"Tuổi cô nhóc còn trẻ, sao không thương tiếc bản thân như vậy?" Kiểm tra vết thương ở chân cho Vưu Khả Ý vẫn là bác sĩ lần trước, lúc nói chuyện cau mày, mi tâm có một chữ xuyên, giọng nói rất nghiêm nghị, "Lúc này vừa đúng hai tháng, kết quả cô lại bị trật, có phải không muốn đi học hay không, cố ý làm?"
Vưu Khả Ý quẫn bách, "Không phải, do không cẩn thận nên. . . . . ."
Bác sĩ không để ý đến cô, ngẩng mắt nhìn đứng Nghiêm Khuynh ở một bên, phê bình nói: "Chàng trai cậu cũng thế, bạn gái để cưng chiều để yêu thương, sao không bảo vệ cô ấy tốt, để cho cô ấy bị thương lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy?"
"Anh ấy không phải ——"
Vưu Khả Ý muốn giải thích, kết quả bác sĩ hoàn toàn không nghe cô nói chuyện, vừa để bút xuống, "Tôi đến phòng bên cạnh lấy băng và bình xịt cho cô, cô ngốc."
Trong phòng làm việc chỉ còn sót lại cô và Nghiêm Khuynh, cô ngồi trên xe lăn, anh bình tĩnh đứng ở một bên.
Chợt hơi lqd lúng túng.
Mới vừa rồi ở trong hành lang bởi vì cô bị trật mà hành động khó khăn, mạnh mẽ chống đỡ nhảy mấy bậc cầu thang, kết quả Nghiêm Khuynh lại đè bả vai của cô xuống, sau đó đi tới mấy cấp trên bậc thang phía dưới cô, đưa lưng về phía cô hơi cong người, "Lên đi."
Lúc đó cô sững sờ tại chỗ.
Nghiêm Khuynh nói: "Không cần cảm thấy lúng túng, tình thế cấp bách."
Anh cứ đứng như vậy ở nơi đó, bóng lưng thon dài cao lớn, có ánh sáng lờ mờ chiếu ở trên lọn tóc anh, loáng thoáng như có điểm sáng đang nhảy nhảy.
Vưu Khả Ý từ từ tựa vào trên lưng anh, mà anh dễ dàng cõng cô lên, nhỏ giọng nói một câu: "Ôm chặt tôi."
Anh nâng người lên trong nháy mắt, bởi vì trọng tâm Vưu Khả Ý không vững mà vòng chắc cổ của anh theo bản năng, đợi đến khi phản ứng kịp tư thế này quá thân mật thì cũng đã không kịp thay đổi động tác. . . . . . Như vậy không khỏi cũng quá tận lực một chút.
Thật ra thì cũng không phải là một đoạn đường rất dài, cửa chính của học viện múa ở phía nam, lộ trình từ tòa nhà dạy học đến cổng trường chỉ là năm phút đồng hồ ngắn ngủn.
Trong trường người đến người đi, cô và Nghiêm Khuynh bị coi như tình nhân ân ái, tỉ suất quay đầu nhìn khá cao.
Vưu Khả Ý sợ gặp người quen, không thể làm gì khác hơn là vùi đầu ở trên lưng anh, trên mặt phiếm hồng.
Anh đi rất ổn định, từng bước từng bước nhẹ nhàng có lực, đôi tay giữ trên đùi của cô, phòng ngừa cô trượt xuống. Không biết tại sao, rõ ràng mùa này ăn mặc rất dầy, xưa nay cô sợ lạnh, càng mặc thêm quần tất lqd nhung, hình như lại vẫn có thể cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng của lòng bàn tay anh, xuyên qua vải vóc chạy thẳng đến da, cùng nhau lao nhanh với cùng chất lỏng trong mạch máu.
Sau đó trở nên nóng bỏng mà đốt người.
Trên vật liệu may mặc có mùi bột giặt nhàn nhạt, hòa lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô luôn luôn ghét mùi thuốc lá, giờ khắc này lại cảm thấy loại hơi thở này làm cho người khác an tâm khác thường.
Vưu Khả Ý cúi đầu nhìn cổ của anh, đột nhiên nhớ lại cảm giác được ba cõng khi còn bé.
Khi đó mỗi lúc trời mưa xuống, cô và chị sẽ thay phiên quấn ba muốn ông cõng. Ba sẽ hỏi cô: "Khả Ý thích đứng ở trên lưng ba sao?"
Cô sẽ trả lời vang dội: "Thích!"
Mẹ lại nhắc nhở cô đúng lúc: "Ba chỉ cõng đứa bé ngoan, nếu như con không cố gắng luyện múa, không được chọn đi tham gia thi đấu cuối năm, ba sẽ không cõng con nữa."
Đây chính là giáo dục mà cô tiếp nhận từ nhỏ.
Sau đó cô thật sự không được chọn đi tham gia thi đấu, mẹ thật sự không để cho ba cõng cô nữa . . . . . . Đi mệt cũng tốt, lqd trời mưa xuống cũng tốt, cô liền giương mắt nhìn ba cõng chị, mà cô cũng chỉ có thể được dắt tay theo, từng bước từng bước đi ở trên đường bùn sình.
Có lúc Vưu Khả Ý sẽ cảm thấy mình rất đau xót, luôn khát vọng được cha mẹ chú ý nhiều năm như vậy, nhưng cha mẹ yêu đứa bé chẳng lẽ không phải bản năng từ khi sinh ra sao? Tại sao chỉ có cô phải dùng thành tích xuất sắc, tài năng thi đấu hoàn mỹ gì đó mới có thể đổi lấy những thứ này?
Cô vùi đầu vào trên lưng anh, nháy mắt một cái, có vết nước đọng rơi xuống từ lông mi ướt nhẹp, không nghiêng không lệch đúng lúc nện trúng ở trên cổ của Nghiêm Khuynh, cô lại hoảng hốt lo sợ đưa tay đi lau.
Bước chân ngắn ngủi của anh dừng lại chốc lát.
"Sao vậy?" Anh không quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi cô.
Vưu Khả Ý lắc đầu một cái, sau đó mới nhận ra anh không thấy được động tác của cô, đành phải dùng âm thanh khàn khàn nói một câu: "Không có việc gì."
Nghiêm Khuynh đi nhanh hơn, "Đi ra ngoài lái xe, rất nhanh sẽ đến bệnh viện. Cô chịu đựng một chút."
Anh cho rằng cô vô cùng đau đớn, lqd ngay cả âm thanh cũng trầm thấp đi rất nhiều, chỉ bước nhanh đi về phía trước.
Trời chiều ngả về tây, hoàng hôn vô cùng đẹp. Ánh mặt trời cũng nhuộm toàn bộ vùng trời thành màu hồng quả quýt sáng lạn chói mắt, giống như trong trời đất đều tràn ngập mùi hương mát lạnh khoan khoái mà lại ấm áp dễ chịu.
Là bánh ngọt mới ra lò của tiệm bánh mì truyền tới mùi sữa tươi thơm ngon.
Là mùi mật hoa được phơi nắng qua tràn ngập trong vườn hoa.
Là một gốc cây cỏ cô đơn đột nhiên được người ban ánh mặt trời mưa móc đầy đủ, sau đó tâm tình vui vẻ đến nở hoa.
Trong phòng làm việc chỉ còn sót cô và Nghiêm Khuynh, không khí đột nhiên yên tĩnh lại, cho đến khi Lục Đồng gọi điện lqd lqd thoại tới phá vỡ cục diện bế tắc.
Điện thoại của Lục Đồng hết pin, khi tan học liền vội vàng trở về trường học đóng □□, kết quả nghe người bên ngoài tòa nhà dạy học nói tới Vưu Khả Ý và La San San xung đột, còn nghe nói Vưu Khả Ý bị đẩy xuống cầu thang, lúc này bắt được một người đi đường mạnh mẽ yêu cầu điện thoại di động để gọi điện.
"Cậu đang ở đâu, mình nghe nói La San San đẩy cầu xuống cầu thang. Nếu như cậu chết thì mình sẽ lập tức đi báo cảnh sát bắt kẻ điên khùng bỉ ổi lại, sau đó chỉnh chết cô ta, không chỉnh chết cô ta thì con mẹ nó trực tiếp băm tay của cô ta!" Ngay cả thở cô ấy cũng không kịp thở một hơi, trực tiếp nói ra một dãy dài như vậy.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, không cần nghi ngờ âm thanh này cũng truyền vào lỗ tai Nghiêm Khuynh.
Vưu Khả Ý dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Mình không sao, lại bị trật chân. Cậu về nhà trước, bây giờ mình đang ở bệnh viện, trở về lại nói với cậu."
Hình như Lục Đồng thích loại phương thức nói chuyện một hơi không dấu chấm, một khi mở ra, hoàn toàn không dừng lại được, "Nói cái rắm ấy, sao cậu lại có thể phản ứng bình tĩnh như vậy khi mà cô ta đã đẩy cậu lqd xuống cầu thang? Trời ạ! Mình thật sự không dám tin tưởng bản thânVưu Khả Ý cậu lại muốn làm tiểu bạch hoa trong truyện của bà cô Quỳnh Dao. Sao cậu lại đến nông nỗi bị người ta ức hiếp mà cũng dám đánh trả hả?"
Cho dù trao đổi cách điện thoại, Vưu Khả Ý cũng sinh ra một loại ảo giác, giống như giờ phút này Lục Đồng đang đứng ở trước mặt cô, lôi cổ áo của cô lắc lắc tê tâm liệt phế ở trong gió.
Cô cúi đầu nhìn một điểm đen nhỏ trên sàn nhà, bình tĩnh nói: "Món nợ này từ từ tính. Không phải cô ta muốn bảo vệ thành tích sao? Ẩu đả trước mặt mọi người, ghi lỗi nặng, để cho cô ta từ từ bảo vệ đi."
Lục Đồng lập tức bị cô dọa sợ, suy nghĩ hồi lâu mới nén ra một câu: "Hừ, cậu độc ác hơn một chút so với trong tưởng tượng của mình, quả nhiên đây mới là giết người không thấy máu, độc nhất là lòng phụ nữ. . . . . ."
Đề phòng màng nhĩ bị hình thức châm chọc không gián đoạn của Lục Đồng đánh vỡ, Vưu Khả Ý kết thúc điện thoại qua loa. Ngẩng đầu lại đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Nghiêm Khuynh, anh không nhúc nhích cúi đầu nhìn cô, ý cười trong mắt như có như ẩn như hiện.
". . . . . . Nhìn tôi làm gì?" Trên mặt cô có chút không nhịn được, "Đừng tưởng rằng chỉ có cuộc sống của anh tràn đầy khói thuốc súng, trong lúc nữ sinh đấu tranh thì càng đáng sợ hơn, giết người không thấy máu."
Nghiêm Khuynh cúi đầu cười hai tiếng, âm thanh kia giống như tràn ra từ trong cổ họng, trầm thấp dịu dàng, còn mang theo hứng thú nhẹ nhàng.
Thế nào, anh cảm thấy cô rất trẻ con? Rất ngây thơ lqd, bụng dạ rất hẹp hòi?
Cũng đúng, người ta là dao thật súng thật ra sân giết địch, còn cô giống như đứa bé báo cáo giáo viên. . . . .
Nghĩ lại hình như trong lời nói vừa rồi thật sự có hơi tàn nhẫn, không biết sao Vưu Khả Ý lại hơi lúng túng, chỉ có thể thanh minh cho bản thân: "Không phải tôi ác độc, là cô ta quá phận. Người ta không phạm tôi, tôi không phạm người ta, nếu như người khác phạm tôi, tôi. . . . . ."
Mới nói tới đây, bác sĩ cầm thuốc tiến vào, trong miệng chào hỏi: "Ai ai ai? Lộn xộn gì đây! Là muốn cả đời nhảy cũng không thành múa sao? Ngồi xuống, nhanh chóng ngồi đàng hoàng cho tôi!"
Vưu Khả Ý im lặng, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Thừa dịp bác sĩ xoay người đi lấy bông băng trong ngăn kéo thì Nghiêm Khuynh hỏi Vưu Khả Ý: "Nếu như khác phạm tôi, tôi cái gì?"
Dáng vẻ anh mỉm cười, nhất định chính là Mafia Italy đang cười nhạo bá vương nông thôn quê mùa, Vưu Khả Ý nhỏ giọng hung tợn nói: "Tôi giết cả nhà hắn ta có được hay không!"
Nghiêm Khuynh cười gật đầu, nghiêm trang nói: "Được, Được."
Người bác sĩ đã trung niên nói rất nhiều, toàn bộ quá trình đều nhắc tới, quả thật rất sâu sắc như tinh hoa của Đường Tăng trong《Tây Du Ký 》. Mà Vưu Khả Ý chỉ có thể nghe không nói tiếng nào, thỉnh thoảng ngoan ngoãn gật đầu, tích cực hưởng ứng dặn dò.
Lúc rời khỏi bệnh viện, là Nghiêm Khuynh đẩy cô đi ra ngoài.
Nghiêm Khuynh hỏi cô: "Mới vừa rồi còn lạnh lùng vô tình nói muốn giết cả nhà người ta, sao chỉ chớp mắt lại thành thỏ ngoan ngoãn thuần lương ở trước mặt bác sĩ rồi hả?"
Vưu Khả Ý nói năng hùng hồn: "Cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Chân của tôi vẫn còn ở trong tay bác sĩ, nếu như làm trái lại, còn không bị ông ấy bóp chết?" Cô lại có tâm tình đùa giỡn, đoán chừng lqd bị thương nhiều lần, ngồi trên xe lăn bị người chú ý cũng thành thói quen, vì vậy nhỏ giọng nói với người phía sau, "Hiện tại xong chuyện rồi, sẽ chờ tối nay triệu tập nhân mã giết cả nhà anh!"
Bốn chữ giết cả nhà anh mang theo khẩu khí cực ngoan độc quả quyết.
Nghiêm Khuynh cười.
Vưu Khả Ý quay đầu đi nhìn, vừa vặn nhìn thấy khóe môi anh ta nâng cao cao lên, giống như thuyền vạch ngang một nét bên trong mặt hồ đầu xuân, làm một hồ nước xanh biếc khẽ dấy lên tầng tầng sóng gợn, chỉ một thoáng gió mây khẽ di chuyển, dương liễu phiêu diêu.
Cô đột nhiên sửng sốt.
Mà anh cúi đầu nhìn cô, sóng mắt mát lạnh, ý cười róc rách, ấy là trận gió xuân đầu cành hồng hạnh bộc lộ tài năng sau khi im hơi lặng tiếng.
Cô nghe thấy ngực có một chút động tĩnh rất nhỏ, giống như tứ chi bách hài cũng ấm áp. Bởi vì không biết đây là xôn xao từ đâu mà đến, cô chỉ có thể nói tiếp: "Cười cái gì mà cười? Cười nữa thì giết cả nhà anh!"
tứ chi bách hài: tứ chi và trăm xương; các bộ phận thân thể: chỉ toàn thân
Nhánh hồng hạnh kia giống như được tay của nông phu làm ma pháp thần thông quảng đại, tiếp tục tách ra ánh sáng vô hạn, đẹp đến rung động lòng người.
Kèm với thị giác hiệu quả, cô nghe thấy một hồi tiếng cười trầm thấp mà du dương, giống như bản thân của anh, trầm tĩnh mà an toàn, nhưng có được ôn hoà hiền hậu ngay thẳng thuần túy như âm sắc của đàn cello.
Khóe miệng Nghiêm Khuynh cong lên, lqd chậm rãi nói với cô: "Được, tôi chờ cô."
Rõ ràng chỉ nói đùa, bị anh ta nói ra thật sự giống như biến thành lời tâm tình uyển chuyển . . . . . . Được, tôi chờ cô. Chờ quỷ ấy, cô muốn giết cả nhà anh ta, cũng không phải là muốn hôn anh ta!
Vưu Khả Ý muốn nói chút gì, xe lăn đột nhiên dừng lại, hóa ra hai người đã đi tới cửa chính bệnh viện.
Nghiêm Khuynh ngồi xổm xuống, "Lên đây đi."
Ai?
Vưu Khả Ý dừng lại. . . . . . Lại cõng?
Bốn phía chú ý càng nhiều hơn lúc trước, cô nghe một cô bé cười khanh khách trên ghế ngồi bên cạnh, chỉ vào bọn họ, không biết đang nói gì với mẹ. Đỏ mặt, cô chậm rãi bò lên lưng Nghiêm Khuynh.
Người này, hình như cũng không lạnh lùng đáng sợ như vậy.
Cô nâng khóe môi, tâm tư đùa giỡn nổi lên, hô một câu: "Giá ——"
Người bên dưới dừng động tác lại, lqd không biến sắc hỏi một câu: "Cô nói cái gì?"
Âm thanh kia lại khôi phục âm sắc trong trẻo lạnh lung vốn có, không mang theo tình cảm, xa cách nguy hiểm, giống như khối băng xiêu vẹo chỉ chờ sụp đổ trên đỉnh núi.
Ai? Lại biến thân rồi hả?
Khóe miệng Vưu Khả Ý cứng đờ, lắp ba lắp bắp nói bổ sung: "Ý của tôi là, giá, giá. . . . . ." Giá cái gì giá cái gì? Nhanh suy nghĩ một chút, giá cái gì?
". . . . . . Chống đỡ tôi!" Cái khó ló cái khôn, dũng cảm duỗi bắp đùi một cái, dứt khoát kéo tay của anh để lên trên đó, "Chống đỡ nơi này!"