Vách tường trắng xóa, ánh đèn trắng xóa, ga giường vỏ chăn trắng xóa, phòng bệnh trắng xóa.
Đối với bệnh viện, Chúc Ngữ có một loại cảm giác sợ hãi khó có thể kháng cự.
Bà đã từng là thiên nga nhỏ của đoàn văn công Hồng Biến, mang theo kiêu ngạo bẩm sinh diễn xuất xung quanh nhóm thủ trưởng. Mười phút trên đài, công sức mười năm dưới đài, bà dùng mười năm như một ngày của mình khắc khổ luyện múa đổi lấy danh hiệu là nghệ sĩ múa trẻ tuổi Đại Giang Nam Bắc của Hồng Biến.
Bà cũng không phải là đứa bé nhà giàu, mẹ sinh ba đứa bé, bà là chị cả, hai đứa em đều là con trai. Đều nói Hoàng đế thương con trưởng, dân chúng thương con út. Vì vậy bà là con gái lớn nhất lại là đứa bé nhà nghèo điển hình nên sớm biết lo liệu việc nhà, phải ở nhà lo trong lo ngoài chăm sóc em trai, giặt quần áo nấu cơm, lại muốn cố gắng luyện múa ở trong đoàn, muốn tạo ra thành tựu.
Bà có thể đi vào đoàn cũng là nhờ ba là nhân viên hậu cần của đoàn văn công, suốt ngày cầu xin ba nói với bà ngoại, mới giúp bà tranh thủ được cơ hội để bà múa một điệu trước mặt đoàn trưởng. Bà biết rõ mình tiến vào là không dễ dàng cỡ nào, vì vậy càng thêm cố gắng.
Vì trở thành người đứng đầu trong đoàn, mỗi ngày trời chưa sáng bà đã rời giường nấu cơm, sau đó gặm bánh màn thầu đạp xe đạp đến trong đoàn luyện múa. Buổi trưa lại phải đạp xe đạp chạy như bay về nhà nấu cơm cho em trai, có lúc muộn, ba mẹ về nhà sẽ quở trách bà.
Bà không thích nói chuyện, chỉ yên lặng nghe, nghe xong thì ra cửa, lại đạp xe đạp trở về trong đoàn luyện múa.
Dung mạo của bà xinh đẹp, dáng người tốt, từ nhỏ lại có thiên phú về múa.
Bà không cam lòng để cả đời trôi qua uất ức như thế, chăm sóc em trai, giặt quần áo nấu cơm, đạp xe đạp bôn ba giữa mơ ước và trên thực tế. . . . . . Những thứ này cũng không phải do bà muốn.
Bà cũng vô cùng chán ghét những thứ này.
Bà muốn thoát khỏi tất cả chuyện này, bà muốn vĩnh viễn trở thành con thiên nga nhỏ trên sân khấu sáng lấp lánh.
Thời gian qua rất nhiều năm, rốt cuộc bà làm được.
Một khắc kia, bà múa ballet đơn xong trong tám phút ba mươi mốt giây ở trên sân khấu, nhón mũi chân lên chào cảm ơn, các sĩ quan dưới đài rối rít đứng dậy, mỉm cười vỗ tay.
Không có ai biết bà chờ đợi ngày này bao lâu.
Không ai biết vì tám phút ba mươi mốt giây này, bà nhón chân lên xoay tròn không biết mệt mỏi bao nhiêu ngày đêm trong phòng luyện tập.
Trong hốc mắt của bà lấp lánh nước mắt, mà đối với người xem dưới đài mà nói, cũng là một đôi mắt lóng lánh đầy mừng rỡ của cô gái nhỏ.
Không ai biết giờ phút gặt hái thành công cuối cùng thì chuyện bà muốn làm nhất lại là gào khóc.
Trong một năm sau đó, bà biểu diễn khắp nơi, làm quen với người chồng bây giờ, một giáo sư đại học.
Chồng bà có chút không quan tâm khói lửa nhân gian, thích sáng chế khoa học, nghiên cứu luận văn rất thành thạo. Nhưng chuyện này cũng không hề quan trọng, lỗ tai của ông mềm, chuyện gì cũng nghe bà, cũng không thích so đo, chuyện trong nhà đều giao cho bà làm chủ.
Người khác hâm mộ nói với bà:"Chúc Ngữ, cô thật tốt số, gà rừng trong ổ cũng có thể bay ra thành phượng hoàng, còn gả tốt như vậy!"
Trong thời gian một năm kia, bà thật sự cảm thấy mình tốt số.
Vậy mà tiệc vui chóng tàn, bà chưa bao giờ ngờ tới cuộc sống của mình lại chỉ huy hoàng trong một năm ngắn ngủi thế này.
Bà dùng mồ hôi mười năm đổi được giấc mộng của bà trở thành sự thật, nhưng thực hiện mơ ước sáng lạng như thế, sáng lạng đến mức giống như phù dung sớm nở tối tàn.
Nguyên nhân của sự cố sân khấu kia là bởi vì ngọn đèn. Sân khấu không lớn, lúc ấy bà đang nhảy từng bước từng bước, cách bên sân khấu còn khoảng cách hai bước.
Ngay ở một phút đó, ngọn đèn trên đỉnh đầu đột nhiên phát ra tiếng nổ vang thanh thúy, bà ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, đã nhìn thấy ngọn đèn khổng lồ lung la lung lay rơi xuống chỗ bà.
Tất cả mọi người sợ hãi tiếng thét chói lên, mà ngay khi bà phục hồi tinh thần lại, không để ý nên ngã xuống trước mặt.
Ngọn đèn cũng không nện vào bà, nhưng bởi vì mất đi trọng tâm, bà té xuống sân khấu.
Sân khấu cao m, sau khi gót chân bà chạm đất, đứt dây chằng, xương hai chân gãy nặng.
Khi tỉnh lại, bà nằm ở trong phòng bệnh xa lạ, ở viện hai tháng.
Trong hai tháng, không ngừng có người tới an ủi cô, mọi người đều nói lời na ná như nhau ——
"Thật nguy hiểm, may nhờ cô phản ứng nhanh, nếu không bị đèn đập trúng, thì không phải là bị vết thương đơn giản ở chân như vậy!"
"Đây cũng là trong cái rủi có cái may, đừng khổ sở, sẽ khá hơn thôi!"
. . . . . .
Bà nghe được những lời như thế cũng muốn chết lặng.
Nhưng bên tai của bà lặp lại quanh quẩn lời bác sĩ nói với bà khi mới tỉnh lại: "Thật đáng tiếc, Chúc tiểu thư, mặc dù chân của bà có thể hồi phục, nhưng sau này cũng không thể múa lại."
Bác sĩ trẻ tuổi còn nói rất nhiều, ví dụ như những việc cần chú ý, ví dụ như hành động bình thường sẽ không có ảnh hưởng, ví dụ như trong lúc nằm viện phải tẩm bổ và uống thuốc đồng thời tiến hành trị liệu, ví dụ như. . . . . .
Bà không nhớ rõ những câu không quan trọng kia, bởi vì bà chỉ nghe lọt được một câu nói kia.
"Sau này cũng không thể múa lại."
Tất cả mọi người đều nói bà may mắn cỡ nào, có thể nhặt về một cái mạng là thật sự không dễ dàng, nhưng trong hai tháng này, trong đầu của bà chỉ có một suy nghĩ: giấc mơ của bà sụp đổ.
Cuộc đời của bà đã bị phá hủy.
Đời này chuyện duy nhất mà bà am hiểu, chuyện duy nhất mà bà yêu thích tha thiết là múa cũng mất đi, bà nhặt về một cái mạng thì có ích lợi gì?
Không thấy con thiên nga nhỏ kia nữa.
Từ nay về sau, bà lại chỉ có thể trở về làm Chúc Ngữ trước kia, giặt quần áo nấu cơm, đây chính là toàn bộ cuộc sống của bà.
Cho đến khi bà có đứa bé, cho đến khi bà nhìn thấy con gái của mình nhảy múa nhanh nhẹn ở trước mặt bà.
Một phút kia, ánh mắt ảm đạm của bà đột nhiên sáng lên.
Máu sôi trào trong nháy mắt, quá nhiều cảm xúc tràn ngập ở ngực, suýt nữa kêu gào làm nổ tung trái tim của bà.
Giây đầu tiên khi Vưu Khả Ý mở mắt ra, nhìn thấy mẹ của mình.
Bà lấy một loại dáng vẻ nhã nhặn lịch sự chưa bao giờ có ngồi ở bên cửa sổ, ánh mắt trống rỗng mà mơ màng, giống như đang ở trong hồi ức cách xa chục năm.
Bà ngồi ở chỗ đó, ánh mắt rơi vào trên người Vưu Khả Ý, rồi lại giống như xuyên thấu qua con gái nhìn thấy cái gì khác.
Vưu Khả Ý khó khăn há miệng muốn gọi bà, chợt cảm thấy một hồi đau nhức kịch liệt sau ót, vì vậy tiếng mẹ kia biến thành tiếng rút khí khi bị đau.
Giờ khắc này, cô bỗng nhiên nhớ tới tất cả mọi chuyện xảy ra trước kia hôn mê, bất kể như thế nào thì tiếng mẹ kia cũng không gọi ra miệng được.
Nghiêm Khuynh đâu?
Nghiêm Khuynh ở đâu?
Cô hốt hoảng muốn quay đầu nhìn xem mình đang ở đâu, nhưng đầu đau như muốn vỡ tung, cô cũng sắp khóc ra thành tiếng.