Ngạn Giang,
Dưới ánh đèn không ngừng chớp tắt cùng những ánh mắt chực chờ săn mồi của những gã đàn ông, một người phụ nữ toàn thân váy đỏ đang gục ngã trên bàn, mái tóc che đi nửa khuôn mặt, trên tay vẫn còn cầm một ly rượu chưa uống hết.
Xa xa, một nhóm người đang tiến lại gần, bọn họ chính là thấy sắc lại muốn giở trò, càng không quan tâm đến hậu quả.
Nhắc đến hậu quả, ai đến đây mà không có chút tiền, bọn họ cũng không thiếu chút tiền để dọn dẹp tàn cuộc đó.
"Người đẹp, lại uống một ly nào." Người dẫn đầu trong số đó ngồi xuống bên cạnh, vén phần tóc đang rũ xuống của Hứa Mộng.
"Cút!!!" Cô hất cánh tay hắn ra, vẻ mặt tức giận mà hô một tiếng.
Lúc này tên kia càng nhìn rõ khuôn mặt cô, thèm chảy nước vãi, làm gì còn quan tâm đến bộ mặt cấm đến gần của Hứa Mộng: "Đi theo anh, anh sẽ cho em sung sướng cả đêm."
Giọng điệu vô cùng buồn nôn, nhưng giờ phút này Hứa Mộng không còn bao nhiêu sức lực.
Hôm nay cô đúng thật là tâm trạng không tốt, giả vờ ôm ấp tình nhân trước mặt Trương Nguyệt nhưng Trương Nguyệt không hề để ý, thế là cô ôm bụng tức chạy đến đây, càng uống càng say.
Lúc nãy trong vô thức cô đã gọi điện cho Trương Nguyệt mà càm ràm, nhưng rõ ràng em ấy cũng không đến a.
Hứa Mộng bỗng nở nụ cười, mấy tên kia cũng giật mình một phen.
Cô chỉ ngón tay vào mặt hắn ta: "Anh, đê tiện."
"Con mẹ mày rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt." Hắn vun tay định kéo Hứa Mộng đi, không ngờ một âm thanh chói tai vang lên, một dòng nước ấm nóng chảy từ trên đỉnh đầu hắn chảy xuống, mấy tên đi cùng cũng hoảng hốt kinh hô: "Đánh người, đánh người."
Trương Nguyệt cũng không quan tâm, nắm lấy cổ tay của Hứa Mộng kéo đi.
Hứa Mộng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc cùng cái nắm tay khiến người ta yên lòng cũng không nói gì mà trực tiếp xiêu vẹo đi theo.
Trương Nguyệt móc điện thoại ra gọi cho Tần Hàm Yên: "Hàm Yên, nhờ tiểu thư ký của cậu xử lý giúp tôi chút việc."
Tiểu thư ký trong miệng Trương Nguyệt đương nhiên chính là Ngạn Bách Hàm, chạy đến chỗ này đánh người, thế nào cũng bị đám người kia truy cùng đuổi tận.
Cô cũng không muốn kinh động đến cảnh sát, rất phiền phức.
Chỉ có thể nhờ cô chủ Ngạn gia ra tay, dùng ít mánh khóe.
Trương Nguyệt ấn Hứa Mộng vào xe: "Ngồi yên."
Hứa Mộng ngoan ngoãn ngồi đó, mái tóc đã có phần lộn xộn, cô chống cằm ngắm nhìn người vừa ngồi vào ghế lái: "Ngầu quá ~"
Trương Nguyệt dở khóc dở cười, giờ phút này mà người này còn giở cái giọng điệu ghẹo người đó ra, còn không biết đã thu hút bao nhiêu ong bướm, xém nữa là, haizzz: "Chị còn nói được, im lặng ngủ đi.
Tôi đưa chị về nhà."
"Không muốn.
Tôi không muốn về nhà." Hứa Mộng ỉu xìu dựa vào bả vai Trương Nguyệt.
Trương Nguyệt bất đắc dĩ, chỉ sợ Hứa Mộng về với bộ dạng này lỗ tai cũng không yên ổn, cô vô cùng thông cảm: "Vậy về nhà tôi."
Xe Trương Nguyệt dừng trước một chung cư cao cấp, cô lái xe đậu vào gara sau đó mới dìu Hứa Mộng xuống.
Hứa Mộng lúc này đã có hơi thanh tỉnh nhưng vẫn lớn gan giả vờ giả vịt bám chặt lấy Trương Nguyệt, tham luyến một chút ấm áp.
Trương Nguyệt cũng không nói gì, chậm rì nửa ôm nửa kéo Hứa Mộng vào nhà.
Cô để Hứa Mộng ngồi lên sô pha rồi đi rót một ly nước ấm: "Uống nước đi, chờ tỉnh táo rồi tắm rửa.
Tôi đi chuẩn bị phòng cho chị."
Cô nói xong cũng không chần chừ đi vào phòng ngủ dành cho khách bắt đầu dọn dẹp một chút.
Ngoài này Hứa Mộng thong thả nhìn ly nước trong tay, cuối cùng một hơi uống cạn: "Thật ngọt a ~"
Lần này được vào nhà, Hứa Mộng thầm nghĩ lần sau lại áp dụng một lần nữa, biết đâu lại có thu hoạch.
Thế nhưng lỡ đâu Trương Nguyệt thực sự không đến e là sẽ có chuyện, tấm thân ngàn vàng của cô đâu thể để bọn người bẩn thỉu kia sờ mó lung tung.
Khi Trương Nguyệt trở lại, Hứa Mộng đã nằm lên sô pha ngủ, Trương Nguyệt đỡ trán, thật muốn cho chị ngủ ở đây, nhưng mà kẻo lạnh quá mai lại có chuyện gì cô không gánh nỗi.
Thế là Trương Nguyệt tiến đến, nhẹ nhàng bế Hứa Mộng vào phòng.
Cô lấy cái váy ngủ đã chuẩn bị sẵn, không nhanh không chậm mà thay cho Hứa Mộng.
Người kia cũng không phải nhẹ, làm xong một hồi Trương Nguyệt mệt đến nỗi dặm chân, đơn giản đắp chăn cho Hứa Mộng rồi lui ra ngoài.
Phải gọi Tần Hàm Yên hỏi thăm một chút.
Tần Hàm Yên lần nữa nhận được cuộc gọi của Trương Nguyệt đã là giờ sáng, khi chuông điện thoại reo Trương Nguyệt mới ý thức được hình như có chút thất thố, nhưng làm phiền thì làm phiền cho trót.
Thế nhưng đến khi chuông chuẩn bị tắt Tần Hàm Yên mới bắt máy: "Trương Nguyệt?", giọng nói có chút khàn khàn lười biếng.
Trương Nguyệt: "Hàm Yên, chỉ là muốn gọi hỏi cậu chuyện lúc nãy sao rồi?"
"Ai vậy?" Trương Nguyệt nghe rõ mồn một trong điện thoại một giọng nói khác vang lên, cô hình như đã ý thức được phá hỏng chuyện tốt của người ta.
Nhưng mà việc này hình như đi quá xa so với tưởng tượng của cô.
Tần Hàm Yên hôn lên trán Ngạn Bách Hàm một cái, nói với người trong điện thoại: "Đã xử lý ổn thỏa, cậu yên tâm."
Trương Nguyệt: "À, được rồi, mình cúp máy đây.
Không làm phiền cậu."
Tần Hàm Yên nghe tiếng tút tút, đặt điện thoại lên đầu giường rồi mới nói với Ngạn Bách Hàm đang dính trong lòng: "Là Trương Nguyệt."
Ngạn Bách Hàm tỏ ý hiểu rõ, sau đó lại không nói gì vùi vào ngực Tần Hàm Yên tiếp tục mộng đẹp.
Trương Nguyệt sau khi tắt máy thì trong đầu hiện lên mấy dấu chấm hỏi.
Cũng không nghe Tần Hàm Yên nói đã có bạn gái? Trương Nguyệt không có tính bát quái như Đặng Chân, cô định nhắn tin hỏi Đặng Chân một chút nhưng thực sự nếu người kia biết thì đã sớm thông báo, làm gì đợi đến hôm nay.
Lục tung chút ký ức còn sót lại cộng với suy đoán của bản thân, Trương Nguyệt to gan đoán người đang ở cùng Tần Hàm Yên chính là Ngạn Bách Hàm.
Giọng nói của người kia cô cũng nghe ra mấy phần quen thuộc.
Đúng thật là một phát hiện không tồi.
Thế nên, sáng sớm khi vừa tỉnh giấc, Tần Hàm Yên lại nhận được điện thoại của Trương Nguyệt.
"A lô." Giọng nói Tần Hàm Yên vô cùng lười biếng, lúc này cô đã đứng dậy đi ra ngoài, không muốn làm phiền đến giấc ngủ của Ngạn Bách Hàm.
"Hàm Yên, cậu và Ngạn Bách Hàm là quan hệ gì?" Trương Nguyệt suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng cũng quyết định hỏi ra, bây giờ hai mắt cô cũng thâm quầng rồi, một lát đụng phải Hứa Mộng chắc lại dọa người.
Tần Hàm Yên không nhanh không chậm cho Trương Nguyệt một đáp án: "Em ấy là bạn gái tôi."
"Thảo nào.
Tôi đoán không sai mà.
Cậu được lắm Tần Hàm Yên.
Nhanh dẫn ra giới thiệu với bọn này." Trương Nguyệt không giấu nỗi kích động, nói một tràn dài.
Tần Hàm Yên: "Đợi sau Tết đi, hôm nay tôi phải về An Thành rồi."
Trương Nguyệt: "Được, vậy tôi đợi cậu.
Mà đám Đặng Chân đã biết chưa?"
Tần Hàm Yên tựa người một chút vào cửa sổ, ngửa mặt đón lấy ánh nắng mặt trời: "Cậu xem như là người đầu tiên."
Trương Nguyệt: "Vậy...!có người biết trước tôi?"
Tần Hàm Yên chậm rãi nói ra: "Hạ Di Bình."
Trương Nguyệt trầm mặc một lát, sau đó chần chừ đem chuyện lần trước nói với Tần Hàm Yên: "Lần trước tôi vô tình thấy hai người xảy ra chút tranh chấp, Hạ Di Bình ăn nói rất khó nghe, tiểu thư ký nhà cậu đã cho cô ta một cái tác."
Tần Hàm Yên cười cười: "Nên làm."
Sau lưng truyền đến chút ấm áp cùng hơi thở quen thuộc, Ngạn Bách Hàm từ phía sau ôm lấy Tần Hàm Yên, đầu áp vào lưng cô im lặng nũng nịu.
Tần Hàm Yên nói với Trương Nguyệt vẫn đang nổi hứng trêu đùa bên kia: "Tôi cúp trước."
Cô cầm lấy bàn tay Ngạn Bách Hàm, vẽ một vòng tròn trên đó, thích thú trêu đùa.
Cả hai cùng im lặng tận hưởng giây phút ngọt ngào ngày cuối năm.
Một lúc lâu, Tần Hàm Yên mới xoay người lại đối diện Ngạn Bách Hàm: "Vào trong, rửa mặt rồi ăn sáng."
Ngạn Bách Hàm nửa bước cũng không nhúc nhích, đưa hai tay ngỏ ý Tần Hàm Yên bế nàng, thế là Tần Hàm Yên cúi xuống nhẹ nhàng thuận ý bế nàng lên, quăng nàng vào nhà vệ sinh, nặn kem đánh răng đưa đến trước mặt.
Ngạn Bách Hàm nhận lấy, nhanh chóng xua đi cơn buồn ngủ.
Tần Hàm Yên đứng bên cạnh cũng đánh răng, nhìn thân ảnh hai người song song trong gương không khỏi ánh lên sự dịu dàng.
Vệ sinh cá nhân xong, Ngạn Bách Hàm vòng lấy cổ Tần Hàm Yên, tặng cho cô một nụ hôn chào buổi sáng.
Hương vị kem đánh răng mát lạnh hòa cùng hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi thoáng chút làm tim hai người đập loạn lên.
Cuối cùng vẫn là tách nhau ra đi ăn sáng.
Đồ ăn sáng là má Lưu chuẩn bị, thời gian gần đây Tần Hàm Yên cũng ít khi cho Ngạn Bách Hàm xuống bếp mà để má Lưu làm chủ nhà bếp.
Cô biết nàng bận rộn, cũng đau lòng nàng, đâu thể để nàng vất vả vì mình.
Ngạn Bách Hàm nói đó không phải là vất vả mà là ngọt ngào, thế nhưng Tần Hàm Yên vẫn không đồng ý.
"Tiểu thư, Ngạn tiểu thư.
Mời ăn sáng." Má Lưu dọn sẵn thức ăn, sau đó mới nói với hai người đang sánh vai đi tới.
"Cảm ơn má Lưu, má cũng ăn cùng bọn con đi." Ngạn Bách Hàm đề nghị.
Má Lưu: "Không cần, Ngạn tiểu thư cứ ăn đi, tôi lui xuống trước."
Ngạn Bách Hàm cũng không miễn cưỡng, ngồi xuống dùng bữa sáng.
Bữa sáng này dùng xong là phải đưa Tần Hàm Yên ra sân bay về An Thành, Ngạn Bách Hàm thật sự không có tâm trạng.
Thấy nàng ngồi nhìn thức ăn trong đĩa mãi, Tần Hàm Yên nhẹ nhàng cất tiếng: "Sao vậy?
Ngạn Bách Hàm thở dài, chống cằm nhìn Tần Hàm Yên: "Thật không nỡ để chị đi mà."
Tần Hàm Yên nghe vậy thì mỉm cười, búng một cái lên trán Ngạn Bách Hàm: "Ngốc, chỉ có mấy ngày.".
????hanh ⅿà không có quảng cáo, chờ gì ????ìⅿ ngay _ TRu????TR???? ????????????﹒Vn _
Đương nhiên Ngạn Bách Hàm nàng biết là chỉ có mấy ngày, thế nhưng vẫn không nhịn được cảm thán.
Mấy tháng nay nàng đã quen có Tần Hàm Yên ngủ cùng, tách ra như vậy vừa tưởng tượng đã thấy cô đơn lạnh giá.
"Phải rồi, sáng sớm là Trương Nguyệt tỷ ạ?" Ngạn Bách Hàm thuận miệng hỏi.
Tối qua nghe bảo bạn tốt của Tần Hàm Yên đánh người, nhờ nàng xử lý một chút.
Nàng nhanh chóng gọi cho phía A Hổ chặn đám người đang đuổi theo Trương Nguyệt, uy hiếp một chút mới xem như không có chuyện gì.
Đương nhiên cũng không thể có gì, ai mà dám làm loạn trước mặt Ngạn gia chứ.
"Đúng vậy, sau Tết dẫn em chính thức ra mắt." Tần Hàm Yên xoa xoa đầu Ngạn Bách Hàm.
Ngạn Bách Hàm mím môi cười: "Em đã từng gặp chị ấy, nhưng mà hoàn cảnh thì hình như không được tốt lắm."
"Có phải em ra tay đánh người trước mặt người ta không?" Tần Hàm Yên nhớ lại chuyện Trương Nguyệt nói lúc nãy, quan tâm Ngạn Bách Hàm.
Là đánh người chứ không phải đánh Hạ Di Bình, Ngạn Bách Hàm âm thầm ghi nhớ điểm này, nàng vui vẻ trả lời: "Em chỉ ngoan ngoãn đối với chị, cũng chỉ cho mình chị ức hiếp."
Tần Hàm Yên bị tính khí này của Ngạn Bách Hàm làm cho sửng sốt rồi lại thập phần vui vẻ.
Đương nhiên cô cũng biết đại tiểu thư lớn lên trong đại gia tộc như Ngạn Bách Hàm làm sao có cái vẻ vô hại khi đối diện với cô như vậy.
Thế nhưng Tần Hàm Yên cảm thấy đó chính là niềm vinh dự cùng yêu thích, cũng chỉ có cô có được đặc quyền đó.
"Được rồi.
Đa tạ bệ hạ.
Ăn nhanh đi." Tần Hàm Yên lại trêu ghẹo nàng.
—
Hứa Mộng ngủ đến tận giờ trưa mới tỉnh dậy, cô xoa xoa cái đầu đau nhức, cố gắng nhớ lại sự việc tối qua.
Hình như bản thân chạy đi uống rượu, sau đó đụng phải bọn lưu manh rồi lại được Trương Nguyệt đưa về nhà.
Cô nhìn chiếc váy ngủ đã được thay ra, thầm tưởng tượng chuyện xảy ra đêm qua, thật mong chờ mà cũng thật vui vẻ.
Cô nghĩ đến trên mặt toàn là nụ cười không đứng đắn.
Nhưng mà...!hình như cô nghĩ sai rồi, ngoài chiếc váy ngủ thì trên người cũng không có cảm giác gì, đúng là vừa tỉnh dậy nên hồ đồ.
Cơ mà Trương Nguyệt giúp cô thay quần áo, cảm giác cũng không tệ, dù gì chính là đã nhìn thấy hết rồi, phải tìm người kia chịu trách nhiệm một chút.
Chỉ là sớm đã không còn bóng dáng Trương Nguyệt, Hứa Mộng bước xuống giường đi ra ngoài, lật tung lên chỉ thấy một nồi cháo còn nóng và một tờ giấy note: Ăn sáng xong thì về nhà đi.
Hứa Mộng bày ra điệu bộ thất vọng nhưng cũng không giấu nổi nụ cười.
Cô lấy chén múc cháo, chậm rãi thưởng thức.
Cô còn lấy điện thoại ra chụp tấm ảnh selfie cùng chén cháo gửi cho Trương Nguyệt: [Tuân lệnh.] sau đó cười ha hả tiếp tục ăn.
—
Tần Hàm Yên lúc này đã lên máy bay, Ngạn Bách Hàm cũng quay trở về biệt thự Ngạn gia cùng Ngạn Bách Tùng đón Tết.
Hôm nay đã là ngày , ngày mai là giao thừa không tránh khỏi bận rộn.
Từ cổng lớn Ngạn gia vào trong treo đầy đèn lồng, hạ nhân thay phiên nhau chạy tới chạy lui, bận rộn không hết việc.
Mà Ngạn Bách Hàm nhìn thấy cảnh này trong lòng lại cảm thấy phiền phức, sau này nàng sẽ dẹp hết mấy cái trò rườm rà này, cùng Tần Hàm Yên tận hưởng thế giới hai người.
Nhưng mà đó chỉ là nàng nghĩ, còn thực tế phải còn xa lắm.
"Ba, con về rồi." Ngạn Bách Hàm lên tiếng chào hỏi rồi ngồi xuống sô pha.
Ngạn Bách Tùng tháo mắt kính, nhìn con gái bảo bối: "Tâm trạng không tốt sao? Mấy tháng nay chạy đi đâu, cũng không về nhà?"
"Con chính là bị mấy ngày Tết này làm cho tức chết." Ngạn Bách Hàm trực tiếp bỏ qua câu hỏi còn lại của Ngạn Bách Tùng.
Ngạn Bách Tùng nghe con gái nói vậy liền cười lớn: "Con đó, trước giờ luôn ngại phiền phức.
Nhưng năm nay ba sẽ cho con đủ phiền phức."
Con gái lớn rồi, hắn cũng từng bước giao sản nghiệp vào tay cô, lui về tập trung vào việc mà hắn vẫn luôn coi là cái gai trong lòng mấy chục năm nay.
"Ba, con biết rồi, con lên lầu trước đây." Tránh cũng không tránh khỏi, vậy thì phải đối diện thôi.
—
An Thành,
Tần Hàm Yên vừa đáp máy bay liền nhắn tin cho Ngạn Bách Hàm sau đó đi thẳng về nhà.
Khương Huệ cũng đã nghỉ Tết, cô đã thông báo trước với bà nên vừa về đến đã nghe mùi thức ăn tỏa ra thơm lừng.
"Mẹ nấu gì đó?" Tần Hàm Yên hỏi
Khương Huệ nghe tiếng cô liền buông công việc trong tay xuống: "Yên nhi, về rồi, vào trong tắm rửa rồi ăn cơm."
Tần Hàm Yên vâng một tiếng, nghe lời trở về phòng.
Cô lấy ít bộ quần áo từ hành lý ra treo vào tủ như một thói quen.
Cùng lúc đó là âm thanh cuộc gọi dành riêng cho Ngạn Bách Hàm vang lên.
Ngạn Bách Hàm: "Tới nơi rồi sao?"
Tần Hàm Yên: "Đúng vậy, chuẩn bị ăn cơm."
Ngạn Bách Hàm: "Đừng quên thay em gửi quà cho dì đó."
Tần Hàm Yên: "Được rồi, em còn không tin tưởng chị sao?"
Trong loa truyền đến tiếng cười dễ nghe của Ngạn Bách Hàm: "Em sợ chị mãi lo nhớ em rồi quên mất."
Tần Hàm Yên tạch lưỡi: "Cũng không thể làm khác được."
Ngạn Bách Hàm: "Được rồi, ăn cơm đi.
Tối nhớ gọi cho em."
Tần Hàm Yên: "Tuân lệnh."
Ngạn Bách Hàm: "Moazzzzz."
Lỗ tay Tần Hàm Yên thoáng chốc đỏ lên vì âm thanh này, cô cười cười cất điện thoại vào túi rồi tiếp tục sắp xếp hành lý.
- --
Mỗi ngày tận chương, mọi người thấy có nên khích lệ tinh thần kẻ này một chút không?.