Hạ Di Bình hôm nay được xếp đi thảm đỏ cùng với Lý Quang Dật.
Hai người đều là ảnh đế, ảnh hậu từ khi còn rất trẻ, danh tiếng nhiều năm qua rất tốt.
Lượng fan trung thành cũng không phải nhỏ, đương nhiên khi được công bố sẽ diễn xuất trong bộ phim này cũng không ai có thể bàn cãi.
Đám phóng viên cũng đã chờ đợi sự xuất hiện của nam nữ chính từ rất sớm, đến khi bọn họ xuất hiện thì thảm đỏ nhanh chóng lộn xộn, bảo an phải làm việc hết sức cật lực mới không để mọi thứ ngoài tầm kiểm soát.
Lý Quang Dật xuống xe trước, lưng thẳng, vai rộng, chân dài chắc chắn.
Hắn cúi người lịch thiệp đưa tay ra đỡ lấy Hạ Di Bình.
Hai người sánh vai nhau cùng bước lên thảm đỏ, vô cùng xứng đôi, quả thực là nam thanh nữ tú.
Đám phóng viên liên tục giơ máy lên chụp, nhất thời quên mất Hạ Di Bình đã có gia đình, còn là Lục thiếu phu nhân.
Hạ Di Bình và Lý Quang Dật đi gần hết thảm đỏ thì nghe thấy âm thanh như vỡ trận, những chiếc máy ảnh máy quay đang hướng về cô bỗng chốc hướng về chiếc Maybach màu đen vừa mới dừng lại.
Âm thanh từ nhỏ dần dần lớn lên, cuối cùng cũng nghe ra được: Tần tổng đến, Tần tổng đến rồi!
Mặc dù khó giữ được bình tĩnh nhưng đám phóng viên lại không giống vừa rồi chen chút làm càn.
Bọn họ rất thành thực giữ nguyên vị trí, chỉ là mồm không ngừng la hét, tay không ngừng bấm nút chụp mà thôi.
Hạ Di Bình cũng thoáng dừng lại nhìn người trên xe bước xuống, trong lòng cũng không biết là đang có tư vị gì.
Ngạn Bách Hàm đã chuẩn bị cho Tần Hàm Yên một bộ vest dài màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng.
Khăn cổ màu đỏ điểm xuyết, soái khí ngời ngời.
Phải nói nhan sắc Tần Hàm Yên đã thực sự khiến những người có mặt ở đây mở mang tầm mắt, bọn họ còn không thèm rỉ tai nhau mà tự nhiên bàn tán.
Không ngờ Tần tổng của Hải Tinh lại xinh đẹp như thế này.
Đẹp quá, giống như băng sơn ngự tỷ trong truyền thuyết, lẽ ra Tần tổng nên làm nữ chính bộ phim này.
Sao ngài ấy còn chưa vào? Hình như còn có người?
Hạ Di Bình cũng chú ý tới, Tần Hàm Yên bước xuống xe không lập tức tiến lên thảm đỏ mà đi vòng qua phía bên còn lại, tự tay mở cửa dắt thêm một người bước ra.
Đến khi hai người sánh bước bên nhau, trái tim Hạ Di Bình lập tức như núi lửa phun trào, vỡ ra không còn một mảnh.
Mà đám phóng viên tại đây cũng lập tức trố mắt.
Quá đẹp!
Tôi còn tưởng một mình Tần tổng đã đủ kinh diễm rồi? Vị đó lại là ai?
Là minh tinh nào? Sao tôi lại không có ấn tượng.
Nhưng nhan sắc này cũng quá đỉnh rồi, so với Tần tổng một chín một mười.
Một người như băng, một người như lửa, quá đẹp.
Chắc là người mới của Hải Tinh, nhưng cái khí chất này cũng thật là...
Đôi mắt cô ấy đẹp quá đi, nhìn một cái liền không chống cự nổi.
Tự dưng tôi quên mất mặt của Hạ Di Bình trông như thế nào rồi.
Ngạn Bách Hàm mỉm cười ngọt ngào nhìn Tần Hàm Yên, hai người ăn ý bước đi trên thảm đỏ.
Ngạn Bách Hàm rất trắng, hôm nay lại mặc váy đỏ càng tôn thêm làn da của nàng.
Có người tinh ý sẽ phát hiện, váy của Ngạn Bách Hàm màu đỏ, khăn cổ Tần Hàm Yên cũng màu đỏ, rõ ràng cố tình chuẩn bị.
Trong đầu bọn họ cũng hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi, phải là người như thế nào mới có thể được Tần Hàm Yên trân trọng nắm tay sánh bước như thế này.
Bọn họ mãi lo ngắm tuyệt sắc giai nhân, nhất thời quên mất nhiệm vụ hôm nay đến đây để làm gì.
Cho đến khi Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm đi hết thảm đỏ thì mới giật mình phát hiện còn chưa chụp một tấm ảnh nào.
Hạ Di Bình đợi Tần Hàm Yên đi tới, cố gắng nặn ra nụ cười không thể nào miễn cưỡng hơn: "Yên Yên, cậu tới rồi."
Lý Quang Dật bên cạnh cũng tỏ ra cung kính, chủ động giơ tay ra: "Tần tổng, tôi là Lý Quang Dật."
Tần Hàm Yên gật đầu, nhưng cũng không có ý định bắt tay với hắn: "Tôi biết."
Lý Quang Dật cũng không tỏ ra ngượng ngùng, hắn thu tay lại nói với Tần Hàm Yên: "Tần tổng và Hạ tiểu thư là chỗ quen biết sao?"
Hạ Di Bình định trả lời nhưng Tần Hàm Yên đã lên tiếng trước: "Chúng tôi là bạn đại học, cũng không thân thiết."
Một câu rủ sạch quan hệ, tâm Hạ Di Bình giống như được xối cho một gáo nước lạnh.
Lý Quang Dật hiểu rõ, hắn nhìn đến Ngạn Bách Hàm.
Thật ra lúc Ngạn Bách Hàm bước vào hắn đã để ý, nhan sắc động lòng thế này khiến một ảnh đế trước giờ luôn giỏi diễn xuất như hắn cũng không kiềm được mà thất thố.
Lý Quang Dật thử thăm dò: "Vị tiểu thư đây là người của Hải Tinh sao? Có thể cho Lý mỗ biết cao danh quý tánh?"
Tần Hàm Yên nhìn ra ý đồ của hắn, gương mặt lập tức lạnh lùng: "Ngại quá Lý tiên sinh, đây là bạn gái tôi."
Một câu khiến cho cả Lý Quang Dật và Hạ Di Bình đều sững sờ.
Lý Quang Dật là bất ngờ còn Hạ Di Bình là căm tức.
Chỉ có Ngạn Bách Hàm nãy giờ vẫn mỉm cười xem kịch vui, cũng không định lên tiếng.
"Tần tổng, xin lỗi đã mạo phạm rồi." Lý Quang Dật giải thích.
Tần Hàm Yên gật đầu, cũng không định nói thêm mà dẫn theo Ngạn Bách Hàm vào trong.
Ngạn Bách Hàm lúc này mới ghé vào tai Tần Hàm Yên: "Tần tổng, em thấy hắn ta cũng đẹp trai lắm a."
Tần Hàm Yên lập tức nhíu mày nhìn Ngạn Bách Hàm, cô nghiêm túc hỏi Ngạn Bách Hàm: "Vậy chị không đẹp sao?"
Ngạn Bách Hàm nghe Tần Hàm Yên hỏi câu này lập tức cười như được mùa, Tần Hàm Yên nhíu mày càng sâu hơn: "Có gì buồn cười sao?"
Ngạn Bách Hàm lại ghé vào tai cô: "Em cười vì chị ngốc."
Nàng nhân lúc không có ai để ý hôn lên vành tai Tần Hàm Yên: "Em chỉ thích mỗi Tần Hàm Yên."
Tần Hàm Yên vì hành động và câu nói này của Ngạn Bách Hàm mà thoáng chốc cả người như con tôm luộc, cô còn phải tiếp khách a, Ngạn Bách Hàm quả thực là chỉ thích chọc ghẹo cô.
Nhưng Tần Hàm Yên chính là nuông chiều nàng như thế.
Sự tương tác ngọt ngào giữa hai người tất cả đều thu vào mắt của Hạ Di Bình, ánh mắt cô càng trở nên thâm sâu khó đoán.
Tần Hàm Yên dẫn Ngạn Bách Hàm đến khu vực riêng của buổi tiệc, vô cùng yên tĩnh nhưng có thể thu vào tầm mắt hết tất cả các diễn biến tại đây.
Ngạn Bách Hàm rất hài lòng, còn thưởng cho Tần Hàm Yên một nụ hôn.
Ngạn Bách Hàm thảnh thơi ngồi đó chơi đùa, ăn bánh uống rượu, tầm mắt thì luôn dính vào gương mặt lạnh lùng đang ở dưới tiếp khách.
Nàng thầm nghĩ: Tần tổng của nàng đúng là không cho người khác mặt mũi.
Một lát sau, không khí yên tĩnh yêu thích của Ngạn Bách Hàm bị phá vỡ, Đặng Chân bước vào mang theo âm thanh huyên náo: "Tiểu Hàm, thì ra em trốn ở đây."
"Chị Chân, sao lại đến đây? Không phải còn bận tác nghiệp sao?" Ngạn Bách Hàm hỏi.
Đặng Chân xua tay: "Không cần, muốn viết gì trực tiếp liên hệ Yên Yên không phải tốt hơn sao.
Cậu ấy kêu chị lên chơi với em, sợ em nhàm chán."
Ngạn Bách Hàm mỉm cười: "Nghe nói chị đến cùng Cảnh Huy?"
Đặng Chân ngớ ra, mắt cũng trở nên mất tiêu điểm, gương mặt cũng ngượng ngùng.
Cô hắng giọng: "Chị nể mặt đi với hắn một chút."
Ngạn Bách Hàm hiểu rõ, nàng cố gắng nhịn xuống nụ cười giảo hoạt: "Vậy sao?"
Biết còn cố hỏi, Đặng Chân lập tức lảng tránh đề tài này: "Sao em không đi cùng Yên Yên, không sợ người khác bắt cậu ấy đi mất sao?"
"Thách chị ấy cũng không dám." Ngạn Bách Hàm kiêu ngạo nói.
Đặng Chân để ý tới một người đàn ông ôm theo một đóa hoa hồng thật lớn đang đi đến trước mặt Tần Hàm Yên liền hỏi Ngạn Bách Hàm: "Không ghen à?"
Ngạn Bách Hàm nãy vẫn lo nói chuyện với Đặng Chân nên không chú ý đến động tĩnh bên dưới, nàng nói: "Em có gì phải ghen chứ."
Vừa nói xong quay mặt lại liền nhìn thấy có người định tặng hoa cho Tần Hàm Yên, nàng lập tức đứng dậy.
"Tần tổng, chút thành ý, mong em có thể nhận lấy."
Tần Hàm Yên vẫn giữ sắc mặt không nhiễm khói lửa nhân gian, định mở miệng cự tuyệt thì bên cạnh đã xuất hiện thêm một người: "Hoa hồng sao? Tôi rất thích."
Ngạn Bách Hàm nói xong cũng tiện tay nhận lấy bó hoa trong tay người kia, Tần Hàm Yên nhìn thấy liền mỉm cười, xua tan đi cảm giác xa cách.
Người đàn ông vẫn chưa hết sững sờ đã nghe Tần Hàm Yên nói: "Vậy tôi thay bạn gái tôi cảm ơn Lê tổng."
Lê Kiệt nghe thế liền ngượng ngùng cáo từ đi mất.
Tần Hàm Yên lại nhìn Ngạn Bách Hàm, rõ ràng là nàng đang cáu kỉnh: "Hoa hồng này không đẹp, chị mua bó khác đẹp hơn tặng em."
"Tốt nhất là chị nên trồng cả cánh đồng hoa hồng." Ngạn Bách Hàm giận hờn nói ra một câu nhưng Tần Hàm Yên vẫn âm thầm ghi nhớ.
Phần chính của buổi tiệc cuối cùng cũng bắt đầu, MC là một người có sức ảnh hưởng trong giới.
Hắn lần lượt giới thiệu những nhân vật chủ chốt trong bộ phim sau đó mời Tần Hàm Yên lên phát biểu.
Tần Hàm Yên định bảo Cảnh Huy nói mấy lời thay cô, nhưng Cảnh Huy lại từ chối.
Dù sao Tần Hàm Yên cũng đích thân tham dự, để cô nói sẽ tốt hơn.
Tần Hàm Yên lời ít ý nhiều, chỉ đơn giản bảo sẽ cố gắng cung cấp những điều kiện tốt nhất để bộ phim sớm ra mắt màn ảnh rộng.
Sau đó nhường sân khấu lại cho những nhân vật chính.
MC hướng về phía đạo diễn Bành Vu: "Xin hỏi đạo diễn Bành, ngài có kỳ vọng như thế nào đối với bộ phim này."
Bành Vu tiếp nhận mic, gương mặt tươi cười: "Có Tần tổng giúp sức, về mặt kỹ xảo và hậu kỳ không cần lo lắng.
Tôi chỉ mong hai vị nam nữ chính ở đây có thể cố hết sức mang đến cho chúng ta một Mị Băng và Ngải Hà hoàn hảo."
MC nghe Bành Vu chia sẻ lập tức bắt được trọng tâm mà hướng đến vị trí Hạ Di Bình: "Hạ tiểu thư, nghe nói vai diễn của cô ban đầu là của Từ Lệ Khôn.
Cô nghĩ mình có thể làm tốt không?"
MC cũng thật biết cách làm khó, Hạ Di Bình mỉm cười: "Có làm tốt hay không tôi tin là các vị ở đây đều sẽ tự có đánh giá riêng của mình.
Bản thân tôi chỉ có thể cố gắng hết sức và chờ đợi thời gian trả lời."
MC gật đầu, lại hướng đến nam chính: "Bộ phim quay liên tục trong tháng, Lý tiên sinh có nghĩ mình sẽ thích nghi được với nhịp điệu này không?"
Lý Quang Dật trả lời: "Để có vị trí ngày hôm nay thì việc gì mà tôi chưa trải qua, chỉ có mong đợi, không có lo lắng."
Tiếp theo lại đến Uông Dực Uy: "Nghe nói cậu và Hạ tiểu thư quan hệ rất tốt?"
"Phải rồi, chúng tôi quen biết nhau từ khi cô ấy mới vào nghề, dĩ nhiên thân thuộc." Uông Dực Uy hào hứng trả lời.
Thật ra trước kia hắn cũng thầm thích Hạ Di Bình nhưng ngại thân phận lưu lượng tiểu sinh của mình.
Sau này có chút địa vị thì Hạ Di Bình cũng đã kết hôn, đành gác lại mộng đẹp.
Tần Hàm Yên cũng không có ở đây nghe bọn họ nói những lời sáo rỗng, cô đã sớm dẫn theo Ngạn Bách Hàm rời khỏi sau khi phát biểu xong.
Về đến nhà, má Lưu đã chuẩn bị sẵn cho hai người một ít cháo cá nóng hổi, bà biết hai người đi tiệc rượu nên chắc cũng không ăn uống gì.
"Cảm ơn má Lưu, vất vả rồi." Tần Hàm Yên nói xong cũng cho má Lưu xuống nghỉ ngơi, nói là sẽ tự mình dọn dẹp.
Ngạn Bách Hàm mệt chết rồi nhưng vẫn bị Tần Hàm Yên cưỡng chế ngồi xuống ăn hết chén cháo: "Ăn hết chén cháo, sau đó tắm rửa xong chị sẽ massage cho em."
Ngạn Bách Hàm nghe xong liền tỏ ra hứng thú: "Chị cũng biết massage sao?"
Tần Hàm Yên gật đầu: "Có học một chút, chỉ là trước giờ cũng chưa có cơ hội dùng."
Đương nhiên là không có cơ hội, Ngạn Bách Hàm mà nghe thấy Tần Hàm Yên từng massage qua cho ai chắc không những Tần Hàm Yên mà cả người đó cũng không sống yên thân.
Đương nhiên trừ khi là Khương Huệ.
Ngạn Bách Hàm ngoan ngoãn tắm rửa xong xuôi sau đó nằm trên giường đợi Tần Hàm Yên.
Tần Hàm Yên cũng tắm xong, lau khô thân thể rồi mới lại ngồi bên cạnh Ngạn Bách Hàm: "Tay nghề yếu kém, mong Ngạn tổng đừng chê."
Ngạn Bách Hàm mỉm cười, vẻ mặt hưởng thụ.
Bàn tay Tần Hàm Yên chạm vào da thịt nhẵn nhụi của Ngạn Bách Hàm, ngón tay không ngừng nhảy múa, chọn đúng nguyệt đạo mà ấn xuống.
Ngạn Bách Hàm cảm thán: "Tay nghề rất tốt, không có chỗ để chê trách."
Tần Hàm Yên nghe thấy thế cũng mỉm cười: "Hôm nay vất vả Ngạn tổng rồi."
"Không vất vả, chị cũng dạy em, em massage cho chị." Có qua có lại, nàng cũng biết Tần Hàm Yên hôm nay so với nàng còn mệt hơn.
"Hôm khác sẽ dạy em, hôm nay em cứ nghỉ ngơi."
Ngạn Bách Hàm nghe vậy cũng không phản bác, vui vẻ tận hưởng sự săn sóc của Tần Hàm Yên, sau đó từ từ ngủ mất.
Tần Hàm Yên nhẹ nhàng lật người nàng lại, hôn một cái lên khóe môi Ngạn Bách Hàm sau đó cũng nằm xuống, ôm người tiến vào mộng đẹp.
—
Tác giả có lời muốn nói
Êm đềm quá lâu, sắp tới sẽ có một chút sóng gió.
Mong các ngươi đứng vững..