Vưu Khả Ý hít thở sâu mấy phút đồng hồ, tay cầm điện thoại run rẩy rất lợi hại.
Cô nhấn từng số từng ố trong dãy số mà cô vô cùng quen thuộc, trong nháy mắt này trong đầu thoáng hiện lên trăm vạn loại suy nghĩ.
Mẹ sẽ mắng cô như thế nào?
Có thể bảo cô đi tìm chết, hoặc là đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, hoặc là giận dữ xua đuổi cô ở đầu kia hay không?
Cô còn nhớ rõ khi cô học cấp ba, có một lần thi số học giữa kỳ không đạt tiêu chuẩn, giáo viên để mọi người cầm bài thi về nhà cho phụ huynh ký tên, cô sợ đến nỗi muốn chết, nên lén lútbắt chước chữ ký của mẹ. Chỉ tiếc hỏa nhãn kim tinh của giáo viên thật sự có thể phân biệt ra được bản lĩnh bắt chước tệ hại của cô, một cuộc điện thoại gọi đến, chuyện số học của cô không đạt tiêu chuẩn và chuyện cô ký tên đều bị lộ.
Lúc ấy cô đang làm bài tập trước bàn đọc sách, mẹ ở phòng khách nhận được điện thoại của giáo viên, khách khí nói chuyện với giáo viên một hồi, cũng bày tỏ bà sẽ giáo dục Vưu Khả Ý tốt.
Mà sau khi mẹ cúp điện thoại, cửa thư phòng bị đẩy ra thật mạnh, Vưu Khả Ý còn chưa kịp quay đầu lại nhìn mẹ, bút trong tay đã bị mẹ đoạt đi, sau đó quăng thật mạnh xuống đất.
Cô hốt ha hốt hoảng đứng dậy, trong bụng cảnh giác có lẽ bí mật của mình đã bị bại lộ, chỉ có thể nơm nớp lo sợ gọi một tiếng: "Mẹ ——"
"Con đừng gọi mẹ làmẹ!" Chúc Ngữ trả lời cô như vậy, sau đó một bạt tai đi qua, đánh rớt tất cả lời xin lỗi mà Vưu Khả Ý còn chưa nói ra khỏi miệng.
Vưu Khả Ý cầm điện thoại ở trong gió rét, một lần nữa nhớ lại ngày đó mẹ nói với cô: "Nếu như con chỉ biết làm mẹ mất mặt như thế, vậy cũng không nên nói cho người khác biết con là con gái của mẹ, mẹ không có loại con gái không có tiền đồ như con!"
Cô nghĩ, có lẽ hôm nay cô làm mẹ mất hết mặt mũi, đúng không?
Mẹ vốn không thích cô, chắc là hôm nay bà chỉ hi vọng chưa từng sinh đứa con gái này.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung, điện thoại đột nhiên kết nối. Nghe điện thoại thế nhưng không phải mẹ, mà là ba.
Cô nghe giọng nói quen thuộc kia alo hai tiếng, sau đó lập tức đổi giọng, hình như đã nhận ra cái gì, chần chừ hỏi một câu: " Là, là Khả Ý sao?"
Hô hấp của cô lập tức rối loạn tiết tấu, cách vài giây, rốt cuộc lên tiếng hỏi ra một câu: "Ba, gần đây ba và mẹ khỏe không?"
Hình như người đàn ông bên kia muốn nói câu gì, điện thoại đột nhiên bị người khác đoạt đi, ngay sau đó xông vào trong tai Vưu Khả Ý chính là giọng nói của mẹ.
"Khả Ý, là con sao?" Giọng nói kia gấp gáp đến mức hoàn toàn không để cho cô có thời gian trả lời, bén nhọn lại hơi biến điệu (thay đổi giọng điệu) nữa, "Con đang ở đâu? Bây giờ con ở nơi nào?"
Tiếng sau cao hơn tiếng trước, câu sau lớn hơn câu trước.
Vưu Khả Ý dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Hiện tại con rất tốt ——"
"Rốt cuộc con ở nơi nào? !" Chúc Ngữ gần như thét lên cắt đứt lời của cô, âm thanh gầm rú giống như mắc chứng cuồng loạn, "Con rất tốt? Con rất tốt là có ý gì? Con không nói tiếng nào liền biến mất từ trong bệnh viện. Con có biết mẹ sợ cỡ nào hay không? Mẹ, ba con, cậu con, chúng ta tìm con khắp nơi! Mẹ tìm toàn bộ chỗ con có thể đến rồi, nhưng ngay cả bóng dáng của con cũng không thấy! Bây giờ con nói cho mẹ biết con rất tốt?"
Trong chớp nhoáng này lòng Vưu Khả Ý níu chặt, giống như có người đập mấy quyền thật mạnh vào trong trái tim cô, đau đến mức hô hấp của cô suýt dừng lại.
Cô nỗ lực khắc chế cảm xúc, đè ép âm thanh nói: "Mẹ, không phải con cố ý, con chỉ là, chỉ là. . . . . ." Giọng nói của cô run rẩy lợi hại, cuối cùng mới miễn cưỡng nói ra một câu, "Con chỉ không biết nên làm sao, con không biết nên lấy được sự đồng ý của mẹ như thế nào, con muốn ở bên cạnh anh ấy, con cũng không muốn làm mẹ lo lắng ——"
"Lo lắng? Con cho rằng mẹ chỉ lo lắng cho con?" Chúc Ngữ cười hai tiếng bén nhọn, "Cả ngày mẹ đều không làm chuyện gì cả, chỉ biết tìm con khắp nơi! Mỗi ngày mẹ đều hốt hoảng lo sợ mà nghĩ con có gặp chuyện không may hay không, có thể bị thương hay không, có thể bị người ta lừa hay không, có thể trở thành người bị hại lên trang đầu của tờ báo ngày hôm sau hay không? Mỗi ngày mẹ ngủ không yên, ăn không ngon, mẹ vừa nhắm lại thì tròng mắt giống như nhìn thấy con đang cầu cứu mẹ! Vưu Khả Ý, rốt cuộc con có tâm hay không? Con có hay không ——"
Sau khi nói đến đây, Chúc Ngữ dừng lại một chút, tiếng nói giống như bị thứ gì đó cắt đứt, dừng lại
Lòng của Vưu Khả Ý cũng bị kéo căng trong nháy mắt này, tất cả giác quan đều bị người ở đầu kia điện thoại chiếm lấy.
Sau đó cô nghe một tiếng tiếng nức nở nặng nề, giống như bởi vì không kềm chế được, cho nên mới không khống chế được cảm xúc, toàn thân đều mất khống chế.
Cuối cùng Chúc Ngữ khóc không thành tiếng mà nói với cô: "Vưu Khả Ý, con trở về, con lập tức cút trở về cho mẹ!"
Giờ phút này, gió rét đậm từ trên quảng trường thổi qua, thổi trúng đầu thì tóc múa loạn, thổi trúng mặt người thì như dao cắt, thổi trúng người thì toàn thân run rẩy, thổi trúng người thì ruột gan đứt từng khúc.
Vưu Khả Ý giống như tượng gỗ bị gãy, đứng ngơ ngác tại chỗ, một chữ cũng không nói ra được.
Người bên đầu kia điện thoại còn đang nức nở, một tiếng lại một tiếng, giống như tình tiết vô cùng giật gân trong phim ảnh.
Trái tim của cô nhúc nhích từng chút từng chút, nhưng máu cũng đã đọng lại.
Trong trí nhớ của cô chưa từng thấy dáng vẻ mẹ khóc thầm, một lần cũng không có.
Bởi vì sự cố sân khấu năm đó, chân mẹ để lại di chứng, chỉ cần thời tiết âm u lạnh lẽo, liền thường xuyên phát bệnh, đau đến mức cả đêm không ngủ được. Vưu Khả Ý nhớ khi nửa đêm cô thường nghe mẹ từ phòng ngủ đi vào phòng khách, đợi đến sáng ngày hôm sau, đẩy cửa phòng ngủ ra, đã nhìn thấy mẹ vẫn còn nằm nghiêng ở trên ghế sa lon, thỉnh thoảng lật người, dưới mắt đầy quầng thâm.
Nhưng ngay cả khi đau đến mức hoàn toàn không chịu được, cô cũng chưa từng nhìn thấy mẹ khóc.
Sau này lại chị rời khỏi nhà, cô cho rằng mẹ sẽ khóc, bởi vì từ nhỏ đến lớn cô vẫn cho rằng chị chính là toàn bộ thế giới của mẹ, mẹ đem tất cả dịu dàng và kiên nhẫn của đời này cho chị, nhưng mẹ vẫn không khóc. Ý chí sa sút ngủ cả ngày cũng tốt, tức giận điên cuồng cũng được, mặc kệ phát tiết thế nào, nhưng thế giới của mẹ giống như cũng không có hai chữ khóc lóc.
Có lúc Vưu Khả Ý cho rằng, mẹ chính là kiểu người làm từ băng tuyết trong truyện thiếu nhi, bởi vì lòng dạ quá mức cứng rắn, bởi vì tính tình kiên cố không phá vỡ nổi, cho nên đã đánh mất năng lực rơi lệ.
Thế nhưng một ngày, ở dưới tình huống cô hoàn toàn không tính trước, bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng khóc của mẹ.
Đó cũng không phải là gào khóc, cũng không phải là vì tranh thủ đồng cảm của cô, đó là một người phụ nữ gần như chưa bao giờ rơi lệ không thể tiếp tục kềm chế cảm xúc, khó khăn nức nở từng tiếng một thì mới phát ra âm thanh như vậy.
Vưu Khả Ý cảm thấy những cơn gió đến từ bốn phương tám hướng hình như cũng không thổi đau mặt của cô, mà thổi từng cơn vào lồng ngực của cô, như dao đâm thật mạnh vào trái tim của cô, phổi của cô.
Hoàn toàn không có biện pháp hô hấp.
Hít một hơi thì đau một lần.
Cô trầm mặc cực kỳ lâu, rốt cuộc cho đến khi tìm về năng lực nói chuyện, chậm rãi hỏi một câu: "Nếu như mà con trở lại, mẹ sẽ đồng ý cho con và anh ấy bên nhau sao?"
Tiếng nức nở từ từ thở bình thường.
Cô lo lắng lại thấp thỏm chờ đợi, rốt cuộc đã được mẹ thỏa hiệp.
Chúc Ngữ ở đầu kia hít thở sâu thật lâu, dùng âm thanh khàn khàn mệt mỏi nói với cô: "Con trở về đi, bình an trở về. Chỉ cần con chịu trở lại, mẹ sẽ không ép buộc con cái gì nữa."
Giờ phút này lòng của Vưu Khả Ý không chỉ là đau, còn có một loại hưng phấn khó nhịn không cách nào khắc chế.
Cô biết đây là không đúng, ở thời điểm mẹ khổ sở như vậy, cô vốn không nên có một chút vui sướng nào, thế nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời mẹ cúi đầu vì đổi lấy kết quả chiến dịch kết thúc, đây cũng là một bắt đầu mới của cô và Nghiêm Khuynh.
Cô mờ mịt luống cuống đứng tại chỗ, cảm nhận những cảm xúc quấn quanh thật chặt đến từ chỗ sâu của lồng ngực, phức tạp lại không nói rõ được, lại một lần nữa lặp lại một câu không xác định: "Mẹ…mẹ sẽ đồng ý cho bọn con ở chung một chỗ sao?"
Đầu kia là mệt mỏi đến cực hạn, cho nên cũng không có một chút giọng điệu tức giận: "Biết, mẹ sẽ, mẹ đồng ý cho các con ở chung một chỗ, con thích làm cái gì thì làm cái đó. . . . . ."
Sau khi Vưu Khả Ý cúp điện thoại, cả người giống như đang nằm mơ, lúc này cô không ý thức được đêm đông lạnh cỡ nào, cũng không ý thức được mình đã đứng bao lâu ở trong buồng điện thoại ngoài trời đầy gió, toàn thân đều đã cứng ngắc.
Cô cứ bước chân nhẹ nhàng giống như nằm mơ đi tới cửa siêu thị, nhìn thấy một người yên lặng đứng ở nơi đó chờ cô, thậm chí không để ý đến vẻ mặt của Nghiêm Khuynh, chỉ một bước dài xông lên ôm lấy anh, kích động dính vào bên lỗ tai anh nói: "Anh biết không? Mẹ em đồng ý cho chúng ta ở bên nhau rồi! Bà ấy đồng ý cho chúng ta ở bên nhau rồi!"
Cô giống như đứa bé hưng phấn đến nỗi hoàn toàn không có cách nào kềm chế tâm tình, ước gì có thể nói niềm vui của mình cho toàn thế giới.
Cô hoan hô, nhảy cẫng, ôm người trong ngực la hét một hồi, không để ý người xung quanh dùng ánh mắt như thế nào nhìn bọn họ.
Cô cảm thấy mình chưa từng vui vẻ giống như giờ phút này.
Cô nói: "Lần này tốt rồi, em không cần phải lựa chọn giữa anh và mẹ nữa! Cuối cùng em có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh, cũng không cần tỏ ra cứng rắn với mẹ nữa!"
. . . . . .
Trong một khoảng thời gian rất dài, Nghiêm Khuynh cũng không nói một chữ nào, chỉ mặc cho cô ôm anh vừa bật vừa nhảy, trở thành tâm điểm của đám người.
Anh cảm thấy mình đang cảm nhận thật sự rõ ràng sự vui mừng như điên và như trút được gánh nặng của Vưu Khả Ý, có lẽ cũng nên cùng nhau vui mừng với cô.
Thế nhưng nghĩ như vậy cũng không làm cho anh dễ chịu hơn một chút, bởi vì người khóc thầm bên đầu kia điện thoại cũng không phải mẹ của anh, cho nên anh không lĩnh hội được vui mừng hớn hở của Vưu Khả Ý, ngược lại, anh còn có thể tỉnh táo rút người ra, tách cảm xúc của mình ra ngoài, sau đó lý trí mà nghĩ đến những chuyện khác.
Anh hỏi mình: Như vậy coi như là kết thúc sao? Bọn họ có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ, từ nay về sau lấy được sự đồng ý và chúc phúc của người nhà cô, cuộc sống hạnh phúc bên nhau sao?
Anh rất muốn đè Vưu Khả Ý lại, sau đó nghiêm túc muốn cô tỉnh táo một chút, suy nghĩ thật kỹ. Mẹ của cô cũng không biết thân phận của anh, đến bây giờ vẫn cho rằng anh chỉ là một người đàn ông bình thường, cho nên mới thỏa hiệp, đồng ý cho bọn họ ở chung một chỗ. Nếu như hai người cứ ở bên nhau như vậy, sau đó lại trở về quỹ đạo cuộc sống tùy tiện trước kia, thân phận của anh rất nhanh sẽ ra ánh sáng.
Cho đến lúc này, chờ đợi bọn họ có lẽ không phải loại cục diện cha mẹ thỏa hiệp hôm nay.
Anh biết rõ, biết rõ không đến cần suy nghĩ quá nhiều là có thể đoán được trường hợp ngày đó, Vưu Khả Ý sẽ gặp phải mưa to gió lớn càng đáng sợ hơn, anh sẽ hoàn toàn bị đuổi ra thế giới của cô —— hơn nữa hôm nay cô đã trốn một lần, cha mẹ cô nhất định sẽ càng trông coi cô nghiêm khắc chặt chẽ hơn, có lẽ cô cũng không tìm được cơ hội chạy trốn nữa.
Nghiêm Khuynh thấy được rất nhiều hậu quả đáng sợ, rất nhanh có một loại kích động lan tràn đến tất cả ngõ ngách của toàn thân cao thấp, từng tế bào đều đang reo hò, điên cuồng reo hò muốn anh lay Vưu Khả Ý tỉnh lại, để cho cô tỉnh táo lại từ trong loại vui sướng hư không mờ mịt này.
Nhưng cuối cùng anh cũng không có hành động.
Bởi vì sâu trong nội tâm còn có một âm thanh lạnh lẽo hơn nữa đang hỏi anh: "Mày thật sự biết cô ấy cần cái gì không?"
Trong siêu thị, cô si ngốc nhìn cảnh tượng toàn gia đoàn viên hạnh phúc trên màn hình TV, trong mắt đầy yêu thích và ngưỡng mộ, mong muốn mà không thể cầu.
Trong buồng điện thoại, cô cầm điện thoại không mảy may phát hiện được thời tiết rét lạnh, chẳng qua là chịu đựng lòng như dao cắt vì người nhà khó chịu còn mãnh liệt hơn vô số lần khó chịu.
Cô nói với anh: "Lần này tốt rồi, em không cần phải lựa chọn giữa anh và mẹ nữa! Cuối cùng em có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh, cũng không cần tỏ ra cứng rắn với mẹ nữa!"
Những câu chữ đó đều đang nói cho anh biết, vì ở cùng với anh, cô nhận cái gì, lại mất đi cái gì.
Chừng mười ngày ngắn ngủn, anh vui sướng đến mức đầu óc hôn mê, mới có thể quên mất cảm nhận của cô, quên mất cho dù cô thích anh đến cỡ nào, nhưng vì ở cùng với anh, cô vứt bỏ là cha mẹ máu mủ tình thâm của cô.
Sẽ không đau sao?
Nghiêm Khuynh giống như người đầu gỗ đứng ở nơi đó, cảm nhận niềm mừng như điên của Vưu Khả Ý và sợ hãi đến từ đáy lòng.
Rốt cuộc sau đó anh chuyển động, từ từ đưa tay đè Vưu Khả Ý lại, nhỏ giọng nói: "Hư, em nói nhỏ thôi, khiêm tốn một chút, tất cả mọi người đang nhìn."
Anh nhìn cô vui vẻ giống như đứa bé, cả khuôn mặt đều tỏa sáng rực rỡ như vậy, giống như đóa hoa nở rộ đến mức tận cùng, xinh đẹp khiến người ta nín thở.
Đó là trong khoảng mười ngày ở cùng với anh, không, là trong tất cả thời gian anh biết tới nay, anh cũng chưa từng thấy vẻ đẹp như vậy.
Rốt cuộc anh ý thức được, cô và gia đình cô cắm rễ thật sâu ở chung một chỗ, bất kể đi nơi nào, lòng thủy chung vẫn ở lại nơi đó.
Nghĩ như vậy, anh lạ có thể bình tĩnh bật cười, ôm cô vào trong ngực, dùng một loại giọng điệu chứa đầy ý cười nói với cô: "Được, được, anh biết rồi. Bà ấy đồng ý là tốt rồi, em vui vẻ là tốt rồi."
Vưu Khả Ý hưng phấn nói: "Vậy ngày mai chúng ta dọn về nhé?"
Anh vẫn ôm cô, giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ: "Được, dọn về đi, đều theo ý em."
Người đến người đi trên quảng trường, Vưu Khả Ý và anh ôm nhau, bởi vì tư thế thân mật này, hoặc bởi vì cảm xúc vui mừng như điên, cô hoàn toàn không nhận ra được người ôm lấy cô có gì đó không đúng.
Cô chỉ nghe giọng nói anh, nhưng không nhìn thấy vẻ mặt quá mức bình tĩnh kia.
Cô chỉ cảm nhận được vui vẻ đến từ trong lòng, nhưng không biết trong mắt của người đàn ông đangôm cô cất giấu cảm xúc phức tạp cỡ nào.
Nghiêm Khuynh rũ mí mắt, ánh đèn trên đỉnh đầu vô cùng chói mắt, chiếu bóng mờ của lông mi ở dưới mí mắt anh.
Cùng bị chôn vùi với vòng bòng mờ này, còn có những thứ tối tăm không thấy ánh sáng trong lòng anh, cảm xúc tuyệt vọng không muốn người khác biết, giống như một loại dây leo sinh sôi lan ra ở trong từng ngóc ngách của thân thể, sau đó bao trùm cả lồng ngực.