Bất tri bất giác rằm tháng bảy cũng sắp tới.
Tháng bảy còn được gọi là “tháng quỷ”, nghe nói hàng năm đến ngày tháng âm lịch, chưởng quản âm phủ là Địa Tạng Vương Bồ Tát sẽ mở con đường đi thông lên dương thế, chính là “quỷ môn” hoặc tên gọi khác là “quỷ môn quan”. Thả quỷ hồn ra đến ngày tháng bảy âm mới đóng “quỷ môn” lại, thế nên ngày tháng là ngày âm khí nặng nhất, cơ thể ai yếu thường dễ bị hại.
Cũng có thuyết pháp cho rằng, Địa Tạng Vương Bồ Tát chỉ mở “quỷ môn” vào ngày tháng bảy âm lịch, có bản nói là ngày , dù sao cũng là hai ngày này không sai biệt lắm, quỷ trong âm phủ sẽ như ong vỡ tổ mà chạy đến dương thế, đấy là ngày chúng tự do.
Từ nhỏ Ngụy Ninh đã ghét tháng này, bởi bình thường má Ngụy đã kiêng kị nhiều thứ đến tháng này thì càng để ý hơn, chỉ cần anh có chút gì đó hơi khác thường, theo lý má Ngụy không nỡ đánh anh nhưng giờ không do dự mà lấy que trút vụt. Lúc nhỏ anh không hiểu chuyện, bị mẹ đánh là khóc, mẹ anh cũng khóc theo, Ngụy Ninh vốn đang cứng đầu không chịu nhận sai thì lập tức nghe lời.
Mãi đến khi anh lên đại học, tháng bảy âm lịch hàng năm anh có lý do danh chính ngôn thuận ở lại trường học mới không cần trải qua một tháng đau khổ.
Phong tục của thành phố B và thôn Ngụy cũng không khác nhau nhiều lắm.
Cũng là đến tháng bảy thì đi khắp phố lớn ngõ nhỏ đều thấy vàng mã; rất nhiều người hóa vàng ở ngã tư đường, ven bờ sông, trong hẻm nhỏ. Đâu đó còn vang lên tiếng kêu góc văng vẳng khiến người nghe rùng mình, nhưng mà, điều khiến Ngụy Ninh thấy may mắn chính là hiện nay người làm như vậy trong thành phố càng ngày càng ít, giờ chú ý bộ mặt thành phố rồi, hóa vàng trên phố không chỉ là mê tín dị đoan mà còn làm mất mỹ quan đô thị, dễ gây ra hỏa hoạn hoặc tai họa ngầm.
Nhưng đó vẫn là điều bình thường, đến ngày tháng mặc kệ ai có đốt thế nào cũng không ai quản. Đây như một lệ thường.
Hai hôm này Ngụy Ninh đi tìm việc, công việc mới lại ở ngay trong thành phố, may là chỗ này cách khu dân cư Vạn Giai và tòa cao ốc Phú Dân một đoạn, nếu không sợ là anh không dám đi làm.
Công ty này tốt hơn chỗ cũ của anh nhiều, đều là người trẻ tuổi, không khí nơi làm việc thoải mái, nhiệt tình lại không có chuyện quan hệ ô dù, Ngụy Ninh đi làm rất vui vẻ, uất khí gần như chẳng còn, tinh thần phấn chấn làm việc nhanh lẹ. Nếu không phải luôn có một con quỷ chờ anh ở nhà thì nhất định Ngụy Ninh cảm thấy đây là khoảng thời gian may mắn nhất của mình.
Từ cái đêm say rượu xảy ra quan hệ với “Ngụy Tích”, mấy ngày đầu Ngụy Ninh còn không biết đối mặt với chuyện này như thế nào, nhưng dần nghĩ thoáng hơn, lỡ trượt chân một phát cũng không thể trượt cả đời, chuyện đã xảy ra rồi, quan trọng là sau này nên làm thế nào….
Cách làm của Ngụy Ninh rất đơn giản, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mặc kệ con quỷ này minh kỳ ám chỉ thế nào, anh cứ coi như không biết, vờ không hiểu, cứ trương ra gương mặt lạnh lùng mặc kệ mọi thứ ông đây cứ vậy. Vài lần như thế “Ngụy Tích” cũng biết dụng ý của anh, tuy rằng thường nhìn Ngụy Ninh bằng ánh mắt u oán khiến da đầu anh run lên nhưng không hề nhắc lại chuyện đêm đó.
Ngụy Ninh thuận lợi chui vào mai rùa.
Hôm nay, Ngụy Ninh cùng hai người đồng nghiệp lái xe đến chi nhánh điều tra thị trường, vì gặp chút chuyện nên khi trở lại thành phố B trời đã tối đen, vì có khối “dương mộc” nên Ngụy Ninh không quá sợ hãi việc ra ngoài vào ban đêm, nhưng bây giờ là tháng nên anh vẫn có chút đề phòng.
Anh Lưu lái xe, Ngụy Ninh ngồi ở vị trí phó lái, một người đồng nghiệp khác là Triệu Cương ngồi ở phía sau, dọc đường ba người cười nói vui vẻ nên thời gian trôi đi nhanh, lúc giờ thì về đến thành phố B, cũng không tính là quá muộn, Ngụy Ninh thở phào một hơi.
Trên đường lớn ít người, xe cũng ít, hơi có chút khác thường.
Trời đang có mưa phùn, nước mưa rơi tí tách chẳng mấy chốc mà phủ kín kính xe làm đường nhìn không rõ, phải mở cần gạt nước gạt vài phát tầm nhìn mới rõ hơn.
Không biết xảy ra chuyện gì mà xe đột nhiên chạy chậm lại.
Ngụy Ninh nhìn thấy ở ngã tư đường cách đó không xa có một người phụ nữ quỳ giữa đường đốt vàng mã, trời đang mưa lại không che ô, trên mặt đất có một cái chậu sứ, người phụ nữ kia ném tiền giấy vào đó đốt, lửa cháy to, khói đen bay mù mịt lên trời giữa chừng lại bị nước mưa đánh tan.
Bốn phương đều có xe đi tới người phụ nữ kia cũng không để ý, gió thổi bay tóc cô ta lộ ra hơn nửa gương mặt, có mấy lái xe ngó đầu mắng cô ta.
“Bà bị điên sao, tự dưng đến giữa đường đốt vàng mã.”
“Muốn chết thì tìm mấy thằng đàn ông Nhật giết đi, lang thang ở đây làm gì.”
Mắng vô cùng độc mồm, Ngụy Ninh đột nhiên nhớ đến lời má Ngụy nói loại người không giữ khẩu đức thế này sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng.
Lúc xe đi qua Ngụy Ninh thấy người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, nhìn mấy người đàn ông mắng bà, trên mặt lộ ra nụ cười vặn vẹo.
Ngụy Ninh đang ngồi ở ghế phó lái đột nhiên giơ tay ra xoay tay lái một cái, luôn miệng hô: “Nhanh nhanh, dừng xe bên đường, dừng lại dừng lại.” Lưu lái xe bị động tác của anh dọa đến thót tim, chân vội dẫm phanh dừng xe lại.
Lưu Toàn nghĩ lại vẫn thấy sợ, sợ đến mức tay run rẩy, xe đột ngột quay ngược lại rồi lại phanh gấp làm Triệu Cương ngồi ở phía sau “tiếp xúc thân mật” với thành ghế mấy lần, tay bám vào ghế phía trước: “Ngụy Ninh, anh làm gì vậy? Có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không? Mạng ba người chúng ta suýt nữa thì teo rồi.”
Mồ hôi lạnh trên trán Ngụy Ninh rỉ ra từng tầng từng tầng, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, nơi đó có vài con quỷ, chúng đều đang đi trên đường cái, không ngừng xuyên qua những chiếc xe kia, tiếng gào thét sắc bén của quỷ hồn chỉ Ngụy Ninh nghe thấy.
Mấy con quỷ đó vây quanh người phụ nữ kia, không ngừng tranh cướp tiền giấy mà bà đang đốt, người phụ nữ ấy ngẩng đầu lộ ra đôi mắt trắng dã, nhìn chằm chằm vào không trung nơi tro bụi bay đến, sau đó, người phụ nữ ấy nở nụ cười, cái miệng đen sâu hoắm.
Cô ta giơ bàn tay gầy đét ra, ngay lập tức tóm được một con ác quỷ, bà bóp cổ nó, con quỷ ấy kêu gào thảm thiết. Mấy con quỷ xung quanh thấy cảnh như vậy lập tức giải tán, nhưng đã không kịp nữa, người phụ nữ kia lẩm bẩm vài câu chúng đã bị kéo đến bên cạnh cô ta.
Mấy con quỷ với gương mặt dữ tợn nằm trong bàn tay cô ta chẳng khác gì mấy con búp bê vải bị cắt cổ, giật đứt tay chân, xé bụng dứt ruột, toàn thân biến dạng, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng khiến Ngụy Ninh ngồi trong xe phải bịt tai mà người vẫn không ngừng run rẩy.
Sau đó, người phụ nữ kia vẩy tay một cái, miệng rít lên một tiếng, mấy con quỷ đó liền bay theo hướng mà cô ta chỉ, Ngụy Ninh thấy chúng dùng tốc độ nhanh kinh người đuổi theo mấy lái xe vừa chửi cô ta, sau đó chúng vây quanh những chiếc xe ấy, che mắt họ, bịt tai họ rồi gào rú, chỉ một lát sau một trong những lái xe liền tăng tốc như điên đâm vào chiếc xe phía trước tạo nên tiếng vang cực lớn, tai nạn xe cộ nghiêm trọng cứ như vậy xảy ra trước mắt mấy người Ngụy Ninh.
Lưu Toàn trợn mắt há mồm nhìn lửa cháy cách đó không xa, rốt cục không mắng Ngụy Ninh nữa, nếu Ngụy Ninh không ép bọn họ dừng xe có lẽ bọn họ cũng trở thành một diễn viên trong vụ đâm xe liên hoàn kia.
Ngụy Ninh run rẩy nhìn mấy con quỷ kia mang hồn phách của lái xe và hành khách đến trước mặt người phụ nữ kia, cô ta mở miệng cười ha hả như kẻ điên, tóm lấy những hồn phách đó, trực tiếp giẫm họ dưới chân.
Người phụ nữ này còn ác hơn cả quỷ! Hơn nữa, cô ta có thể sai khiến quỷ!
Đâu đâu cũng có tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc, tiếng trốn chạy, tiếng phanh gấp cùng với tiếng còi xe cảnh sát, ban đêm vốn yên tĩnh trở nên huyên náo, tối nay sẽ khiến toàn bộ dân trong thành phố B nhớ kỹ.
Mặt Ngụy Ninh tái mét, nhìn lướt qua kính chiếu hậu, tóc của cô ta bị gió thổi bay, tuy không rõ lắm nhưng Ngụy Ninh cảm giác cô ta đang nhìn về phía mình, nhìn chằm chằm hung ác, cảm giác nguy hiểm trỗi dậy khiến Ngụy Ninh kéo Lưu Toàn còn đang ngây người: “Lái xe, máu lái đi, đi vòng theo đường Bình An, nhanh nhanh, đi nhanh!”
Dưới sự thúc giục của anh, Lưu Toàn luống cuống khởi động xe, hiện tại giao thông đang hỗn loạn sẽ không ai chú ý họ không tuân thủ luật.
Ngụy Ninh nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, người phụ nữ kia cầm chân một con ác quỷ ném nó về phía Ngụy Ninh, rồi cầm một con khác lên ném tiếp, Ngụy Ninh nhìn mấy con quỷ đang bay tới ruột cồn hết cả lên, sợ đến mức giật mình một cái, vội vã thúc giục Lưu Toàn.
Có lẽ thần sắc hoảng loạn của anh khiến Lưu Toàn cũng có cảm giác có cái gì đang đuổi theo họ, hắn phóng xe như bay, rất nhanh đã chạy đến đường Bình An, hắn giẫm vào chân ga liên tục khiến bánh xe ma sát với lòng đường phát ra tiếng kêu chói tai, xe vẫn tiếp tục phóng như bay.
Con quỷ bị ném tới nhào vào khoảng không, rít lên một tiếng rồi đuổi theo.
Xe có chạy nhanh nữa thì cũng không nhanh hơn quỷ được, Ngụy Ninh nhìn con quỷ đang đuổi theo mình mà toàn thân run rẩy, nhìn không thấy thì không sao, thấy mới kinh khủng, con quỷ kia xuyên qua xe định trực tiếp bay lên phía trước xe, lúc bay sát qua người Ngụy Ninh đột nhiên gào lên một tiếng, cơ thể đột nhiên bị cháy, nó xoay người chạy biến.
Những con quỷ khác thấy vậy không dám đến gần, chỉ có thể đứng cách một đoạn nhìn theo.
Chúng bay lượn trong không trung, thường chui xuống lòng đất đợi có người đi đến thì tóm chân khiến người kia tự nhiên ngã xuống đất, tự xoa mông hùng hổ đứng dậy, đặc biệt có người tính tình cổ quái còn đạp đạp hai phát vào nơi họ ngã, biểu tình phẫn nộ, những con quỷ đó đứng xung quanh cười ha hả. Chúng vẫn đi theo xe của Ngụy Ninh không rời, người phụ nữ kia sai chúng bám theo, chúng không dám không nghe, cô ta còn ác hơn chúng.
Ngụy Ninh thở phào một hơi, anh biết mấy món đồ trên người mình phát huy tác dụng vì vậy tránh được tai nạn liên hoàn kia. Xe đi nhanh, đi qua đường Bình An cuối cùng cũng trở lại bình thường, dòng xe cộ, dòng người lại bình thường như trước khiến người ta an tâm.
Lưu Toàn mở cửa xe, Triệu Cương ở phía sau vẫn chưa nói gì.
Bọn họ chạy thẳng tới công ty, dừng xe lại, ba người xuống xe, Lưu Toàn nói với Ngụy Ninh: “Ngụy Ninh, không biết đêm nay anh thấy gì, tóm lại may mà có anh.”
Triệu Cương vỗ vai Ngụy Ninh: “Đúng vậy đúng vậy, làm tôi sợ muốn chết.”
Ba người lại nói vài câu thổn thức về vụ tai nạn kia rồi mới chia tay. Ngụy Ninh không dám gọi taxi, đêm nay anh bị dọa sợ.
Trong lòng anh có một cảm giác, ban đầu người phụ nữ kia nhắm vào những người đã mắng cô ta, sau đó lại vô duyên vô cớ nhằm vào anh, chẳng lẽ phát hiện ra anh thấy được cô ta sai khiến quỷ nên muốn giết người diệt khẩu? Người phụ nữ kia đúng là một người điên, Ngụy Ninh nghĩ mình nên tránh càng xa càng tốt.
Tối nay anh không dám đi taxi sợ gặp chuyện không may, nhưng nơi này cách nhà khá xa, đi đường sợ là phải hai ba tiếng mới về đến nhà, lúc đó cũng là đêm khuya rồi, chuyện cổ quái đều xảy ra vào khoảng thời gian đó, Ngụy Ninh vừa nghĩ đến da đầu liền run lên, vừa vặn bên đường có xe bus dừng lại, anh do dự một chút vẫn quyết định lên xe.
Một đường thuận lợi trở về nhà, đến khi Ngụy Ninh bước vào nhà anh mới phát hiện sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi. “Ngụy Tích” vẫn đứng ở cửa chờ anh như trước, thấy vẻ mặt kinh hoảng tái nhợt như tờ giấy của anh, môi vẫn còn đang run rẩy.
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Ngụy Ninh lắc đầu, anh không muốn nói chuyện này với “Ngụy Tích”: “Không có gì, chỉ là vội quay về nên chạy nhanh quá thôi.”. Anh trả lời có lệ một câu sau đó đi qua người “Ngụy Tích” bước vào phòng tắm, anh muốn tắm nước ấm, rửa sạch mồ hôi trên người tiện thể bình tâm lại luôn.
“Ngụy Tích” như có điều suy nghĩ mà nhìn bóng Ngụy Ninh biến mất sau cửa.
Từ lúc Ngụy Ninh nghiêm chỉnh cảnh cáo cậu đã không dám theo anh vào phòng tắm, thật ra cậu có lén đi theo Ngụy Ninh cũng không biết, nhưng cậu không muốn lừa anh, đợi anh chấp nhận mình rồi đến lúc đấy muốn thế nào cũng được, còn có thể tắm cùng ngủ cùng.
Ngụy Ninh tắm xong bước ra ngoài “Ngụy Tích” đã bê canh gà ra múc cho anh một bát đặt ở trên bàn, anh có thể vừa xem tivi vừa ăn canh, đấy là thói quen mới hình thành dạo gần đây, nếu Ngụy Ninh về muộn một chút, “Ngụy Tích” sẽ nấu cho anh bát can hoặc chút gì đó ăn khuya.
Ngụy Ninh nhìn bát canh kia mà phát rầu.
Cả ngày ăn như vậy anh đã béo lên không ít, nếu còn béo hơn nữa thì ngày anh có bụng bia không xa, nghĩ đến mình chưa đến ba mươi tuổi đã ưỡn cái bụng bia ra Ngụy Ninh liền rùng mình một cái, anh cảm thấy mình nên nói cho “Ngụy Tích” tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng là vừa thấy ánh mắt mong chờ của “Ngụy Tích” anh liền không nói nổi.
Huống chi, hiện tại đồ “Ngụy Tích” làm càng ngày ăn càng ngon, sắp đạt đến tiêu chuẩn của đầu bếp sao rồi.
Ngụy Ninh mang quyết tâm nhảy vào biển lửa, cầm bát canh gà kia lên uống vài ngụm, tivi đang chiếu tin tức buổi tối, Ngụy Ninh đột nhiên thấy tai nạn buổi tối được đưa tin, phỏng vấn trực tiếp tại hiện trường, phóng viên nhốn nháo ở phía sau, xe cứu thương xe cảnh sát đỗ ở ven đường khoanh vùng tai nạn, chặn toàn bộ đường An Giang.
Phóng viên cầm micro nói: “Trên đường An Giang xảy ra tai nạn liên hoàn vô cùng nghiêm trọng, hiện tại đã có năm người tử vong, bảy người trọng thương, đối với vụ tai nạn giao thông đặc biệt này cảnh sát giao thông sẽ xử lý trong thời gian sớm nhất, theo bước đầu phỏng đoán có thẻ do lái xe say rượu…” đột nhiên có một người đưa tờ giấy tới, phóng viên kia nhìn thoáng qua lại ngẩng đầu lên ngay: “Chúng tôi vừa nhận được tin tức, trong năm người tử vong có ông bà doanh nhân La Thế Văn cùng con trai độc nhất, nguyên nhân sự cố hiện vẫn đang được điều tra…”
Ngụy Ninh nghe được câu này mà ngẩn người, thìa trong tay vẫn đặt trước miệng quên ăn. Hết thảy những điều này cũng quá trùng hợp đi.
Anh ngơ người trước tivi, lúc này anh thấy người phụ nữ kia cũng ở hiện trường, cô ta bị hai cảnh sát vây quanh, liên tục tra hỏi, người phụ nữ ấy rũ tóc xuống xe khuất mặt, hai cảnh sát dù hỏi gì cũng không nói một câu, đột nhiên, cô ta ngẩng đầu lên nhìn về phía máy quay nở nụ cười đầy ẩn ý, nụ cười kia khiến người cầm máy quay run người, màn hình rung một chút.
Người phụ nữ kia nhìn mình, xuyên qua màn hình hình mình, đây không phải ảo giác của Ngụy Ninh.