Hạ Di Bình đến đoàn làm phim từ rất sớm, trước khi đi cô đã nhắn tin chào buổi sáng với Tần Hàm Yên.
Hôm nay cô có một cảnh quay quan trọng.
Mặc dù chỉ đóng vai phụ nhưng cũng không thể lơ là.
Không làm được việc nhỏ thì làm sao có thể làm việc lớn, Hạ Di Bình luôn hiểu rõ điều này, thế nên đêm qua cô đã thức rất khuya để học kịch bản.
Tuy nói về mặt diễn xuất Hạ Di Bình cũng coi như có năng khiếu nhưng cũng chưa từng được chỉ dạy cũng như cọ xát nhiều, cứ diễn theo bản năng sớm muộn cũng gặp vấn đề.
Hôm nay quả thật là một ngày không dễ dàng với Hạ Di Bình.
Bộ phim này là do Hoàn Vũ đầu tư, mặc dù Lâm Cung có thể lót đường để Hạ Di Bình có một vai diễn phụ nhưng còn lại cũng không thể can thiệp gì nhiều, chủ yếu là xem biểu hiện của Hạ Di Bình.
Đạo diễn của bộ phim là Quách Siêu, một lão làng trong giới, phàm là những tên tuổi lớn mới có cơ hội hợp tác với ông và cũng chỉ có Hoàn Vũ mới có khả năng mời ông về làm đạo diễn.
Ban đầu khi thử vai, dù nói là có sắp xếp nhưng ít nhiều vị đạo diễn khó tính này cũng rất hài lòng đối với Hạ Di Bình, nếu không ông cũng không thể mắt nhắm mắt mở.
Kể từ bộ phim bắt đầu khởi quay, tuy cảnh quay của Hạ Di Bình không nhiều nhưng cũng rất đáng giá, cô biểu hiện rất tốt, vượt ngoài kỳ vọng ban đầu của Quách Siêu.
Thế nhưng hôm nay ngay phân đoạn quan trọng, Hạ Di Bình lại liên tục NG làm cho vị đạo diễn nào đó giận đến nổi gân xanh.
"Tiểu Hạ, phút, phút sau phải qua cho tôi." Quách Siêu buông xuống kịch bản, tức giận bỏ đi.
Hạ Di Bình "vâng" một tiếng rồi lẳng lặng tiến vào một góc yên tĩnh, bắt đầu nhập tâm tập luyện.
Bản thân cô cũng không hiểu rốt cuộc bởi vì sao, rõ ràng là đã chuẩn bị rất kỹ vào tối qua nhưng vẫn bị NG, cũng không biết vấn đề nằm ở đâu.
Đang lật gần đến trang cuối cùng thì kịch bản trên tay cô bỗng nhòe đi, tiếp theo đó là giọng nói có phần chói tai: "Ơ, tiểu Châu à, sao cô lại bất cẩn thế, làm ướt kịch bản của Hạ tiểu thư rồi, Hạ tiểu thư không để ý chứ?"
Người đến là Lý Uyển Y và trợ lý của cô ta, cũng là vào vai phụ, sau lưng cũng có kẻ chống lưng.
Hạ Di Bình đương nhiên hiểu rõ Lý Uyển Y vốn đã không vừa mắt cô từ lâu, cô cũng không định chấp nhất: "Không sao, Lý tiểu thư, nếu không có gì nữa tôi đi trước." Nói xong Hạ Di Bình đứng lên rời đi.
Đi được mấy bước sau lưng lại vang lên tiếng cười mỉa mai của Lý Uyển Y: "Tưởng thế nào, cũng chỉ là bình hoa di động, hứ."
Hạ Di Bình dĩ nhiên nghe thấy, cô cố nén cơn giận xông lên trong lồng ngực, chợt trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ: Đúng rồi, là chưa đủ thủ đoạn.
Vai diễn của cô là một kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, cô không thể chỉ dùng lối diễn bình thường.
Hạ Di Bình tức khắc hiểu ra, lòng thầm cảm ơn tên Lý Uyển Y kia.
Nói thì nói vậy nhưng Hạ Di Bình cũng phải NG thêm lần nữa mới được thông qua, tuy hiệu suất không cao nhưng hiệu quả vẫn tốt, Quách Siêu cũng không đào bới lại chuyện cũ, chỉ đơn giản dặn dò lần sau đừng để giống như ngày hôm nay, thật ra căn bản thì Hạ Di Bình chỉ còn vài cảnh quay nữa là có thể kết thúc công việc.
Nói thì nói vậy nhưng với một Hạ Di Bình theo chủ nghĩa cầu toàn, điều này không hề dễ dàng chấp nhận mặc dù chính bản thân cô đã kịp thời lấy công chuộc tội.
Tối đến, cô mang theo thân thể mệt mỏi cùng tinh thần uể oải từ đoàn làm phim quay về.
Trước giờ Hạ Di Bình vẫn luôn cho rằng bản thân chuẩn bị rất tốt, mọi thứ mà cô phô diễn ra bên ngoài đều vô cùng hoàn mỹ, không có sai sót.
Mỗi ngày cô đều cố gắng, ép buộc bản thân không ngừng vươn lên.
Cô duy trì lối sống cùng chế độ ăn uống tương đối khắc nghiệt, cô học cách nở nụ cười một cách chân thành nhất có thể dù nội tâm không hề muốn, cô luôn nỗ lực cũng hết sức kiên trì, mỗi bước đi đều cẩn thận mà trù tính thế mà hôm nay lại phạm một lỗi lầm nhỏ như vậy, còn bị những kẻ qua đường không đáng bận tâm xem là bình hoa di động, cái danh xưng cô chán ghét nhất trên đời và cũng không bao giờ muốn bị dán lên người.
Hạ Di Bình mệt mỏi lắc đầu, cũng không quan tâm giày cao gót và túi xách đã bị cô quăng lung tung từ lúc vừa vào cửa.
Hạ Di Bình ngã lên sô pha thở ra một hơi, bộ dáng chẳng còn mấy phần sức sống, rất khác với vẻ hiền ngoan rạng rỡ thường ngày.
Cô đưa tay gác lên trán, nhắm mắt suy nghĩ, bất chợt một dòng nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má xuống cổ cho đến khi mất dạng đằng sau lọn tóc màu đen.
Hạ Di Bình cũng không hiểu tại sao bản thân lại khóc, chính là không thể kìm nén được.
Có thể là quá mệt mỏi cũng có thể là tự trách hoặc cũng có thể lâu rồi không khóc, tức nước vỡ bờ.
Nếu có một cơ hội, thì ngay giây phút này đây, Hạ Di Bình thực sự rất muốn yếu đuối, thực sự muốn tìm một bờ vai để dựa vào dù bản thân cũng không thể hiểu rõ lý do.
Lúc này, cô rất muốn gặp Tần Hàm Yên, rất muốn...
Hạ Di Bình lúc này mới nhớ đến chiếc túi xách đã bị mình tiện tay quăng đi, cô ngồi dậy tìm kiếm, móc ra điện thoại, bây giờ cô mới có thời gian cầm đến điện thoại kể từ sau tin nhắn chào buổi sáng với Tần Hàm Yên, cô nhìn điện thoại, hai tin nhắn vẫn ở yên đó đợi cô trả lời.
Tần Hàm Yên: [Chào buổi sáng, Bình.]
Tần Hàm Yên: [Đừng quên ăn trưa.
Nhớ nghỉ ngơi cho tốt.]
Hạ Di Bình mỉm cười, mệt mỏi một ngày cũng tan biến vài phần: "Yên Yên, bây giờ tôi muốn gặp cậu, phút sau tại cổng trường được chứ?]
Bên này, Tần Hàm Yên nhận được tin nhắn đã là phút sau, cô nhìn đồng hồ chỉ giờ phút đêm, bây giờ ra ngoài xác định sáng mai mới có thể về, nhưng cô cũng không chần chừ quá lâu: [Được, nhớ mặc ấm rồi hãy ra ngoài.]
Hạ Di Bình thật ra chỉ muốn đùa một chút, nhiều hơn là muốn thử xem vị trí của bản thân trong lòng Tần Hàm Yên có bao nhiêu phân lượng nhưng khi nhìn thấy người kia nhanh chóng đồng ý, nội tâm lại nhảy lên một hồi xao động.
Hạ Di Bình nhanh chóng gọi cho Tần Hàm Yên, định bảo người kia đừng ra ngoài, vừa mở miệng: "Yên Yên, hay là..." đã nghe đầu dây bên kia, Tần Hàm Yên thở hồng hộc trả lời: "Bình, tôi đến rồi." Hạ Di Bình bên này quả thật dở khóc dở cười, cô đành phải khoác vội áo khoác đóng cửa ra ngoài, mệt cho tên ngốc kia lại cảm lạnh.
Tần Hàm Yên lẳng lặng đứng đợi trước cổng Đại học Q, thân thể cao gầy thẳng tắp đung đưa dưới ánh đèn theo từng bước chân qua lại.
Những con muỗi ở đây cũng xem như có một bữa no, như không lại có một tên đêm hôm chạy đến đây, tất nhiên chúng nó cũng không để ý đây là một cô gái rất xinh đẹp.
Khi ánh đèn xe taxi chiếu vào gương mặt, Hạ Di Bình cũng theo đó bước xuống, giống như một nữ thần bước ra từ ánh hào quang.
Cô nhanh chóng tiến đến bên cạnh Tần Hàm Yên, đưa tay nắm lấy hai bàn tay tinh tế: "Còn biết nói tôi, cậu xem cậu thế nào lại không mặc thêm áo vào?" vừa nói cô vừa giúp Tần Hàm Yên xoa tay giữ ấm.
Tần Hàm Yên biết mình đuối lý, chỉ có thể thành thật: "Tôi sợ cậu đợi lâu." Lời nói có phần rụt rè nhưng hết sức chân thành.
Hạ Di Bình thoáng dừng động tác, lúc này mọi phòng tuyến trong cô lâm thời bị tháo gỡ, cô nhè nhẹ tiến đến, tựa đầu lên bả vai mảnh khảnh nhưng vững chắc của Tần Hàm Yên: "Yên, cho tôi tựa một chút."
Trong giây phút đó, thân thể Tần Hàm Yên cứng đờ, cũng không biết làm sao mới phải, chỉ có thể yên lặng đứng đó, cho đến khi cô định lấy hết dũng khí đáp trả thì Hạ Di Bình đã nhanh chóng tách ra: "Giờ này cậu cũng không thể về, nếu không ngại có thể cùng tôi trải qua buổi tối này chứ?"
Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng cô biết chắc Tần Hàm Yên sẽ đồng ý, thế là hai người dắt nhau đến một công viên cách Đại học Q không xa.
Mặc dù rất trễ nhưng đây cũng được xem là công viên lớn nhất Hải Thành, sẽ không thiếu những hàng quán với ánh đèn lung linh xuyên qua màn đêm bày trí khắp nơi, cũng không thiếu những cặp đôi biến nơi đây thành chốn hẹn hò.
Hạ Di Bình đi trước, chỉ tay về một biểu tượng nằm ngay giữa công viên: "Yên, cậu có biết đó là gì không?"
Tần Hàm Yên nhìn về phía bốn chiếc lá hình trái tim tụ về một điểm đang tỏa ra ánh sáng màu xanh lấp lánh, nhanh chóng đưa ra đáp án: "Cỏ bốn lá."
Hạ Di Bình cười híp mắt: "Đúng vậy, cỏ bốn lá cũng là cỏ may mắn.
Cậu có biết ý nghĩa thực sự của bốn chiếc lá đó không?"
Tần Hàm Yên nghiêng người: "Rửa tai lắng nghe."
Hạ Di Bình tìm một vị trí ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh tỏ ý Tần Hàm Yên ngồi vào đó.
Khi cả hai đều yên vị, cô mới bắt đầu ôn tồn giải thích, giống như cô giáo đang dạy học sinh của mình: "Người ta thường gọi nó là cỏ bốn lá, cỏ may mắn, nhưng thực ra nó còn một cái tên khác là Xa Trục Thảo.
Bốn chiếc lá của nó lần lượt đại diện cho niềm tin, hy vọng, may mắn và tình yêu.
Thế nhưng bình thường nhiều nhất vẫn chỉ có ba lá, rất hiếm khi gặp được bốn chiếc lá của nó.
Nhưng mà cậu nói xem, có được ba trong bốn điều trên có phải cũng rất diễm phúc rồi không.
Có niềm tin sẽ có hy vọng, thêm một chút may mắn giống như có thể có được mọi thứ, còn chiếc lá cuối cùng đại diện cho tình yêu, vốn cũng không nên cưỡng cầu..." Hạ Di Bình nói xong, ánh mắt cũng xa xăm vô định.
Tần Hàm Yên nhìn Hạ Di Bình: "Cậu có muốn một lần nhìn thấy cỏ bốn lá thực sự không?"
Hạ Di Bình tỏ vẻ nghi hoặc: "Không phải cứ muốn là được a."
Ánh mắt Tần Hàm Yên lúc này trở nên vô cùng kiên định: "Tôi nhất định sẽ cho cậu được nhìn thấy nó."
Hạ Di Bình vốn không có hy vọng gì nhiều nhưng sau khi nghe Tần Hàm Yên nói cô lại giống như có phần mong đợi: "Được, vậy tôi đợi cậu."
Tần Hàm Yên cũng không biết vì sao bản thân lại chắc chắn như vậy, chỉ là cô có một loại niềm tin mãnh liệt rằng cô chắc chắn sẽ tìm được, cũng giống như việc cô có thể mọi lúc mọi nơi xuất hiện bên cạnh Hạ Di Bình khi cô ấy cần.
"Cậu..." "Yên..." Hai người như thế nào lại đồng thanh mở lời, Tần Hàm Yên nhường Hạ Di Bình: "Cậu nói trước đi."
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu, bình thường nếu như không vui, cậu sẽ làm gì?"
"Nghe một bản nhạc chăng? Như vậy cũng rất tốt, đôi lúc âm nhạc còn tốt hơn cả thuốc an thần."
"Vậy nếu như người làm cậu không vui là chính bản thân cậu?
Tần Hàm Yên bắt đầu lục lại ký ức, chuyện cô làm cô không vui? Hình như không nhớ nổi nữa, vốn cô là người không thích để những chuyện đó quấn lấy mình, luôn tìm cách vứt khỏi đầu nhanh nhất có thể, nhưng đối với câu hỏi của Hạ Di Bình, làm sao Tần Hàm Yên không nhận ra điều khác thường: "Cậu...!Có chuyện gì phiền lòng sao?"
Hạ Di Bình thu lại bộ dáng phiền muộn, khoanh hai tay trước ngực rồi nghiêng người tựa vào vai Tần Hàm Yên, hôm nay dường như cô muốn dựa dẫm hơn thường ngày: "Chỉ là quay phim có chút vấn đề."
Tần Hàm Yên thoáng nghiêng đầu, tầm mắt vừa chạm đến vầng trán tinh tế cùng sống mũi thẳng tắp của Hạ Di Bình: "Là do đạo diễn hay bạn diễn?"
Hạ Di Bình thấp giọng: "Là vấn đề ở bản thân tôi."
Tần Hàm Yên nghe thế, trong lòng cũng hiểu rõ mấy phần, cô cũng phần nào hiểu tính cách của Hạ Di Bình, chịu nói đến mức này cũng xem như nể mặt, cô chỉ có thể an ủi bằng lời từ chính nội tâm: "Có một điều cậu phải luôn tin rằng, dù có thế nào trong lòng tôi cậu chính là tốt nhất.
Tôi tin sẽ không có điều gì có thể làm khó được Hạ Di Bình."
Hạ Di Bình ngẩng đầu dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đang phát sáng lấp lánh trong đêm tối: "Yên, cậu sẽ luôn ủng hộ tôi chứ."
Tần Hàm Yên giơ ngón út, rất kiên định gật đầu: "Sẽ."
Hạ Di Bình mỉm cười, giơ tay móc ngoéo: "Không được nuốt lời."
Tần Hàm Yên cũng mỉm cười: "Không nuốt lời."
Tuy người ta nói lời hứa vốn dĩ không đáng tin, nó sẽ theo thời gian mà mai một, nhưng trong khoảnh khắc đó Tần Hàm Yên đã hạ quyết tâm, chỉ cần là Hạ Di Bình cô bằng lòng cố gắng, dù ở cương vị nào, dù khó khăn như thế nào, chỉ cần cô có thể làm được cô đều sẽ không bỏ qua.
Giữa công viên bốn bề dần trở nên vắng lặng, chỉ còn đâu đó những cặp đôi quyến luyến không rời, Hạ Di Bình cùng Tần Hàm Yên rảo bước.
Nói họ trẻ tuổi là thật, nhưng cũng không thể cứ thế bôn ba bên ngoài suốt một đêm, vả lại còn rất nguy hiểm.
Tần Hàm Yên đành phải nghe theo sắp xếp của Hạ Di Bình, tạm thời đến căn chung cư của Hạ Di Bình nghỉ ngơi qua đêm.
Về đến nhà mở cửa ra, Hạ Di Bình mới nhận ra nhà cô chỉ có một phòng ngủ, đương nhiên cũng chỉ có một giường, cô bất chợt lúng túng, Tần Hàm Yên khó hiểu: "Sao vậy?"
"Nhà...!Nhà tôi chỉ có một phòng, vậy mà tôi lại quên mất." Hạ Di Bình vỗ trán, tỏ vẻ áy náy.
Tần Hàm Yên tức khắc hiểu ra, vội chữa cháy: "Không sao, tôi có thể ngủ sô pha, chỉ một đêm thôi mà."
"Vậy...!Có tiện không?" Hạ Di Bình đương nhiên vẫn cảm thấy bản thân suy tính không chu toàn.
"Được mà, cho tôi một cái chăn là được, sô pha này xem ra còn êm hơn giường ở ký túc xá a." Tần Hàm Yên lên tiếng trấn an.
"Được rồi, vậy tôi đi lấy chăn cho cậu, cậu đi rửa mặt trước đi." Hạ Di Bình nói xong quay về phòng lấy chăn, Tần Hàm Yên cũng quen chỗ đi vào rửa mặt.
Tần Hàm Yên đứng trước gương, nhìn bả vai nào đó dường như còn lưu lại mùi hương trên tóc Hạ Di Bình, gương mặt cứ thế trở nên ấm áp lạ thường, độ cung khóe môi cũng dần hiện rõ.
"Yên Yên, chăn của cậu." Hạ Di Bình mang chăn ra, Tần Hàm Yên nhận lấy đặt lên sô pha tỏ ý cảm ơn.
Hạ Di Bình vẫn chần chừ muốn xác định lại lần nữa: "Cậu chắc chắn có thể ngủ ở đây chứ?"
Tần Hàm Yên bật cười: "Tất nhiên, không thì cậu muốn tôi vào ngủ cùng cậu à?"
"Cái đó thì không cần, vậy cậu ngủ đi nhé.
Ngủ ngon!" Nói xong cũng quay lưng đi vào phòng ngủ của mình.
Tần Hàm Yên chỉ biết đứng đó lắc đầu cười.
Tần Hàm Yên thử nằm xuống sô pha, quả thật cũng có chút miễn cưỡng.
Cô cao đến m, chỉ có thể co người lại mới có thể nằm gọn trên chiếc sô pha.
Cứ nghĩ sẽ mất một thời gian để thích nghi, nhưng hôm nay quả thực khá mệt mỏi, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tần Hàm Yên không biết rằng, khi cô đang chìm vào mộng đẹp, có một hình bóng dịu dàng quen thuộc tiến lại gần, âm thầm quan sát gương mặt thanh tú của cô như thể muốn từ đó tìm kiếm lại sự giản đơn cùng chân thành đã sắp mai một theo thời gian....