Nghiêm Khuynh rời khỏi cũng không khiến cho Vưu Khả Ý khổ sở.
Anh không tiếp nhận cô, nhưng ít ra cũng không chối bỏ tình cảm của cô đốivới anh. Tất cả chần chờ và lo lắng của anh đều xuất phát từ kinh nghiệm cuộc sống và tự ti nhút nhát của anh, nhận thức như vậy ngược lại khiến Vưu Khả Ý được an ủi rất nhiều.
Trắng và đen không thể ở một chỗ sao?
Anh không xứng với cô sao?
Cô hùng hùng hổ hổ chạy về nhà, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: mẹ trứngthối, dù gì anh cũng là đại ca xã hội đen, ngay cả dũng khí nói yêuđương cũng không có, thật sự uổng phí nhiều năm lăn lộn ở trên đường như vậy!
Cô về nhà liền bắt đầu lục tung tìm này nọ, khi tìm đượcmột nửa thì Lục Đồng trở về, nhìn tình cảnh một phòng hỗn loạn, mắtchoáng váng.
"Cậu...cậu bị người ta đuổi giết phải chạy trốn sao? Đang tìm gì?" Vẻ mặt Lục Đồng kinh hãi.
Vưu Khả Ý không để ý tới cô ấy, giải thích qua loa một câu: "Tìm CD, CD mua rất nhiều năm trước rồi."
Lục Đồng không tin, dứt khoát bắt được cánh tay của cô, "Này, cậu nói thậtvới mình đi! Nếu như bị người ta đuổi giết, bạn chí cốt phải nói vớimình một tiếng!"
"Nói một tiếng để cậu làm gì?" Vưu Khả Ý thưởng cho cô ấy một cái xem thường.
"Nói một tiếng để mình lập tức đi ra ngoài dán thông báo, nói rõ mình và cậu không có quan hệ gì, muốn giết thì giết một mình cậu là được, ngàn vạnlần đừng đụng đến mình ——"
Lời còn chưa nói hết, Lục Đồng liền bị Vưu Khả Ý đá một cước, "Thừa dịp cậu còn chưa có bị người khác giếtchết, trước tiên đạp chết cậu, tất cả vì dân trừ hại!"
Lục Đồnggào khóc lại mạnh miệng mấy câu, rốt cuộc che mông nghiêm chỉnh lại,"Mình nói vừa rồi không phải cậu điên chứ? Múa xong lại có thể phủi mông chạy lấy người như vậy, cậu có biết nét mặt của mấy giáo sư khó nhìnbao nhiêu hay không? Cũng sắp phải thực tập, bao nhiêu người đều muốnnhân cơ hội này tập trung tạo ấn tượng tốt ở trước mặt bọn họ, sau đó dễ dàng được đề cử cương vị tốt, kết quả cậu lại làm ngược, ngay cả nhậnxét cũng lười phải nghe, chạy trốn giống như mông bốc cháy ——"
"Mình có việc." Vưu Khả Ý vẫn còn lục lọi.
"Chuyện gì gấp như vậy? Thời gian nghe mấy câu nói cũng không có?" Lục Đồngnhéo lỗ tai Vưu Khả Ý, lúc còn kém vài cm như vậy, Vưu Khả Ý bỗng nhiênnhảy lên, dọa cô ấy giật nảy mình.
"Tìm được rồi!"
"Tìmđược đồ chơi gì?" Lục Đồng thò đầu nhìn, kết quả Vưu Khả Ý bò dậy vội vã tông cửa xông ra ngoài, cô ấy nhanh chóng đuổi theo tới cửa, "Này! Connhóc kia lại không đổi giày ở trong nhà liền đi ra ngoài! Mình cho cậubiết, về sau cậu phải lót thảm trong sàn nhà này cho mình, nếu khôngmình. . . . . ."
Nhưng mặc kệ cô ấy nói những gì, Vưu Khả Ý cũng đã không nghe được.
Nghiêm Khuynh hút rất nhiều thuốc.
Tàn thuốc tro thuốc lá đầy đất xem ra quả thật đầy hỗn độn, mà anh ngồi ởtrên ghế gỗ, nhắm mắt lại. Cửa sổ sát đất bị rèm cửa sổ màu xanh dươngđậm vừa dầy vừa nặng bao vây lại, bên trong nhà tối đen như mực, càng lộ vẻ đè nén.
Nhưng mặc kệ anh tự nói với mình tỉnh táo lại thếnào, trong đầu giống như có một con ngựa hoang mất cương, muốn laonhanh, hoàn toàn không dừng lại được.
Sau đó anh nghe thấy có người gõ cửa, toàn thân cứng đờ.
Tiếng gõ cửa từng phát từng phát, nhẹ nhàng mà có tiết tấu, không khó đoán được người đến là ai.
Anh mở mắt ra, lại ngồi ở trên ghế gỗ một lát, người nọ chỉ gõ mấy cái như vậy, sau đó liền không có động tĩnh.
Đúng là vẫn không khống chế được trái tim, anh từ từ đi tới cửa, xuyên thấuqua mắt mèo nhìn ra phía ngoài, nhưng bên ngoài cũng không có ai, trốngkhông.
Rắc rắc, cửa mở ra.
Trên đất bày đĩa nhạc, nhưng không có khách.
Anh khom lưng nhặt CD lên, sau đó nhìn thấy ba cái chữ kia: Đen trắng phù hợp (nguyên văn: hắc bạch xứng).
Đứng tại chỗ một lúc lâu, anh cầm CD trở về nhà.
Lúc chuyển đến nơi này, toàn bộ đồ dùng trong nhà đều do anh em phía dướiđưa tới, Lục Khải tặng một máy Laptop, nhưng Nghiêm Khuynh rất ít dùng,vẫn nhét nó vào trong ngăn kéo không có lấy ra.
Lần này, anh do dự một lát, vẫn ôm máy vi tính ra, cắm điện.
Anh cũng chưa từng theo đuổi thần tượng, lúc còn trẻ cơm ăn cũng không đủno, càng không nói tới xem phim nghe nhạc. Lớn chút nữa, liền bắt đầulăn lội xã hội, bôn ba để sống, không có thời gian cũng không có ý địnhđi làm những chuyện phong hoa tuyết nguyệt này, cho nên anh cũng khôngnhận ra nữ sinh ở bìa CD là ai, càng không thể nào nghe qua bài hát này.
Động tác của anh hờ hững mà bỏ CD vào laptop, sau đó nhấn lung tung nhiều lần, rốt cuộc nghe được tiếng đàn dương cầm vang lên.
Nữ sinh kia dùng giọng hát trong veo sạch sẽ:
Có đôi khi em sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi
Có đôi khi cũng sẽ không tự chủ liên lụy anh
Có lúc anh sẽ nói chúng ta không xứng
Chỉ cần có thể thật sự thật sự dựa sát vào nhau thì cái gì cũng không quan trọng với em;
Ai nói đen trắng không thể xứng
Trên thế giới không có chuyện gì có thể tuyệt đối như thế
Đã từng có người hát như vậy ban ngày nó không hiểu đêm tối
Anh lại hiểu được nét đẹp của em
Liên lụy sao?
Anh nhớ tới chịu ba dao thay cô, đau đớn toàn tâm, lại chưa từng cảm thấylà cô liên lụy anh. Đời này hiếm khi anh làm chút gì vì ai, hiếm cóngười lưu lại chút gì trong sinh mệnh của anh, việc này đối với anh mànói, coi như là quà tặng cô đưa anh.
Dựa sát vào nhau sao?
Anh nhớ tới một lần để cho cô tựa vào trên bả vai anh trong thang máy, cônghiêng đầu hỏi anh ăn kẹo bạc hà nhãn hiệu gì, nhìn anh thong dong bình tĩnh móc hộp sắt ra nhìn nhãn hiệu như vậy, cô lại không biết hành động này của anh cũng chỉ vì dời lực chú ý, để cho ánh mắt của mình dời khỏi cánh môi trơn bóng đỏ tươi của cô.
Đen trắng xứng đôi.
Giống như cô đơn thuần ngây thơ và anh phức tạp đen tối trộn chung, anh chorằng đây là hai loại sắc thái đối lập, cô lại luôn miệng nói cho anhbiết đây là kết hợp của cô dâu và chú rể.
Trong đầu thoáng quarất nhiều hình ảnh, Nghiêm Khuynh đột nhiên bật cười, một tiếng mộttiếng có chút bất đắc dĩ, rồi lại ức chế không nổi.
Ca khúc liêntục phát thật nhiều lần, anh cũng cười khúc khích theo, ngực có cảm xúclên men chưa bao giờ có, anh nếm không ra đó là cảm động hay vui mừng,là như trút được gánh nặng hay không biết làm sao.
Sau đó giống như có dự cảm, anh đi tới bên giường kéo màn cửa sổ ra, nhìn thấy cô gái mặc váy lụa trắng.
Vưu Khả Ý đứng ở trước cửa sổ sát đất, như đứa bé mong chờ nhìn bên này,hoặc như thiếu nữ đang đợi người yêu trở về. Trên mặt của cô là vẻ mặtthấp thỏm và chờ đợi pha trộn lại cùng nhau, lại nhìn thấy anh kéo màncửa sổ ra, trong nháy mắt như trút được gánh nặng, khóe miệng cong lên.
Cô hà hơi trên thủy tinh, sau đó vẽ một trái tim.
Khi cô cười lên thì mắt cong cong, giống như trăng lưỡi liềm, mà cô cứ hồnnhiên ngây ngốc nằm như vậy ở trên thủy tinh, giống như một đứa bé chỉvào trái tim đó cười đối với anh.
Suýt nữa Nghiêm Khuynh cho rằng mình nhìn thấy thiên sứ.
Anh cũng không hiểu được tại sao lại tồn tại nữ sinh như thế ở trên một thế giới phức tạp như vậy, thoạt nhìn cô rõ ràng đều yếu ớt hơn ai khác,cũng dễ dàng bị thương tổn, nhưng cô còn có dũng khí hơn so với loạingười kêu đánh kêu giết như anh.
Yêu chính là yêu, không yêuchính là không yêu, cô đơn giản cố chấp làm chuyện mình cho là đúng,dùng một trái tim thuần túy sưởi ấm linh hồn lạnh lẽo nhiều năm của anh.
Trong máy vi tính, giọng nữ đó vẫn còn tiếp tục hát:
Phím piano cũng là đen trắng có thể đánh ra tràn đầy cảm xúc của em đối với anh
Có lẽ đen vĩnh viễn không hiểu có nó nên màu sắc rực rỡ trên thế giới này mới có thể tồn tại
Anh từng giãy giụa thật lâu, từng mâu thuẫn thật lâu.
Mỗi một lần anh đẩy ra, anh cũng đều khổ sở hơn so với ai khác, bởi vì rõràng sâu trong đáy lòng chỉ có khát vọng vô hạn đối với cô.
Cólúc sẽ hỏi mình, tại sao lý trí như vậy? Để cho cô đi vào thế giới củaanh, có gì không tốt? Nhưng đối với cô mà nói đó là lựa chọn xấu nhất,anh tin chắc mình sẽ hại cô. Anh quý trọng cô đến nông nỗi khiến anhtiến lùi đều khó khăn.
Thế nhưng một lần, anh cứ nhìn nữ sinh đối diện được ánh mặt trời bao phủ, rốt cuộc giương khóe môi lên.
Học dáng vẻ của cô nói a ở trên kính, lần đầu tiên anh như một đứa bé, làmra chuyện trước đây mà có lẽ cả đời anh cũng không làm ra được —— vẽ một trái tim giống vậy ở trên kính.
Khác biệt chính là, ở trong trái tim này lại thêm một trái tim, giống như hình dung chân thật giữa bọn họ.
Anh nhìn hai trái tim ở chung với nhau rồi nhìn sang, nhìn thấy thiên sứcủa anh mặc váy lụa trắng cười đến mức giống như đứa bé lấy được kẹo,cặp mắt đột nhiên trừng lớn. Thậm chí cô mở rộng miệng hoan hô, ngây ngô đi lòng vòng tại chỗ.
Nụ cười trên bờ môi dần dần dày, mà cười cười, hốc mắt anh cũng nóng bỏng.
Cuộc đời của anh là một cuộc đánh cược, cho nên kể cả tình yêu của anh cũng trở thành mong muốn mà không thể cầu.
Anh là một tên lưu manh, là một người không biết tương lai. Anh cũng khôngbiết một ngày kia Vưu Khả Ý sẽ hối hận hay không, nếu như hối hận, nếunhư rời khỏi anh, có lẽ sẽ để lại cho anh chính là cô độc càng thêm khócó thể chịu sau khi nếm được hạnh phúc.
Nhưng anh đã mất đi hơi sức kháng cự, định thỏa hiệp đầu hàng, sẽ không chống cự.
Để cho anh mạo hiểm một lần thôi.
Tiền đánh cược là trái tim này, cho dù về sau mất đi, anh không có gì cả.
Nhưng nếu như thắng cuộc đây? Cho dù chỉ có một phần nghìn cơ hội, anh cũng không uổng phí cuộc đời này.
Ngay khi Nghiêm Khuynh khép máy vi tính lại, lại xoay người liếc nhìn VưuKhả Ý đối diện một lần nữa, định tự mình tới cửa tìm cô thì điện thoạidi động vang lên.
Ở đầu kia, cổ họng của Lục Khải giống như xé ra tức điên nói cho anh biết, bọn họ bắt được thứ ăn cây táo, rào cây sung ở trên địa bàn nhà mình, chính là nội gián báo tin của bọn họ trong mấy tháng này cho lão Phương trước tiên, cho nên trong khoảng thời gian này anh mới có thể xui xẻo như vậy, rủi ro khắp nơi không nói, còn nhiềulần vào cục cảnh sát.
Chuyện rất khẩn cấp, bởi vì hôm nay tên kia lại tự tiện buôn lậu thuốc phiện ở trên địa bàn của bọn họ, chân trướcLục Khải bắt hắn, chân sau cảnh sát đã tới rồi. Nếu như không phải LụcKhải kịp thời giấu đồ vật đi, sợ rằng bây giờ địa bàn của Nghiêm Khuynhđã bị cảnh sát bao vây, mà bản thân của anh ta cũng đã được mời đếntrong cục cảnh sát uống trà.
Lục Khải tức lật trời, ở đầu kia hỏi anh: "Anh Nghiêm, xử lý thứ ăn cây táo, rào cây sung này như thế nào?"
Nghiêm Khuynh trầm mặc chốc lát, lời ít mà ý nhiều nói: "Tôi lập tức tới đấy, tới đấy rồi nói."
"Được."
Trước khi cúp điện thoại, bởi vì hiểu rất rõ tính tình Lục Khải, anh lại bình tĩnh dặn dò một câu: "Đánh thì đánh, giữ mạng lại."
Biến chuyểnnhư vậy quá mức đột ngột. Một phút trước còn đắm chìm trong ánh mặt trời Vưu Khả Ý mang tới, ấm áp hoà thuận vui vẻ, sau một phút đột nhiên lạitrở về trong thế giới âm u bẩn thỉu kia.
Nghiêm Khuynh hướng về phía màn hình điện thoại di động phát ngốc chốc lát, vừa quay đầu nhìn Vưu Khả Ý một cái.
Cô ở đối diện nhìn thấy toàn bộ quá trình anh nghe điện thoại, vẻ mặt đang mờ mịt nhìn anh, thấy anh quay đầu lại, liền cười ngọt ngào với anh.
Dừng một chút, anh phủ thêm áo khoác ngoài ra cửa, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Vưu Khả Ý.
"Alo?" Âm thanh của cô hiển nhiên bị tâm tình vui vẻ ảnh hưởng, nghe nhẹ nhàng lại cảm động, giống như hoàng oanh tháng ba.
Nghiêm Khuynh nói: "Lục Khải bên kia xảy ra chút chuyện, hơi gấp, hiện tại anh phải đi qua."
Đầu kia trầm mặc mấy giây, sau đó là một âm dài cô đơn: "A. . . . . ."Giống như lý thức được mình tỏ ra mất mác rất rõ ràng, Vưu Khả Ý lạinhanh chóng bổ sung một câu, "Vậy anh đi, đi đi đi đi, không có chuyệngì."
Cô cố gắng để cho giọng nói của mình nghe không hề khác thường.
Nghiêm Khuynh không nhịn được cong khóe môi lên, im lặng cười. Anh bước ra cửa thang máy, vững vàng nói: "Vưu Khả Ý, chờ anh trở lại."
Vào giờ phút này rất nhiều chi tiết chung sống nhanh chóng thoáng qua từ trước mắt, cô cười, cô khóc, cô đáng yêu, cô dũng cảm.
Đúng lúc ánh mặt trời mùa đông chiếu lên trên người ấm áp hoà thuận vui vẻ,giống như mỗi một ánh sáng cũng bị tay của thời gian bóp nát, rơi đầyđất, tất cả trí nhớ vụn vặn đều có quan hệ với cô.
Anh đột nhiên không hề e ngại cái gì nữa, bởi vì lòng có chỗ hướng đến, cho nên đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.