Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau

chương 42-3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Anh từ trên cao nhìn xuống tài xế, không hề nói gì, chỉ nâng cánh tay lên, sau đó mở lòng tay rảnh ra.

Năm ngón tay mảnh khảnh thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay đặt vé xe.

Tài xế: ". . . . . ."

Thì ra chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.

Nghiêm Khuynh chọn chỗ ngồi không có ai rồi ngồi xuống, từ khi bắt đầu ngồi xuống, liền móc điện thoại di động ra không ngừng gọi điện thoại.

Tắt máy, tắt máy, tắt máy.

Mặc kệ gọi bao nhiêu lần, bên kia vẫn đáp lại giống như lúc trước.

Chân mày anh nhăn thành một cục, vẻ mặt không kiên nhẫn tựa vào trên ghế ngồi, nhưng thân thể vẫn không có cách nào tỉnh táo lại.

Cho đến khi xuất phát gần gần hai mươi phút, anh vừa mới cắt đứt một cuộc điện thoại trước, điện thoại di động vẫn bị anh túm thật chặt ở trong lòng bàn tay, sau một phút, thình lình xảy ra rung động chặt đứt suy nghĩ của anh.

Anh cúi đầu mà xem xét, trong nháy mắt nhìn rõ ba chữ trên màn ảnh đó, cuối cùng cả người cũng tỉnh táo lại.

Giống như đi địa ngục một chuyến, mà nay trở lại nhân gian.

Khi anh nhận điện thoại thì trong giọng nói còn có một chút căng thẳng như vậy: "Vưu Khả Ý?"

Sau đó anh nghe thấy người bên kia dùng giọng nói mềm nhũn và giả vờ đáng yêu nói với anh: "Alo, xin hỏi là anh Nghiêm nhà chúng ta sao?"

". . . . . ."

Tiếp theo giọng nói trở nên tội nghiệp, giải thích hơi gấp gáp: "Hôm nay em không về được, chỗ em có một học sinh bị viêm ruột thừa cấp tính, ba mẹ đi công tác, lát nữa không kịp đến. Cô bé vừa mới giải phẫu xong, rất lệ thuộc vào em... em không thể làm gì khác hơn là ở lại chỗ này với cô nhóc. . . . . . Anh vẫn chưa đến trạm xe đón em chứ?"

Trong đêm của một ngày trước bọn họ đã bàn xong, khi cô sắp xuống trạm xe sẽ gọi điện thoại cho anh, sau đó anh tới đón cô.

Có vài giây, Nghiêm Khuynh không nói gì.

Đầu anh chậm rãi tựa vào trên ghế ngồi, giãn lông mày ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy, mới đầu có một nháy mắt rất muốn hung hăng phê bình cô, trách cứ cô cẩu thả, trách cứ cô diễn đàn lê quý đôn trễ như thế mới gọi điện thoại cho anh, trách cứ cô ở lúc quan trọng lại để mặc cho điện thoại di động tắt máy lâu như vậy.

Biết hôm nay cô sẽ trở về, nhưng chờ mòn chờ mỏi, chờ được điện thoại của cô từ máy bận biến thành trạng thái tắt máy, cho dù trí tưởng tượng của anh cũng không tốt, cũng bắt đầu tâm hoảng ý loạn lần lượt nổi lên ý nghĩ đáng sợ.

Nhưng chỉ là một ý tưởng trong nháy mắt, anh rất nhanh giữ chặt tâm tình muốn phê bình của cô.

Biết hiện tại cô êm đẹp, như vậy còn chưa đủ sao?

Không nghe thấy anh nói chuyện, đầu kia Vưu Khả Ý đã bắt đầu ý thức được gì đó, hạ thấp âm thanh, hết sức tự giác dùng giọng nói yếu ớt nhận sai để hỏi anh: "Chẳng lẽ anh… anh đã đến trạm xe hả?"

". . . . . ."

"Đợi em rất lâu?" Cô lo lắng đề phòng, rất đau lòng.

Nghiêm Khuynh dừng một chút, nghe giọng nói cẩn thận để ý của cô, im lặng cong khóe môi lên, giọng điệu đều đều nói: "Không có."

Bởi vì ——

Anh đã rời đi.

Đang chạy về phía thành phố em ở.

Nhưng Vưu Khả Ý không biết anh trả lời trong lòng, vội vàng thở ra một hơi, vỗ vỗ ngực: "Vậy thì tốt vậy thì tốt."

Nghiêm Khuynh hỏi cô: "Vừa rồi đang gọi điện thoại cùng ai? Tại sao lại tắt máy?"

Lần này cô chần chờ chốc lát, nói tiếp như không có việc gì: "Gọi điện thoại cho mẹ cô bé, báo tình huống diễn đàn lê quý đôn của cô bé, nói điện thoại xong thì hết pin, lại quên không mang sạc pin ở khách sạn. Em không thể làm gì khác hơn là ra bên ngoài bệnh viện mua pin vạn năng, nạp pin hơn ', lại vội vàng mở máy nói cho anh biết đừng đến đón em."

Nghiêm Khuynh có thể tưởng tượng ra bộ dạng cô lòng như lửa đốt chạy lên chạy xuống, dáng vẻ hấp tấp, sinh động lại hoạt bát.

Nụ cười trên khóe môi có khuynh hướng càng ngày càng đậm, anh ừ một tiếng, sau đó lại hỏi: "Tình trạng học sinh như thế nào? Không có vấn đề gì chứ?"

Cô là giáo viên dẫn đội, anh lo lắng nếu như học sinh có tình trạng gì, cô cũng sẽ khá khó làm.

Kết quả Vưu Khả Ý ở bên kia alo hai tiếng, tăng âm lượng lên hỏi anh: "Sao anh không nói lời nào?"

Anh sững sờ, "Em không nghe được lời nói của anh?"

"Alo? Alo?" Người đầu kia cầm điện thoại đến trước mặt nhìn một chút, sau đó còn nói, "Tín hiệu bên này của em rất tốt, sao không nghe được anh nói chuyện?"

Nghiêm Khuynh liếc nhìn màn hình, phát hiện bên mình là cao tốc, tín hiệu có vấn đề, lại thử nói hai câu, Vưu Khả Ý vẫn không nghe thấy, anh liền cúp điện thoại, ngược lại gửi tin nhắn.

"Hiện tại tín hiệu chỗ anh không tốt, em đi chăm sóc học sinh trước, một lát anh lại tìm em."

Vưu Khả Ý đứng ở trong hành lang, bốn phía đều là mùi nước sát trùng, cúi đầu nhìn tin nhắn trên màn hình, cô nâng khóe miệng lên, trả lời một chữ thêm một vẻ mặt: "Được

Sau đó liền bỏ điện thoại di động vào trong túi áo bành tô, đẩy cửa vào phòng bệnh lần nữa.

Đối với tin nhắn ngắn một lát nữa sẽ tìm cô của Nghiêm Khuynh, cô cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không biết cái anh gọi là "tìm" vốn không phải liên lạc thông qua điện thoại di động, mà có thâm ý khác.

Vốn trước khi gọi điện thoại cho anh, tâm tình cô cực kỳ không tốt. Nguyên nhân là cuộc gọi không báo trước kia, thật ra thì người cuối cùng trò chuyện trong nhật kí cũng không phải là mẹ của học sinh, mà là mẹ của cô.

Trước đó mẹ cũng không biết cô dẫn đội tới thành phố Z thi đấu, bởi vì bà cũng không ủng hộ cô đến trung tâm đào tạo, ngộ nhỡ nếu biết được cô còn phải gánh vác trách nhiệm mang học sinh đến thành phố khác thi đấu, có lẽ lại rất ồn ào.

Cho nên Vưu Khả Ý nhận được điện thoại của mẹ thì vô cùng tỉnh táo trả lời: "Con đang ở nhà."

Mẹ dừng một chút, cười hai tiếng, không nhanh không chậm nói: "Con ở nhà? Nhà nào? Nhà trọ của con sao?"

Trong lòng cô căng thẳng, đã có một chút dự cảm xấu.

Quả nhiên, kế tiếp mẹ liền lạnh lẽo nói với cô: "Vưu Khả Ý, hiện tại mẹ đứng ở dưới nhà trọ của con, nếu con ở nhà, tại sao không nhận chuông cửa? Tại sao không mở cửa cho mẹ?"

Cô lập tức đánh mất năng lực nói chuyện.

Sau đó liền đi tới bước thẳng thắn được khoan hồng này, đương nhiên đổi lấy mẹ cô bắt đầu chửi mắng một trận.

"Chính con cũng vẫn là học sinh, có bản lĩnh gì dẫn học sinh của mình đi thi đấu?"

"Kia đều là những đứa bé mấy tuổi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện bất trắc, con phụ trách? Con gánh nổi chứ?"

"Mẹ sớm đã bảo con không cần đến trung tâm rách nát kia, con lại không nghe! Hễ là người có đầu óc thì sẽ không làm loại chuyện như vậy, con lại cố tình muốn nhận cục diện rối rắm này! Hiện tại thì tốt rồi, thật sự đã xảy ra chuyện, đứa bé nhà người ta làm giải phẫu! Con không có đầu óc bao nhiêu mới giúp người ta ký cam kết đồng ý giải phẫu? Vưu Khả Ý, mẹ hỏi con có phải đầu óc con bị hư hay không, phải hay không?"

Trả lời như thế nào đây?

Cô khiêm nhường giải thích cho mẹ nghe một lần lại một lần, trước trận đấu cô cũng không ngờ rằng sẽ có học sinh đột nhiên bị viêm ruột thừa cấp tính, nhưng đây là tiểu phẫu, cũng không sao. Phía sau iêm ruột thừa có hai chữ cấp tính, cũng bởi vì nó không kéo dài được, cô là giáo viên dẫn đội, nên gánh lấy trách nhiệm này, kịp thời mang học sinh tới bệnh viện làm giải phẫu.

Nhưng mặc kệ cô nói gì, người phụ nữ bên kia đều chỉ biết cực kỳ tức giận xem thường lời của cô..., lặp đi lặp lại nhiều lần ra lệnh cô: "Trở về, con lập tức trở về cho mẹ!"

Trở về?

Trở về làm gì đây?

Cô đứng bình tĩnh ở trên hành lang bệnh viện, cả người đều bị ánh sáng trắng lạnh lẽo bao phủ, ngay tiếp theo máu cũng lạnh xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio