Cũng không biết Ngạn Bách Tùng vì sao lại đột nhiên gọi nàng trở về, nhưng nghe ra giọng điệu vô cùng tức giận.
Ngạn Bách Hàm không có cách nào khác là cùng Tần Hàm Yên thu xếp đồ đạc quay về nhưng trong lòng vô cùng bất mãn.
Nàng còn chưa tận hưởng trọn vẹn ngày sinh nhật cũng chưa nhìn hết sự dụng tâm của Tần Hàm Yên, càng nghĩ càng phiền chán.
Tần Hàm Yên an ủi lần sau sẽ bù đắp, có thế Ngạn Bách Hàm mới tạm thời chấp nhận bỏ qua.
Do một đêm cùng nhau lăn lộn trên giường, sau đó lại đi máy bay đường dài trở về nên khi đặt chân đến biệt thự Ngạn gia, cả hai lộ đầy vẻ mệt mỏi.
Tần Hàm Yên theo Ngạn Bách Hàm vào nhà đã thấy Ngạn Quản đứng đợi sẵn, ông cung kính cúi đầu: "Tiểu thư, Tần tiểu thư."
Ngạn Bách Hàm gật đầu, hỏi Ngạn Quản: "Ba con đâu?"
Ngạn Quản trả lời: "Lão gia đang đợi tiểu thư trên thư phòng."
Ngạn Bách Hàm hiểu ý, nắm tay Tần Hàm Yên định dẫn cô cùng lên nhưng bị Ngạn Quản cản lại: "Tiểu thư, lão gia chỉ muốn gặp riêng cô."
Ngạn Bách Hàm nhìn Ngạn Quản, lại nhìn Tần Hàm Yên, trong mắt bắt đầu sinh ra một tia lo lắng.
Tần Hàm Yên vỗ vỗ tay nàng, cho nàng ánh mắt trấn an: "Đi đi, chị ở đây đợi."
Ngạn Bách Hàm suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu, một mình đi lên lầu.
Cửa thư phòng không khóa, Ngạn Bách Hàm nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Nàng tinh ý nhận ra lần về nhà này không giống những lần khác.
Không khí không giống, sắc mặt Ngạn Bách Tùng cũng không giống.
Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Ba, con về rồi."
Ngạn Bách Tùng thu lại vẻ mặt đăm chiêu, nhìn về phía Ngạn Bách Hàm: "Chưa chúc con một câu sinh nhật vui vẻ."
Ngạn Bách Hàm tiến lại gần Ngạn Bách Tùng, cố gắng che giấu đi sự lo lắng trong giọng nói: "Thì ra chỉ gọi con về để chúc mừng sinh nhật.
Ba, sao ba không nói sớm, làm con bay cả ngày sắp mệt chết rồi."
Ngạn Bách Tùng im lặng không nói gì, hai bàn tay chắp trước mặt, ánh mắt vô tình đụng phải chiếc nhẫn chói mắt trên ngón áp út của Ngạn Bách Hàm, sự trấn tĩnh lập tức nhường chỗ cho cơn giận.
Hắn nói với Ngạn Bách Hàm: "Con và Tần Hàm Yên chia tay đi."
Ngạn Bách Hàm bỗng dưng thấy lùng bùng lỗ tai, nàng nghĩ là bản thân mệt quá nên nghe nhầm, dùng ánh mắt xác nhận lại lần nữa với Ngạn Bách Tùng.
Ngạn Bách Tùng nhìn nàng lại nói tiếp: "Con và Tần Hàm Yên nhanh chóng cắt đứt, giữa con và nó chỉ nên có ân oán, không nên có tình cảm."
Ngạn Bách Hàm quên đi hít thở, ánh mắt từ bất ngờ chuyển sang khó tin, sau đó bắt đầu đỏ lên: "Tại sao?"
Ngạn Bách Tùng đẩy một xấp tài liệu đến trước mặt Ngạn Bách Hàm: "Tự con coi đi."
Ngạn Bách Hàm từ từ cầm lấy xấp tài liệu, rất dày, rất nặng.
Khi nàng mở ra, từng dòng chữ, hình ảnh như một thước phim tua chậm chiếm lấy tâm trí nàng.
Ngạn Bách Hàm mất đi sức lực ngồi xuống chiếc ghế đối diện Ngạn Bách Tùng.
Ngày //xxxx tại An Thành xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng giữa hai chiếc ô tô mang biển kiểm soát HC- và AC-.
Chiếc xe AC- chạy với tốc độ cao tông thẳng vào chiếc HC- làm đầu xe biến dạng, tài xế xe tử vong tại chỗ, hai người còn lại trên xe cũng bị thương nghiêm trọng, trong đó có một phụ nữ đang mang thai.
Sau khi đến bệnh viện, người phụ nữ trong tình trạng xuất huyết nặng, phải mổ lấy con, sau đó cũng qua đời.
Do vụ tai nạn xảy ra vào ban đêm, ngay đoạn đường vắng vẻ, hiện trường hỗn loạn nên kẻ gây tai nạn đã thừa cơ trốn thoát.
Sau đó, cảnh sát An Thành cùng nhiều nguồn lực huy động điều tra bắt người nhưng lại có người nhúng tay ngăn chặn mọi hướng điều tra, các tài liệu liên quan cũng bị tiêu hủy hoặc đem đi mất.
Giọng nói của Ngạn Bách Tùng cùng lúc vang lên: "Năm đó ta vốn sẽ đi cùng nhưng giữa đường bận việc, mẹ con bảo ta cứ ở lại giải quyết.
Ta cũng chủ quan cho rằng cử thuộc hạ thân tính đi cùng sẽ không có chuyện gì, cuối cùng thì mẹ con qua đời mà hai người kia cũng kẻ chết kẻ tàn tật."
"Sau vụ tai nạn đó, ta như muốn lật tung cả An Thành cũng không tìm được tung tích hắn, lại thêm áp lực từ nhà ngoại của con, thể xác và tinh thần ta đều kiệt quệ.
Nhiều năm qua, đó vẫn là cái gai trong lòng ta, cuối cùng thì ông trời cũng cảm động, chịu giúp ta một tay, báo thù cho mẹ con."
"Tiểu Hàm, con và Tần Hàm Yên không thể."
Ngạn Bách Hàm nhìn đến những dòng chữ cuối cùng trong xấp tài liệu.
Chủ nhân chiếc xe mang biển kiểm soát AC- là Tần Chính, hiện nay là Chủ tịch Tập đoàn Trường Hải tại M quốc.
Vợ trước là Khương Huệ, con gái là Tần Hàm Yên - Tổng giám đốc Hải Tinh tại Hải Thành.
Ngạn Bách Hàm cố nặn ra mấy chữ: "Chuyện này?"
Ngạn Bách Tùng thở dài: "Thật ra Tần Chính này từng là trợ thủ đắc lực bên cạnh ta nhưng năm đó từng phạm sai lầm bị ta đuổi đi.
Ta cũng biết hắn sang M quốc, nhưng nghĩ đến tình nghĩa cùng nghe lời mẹ con khuyên bảo ta cũng không truy cứu nữa.
Không ngờ hắn lại mang thù, một lần liền cướp đi sinh mạng của người từng giúp hắn."
Ngạn Bách Hàm khép tài liệu lại, cố gắng trấn tĩnh mà hỏi Ngạn Bách Tùng: "Ba, con nghe Hàm Yên nói ba chị ấy sang M quốc từ lúc chị ấy chưa sinh ra, làm sao có chuyện hôm đó lại xuất hiện ở An Thành?"
Ngạn Bách Tùng lại đưa cho nàng mấy tấm ảnh: "Đây là Tần Chính, có người chụp được ảnh của hắn vào ngày xảy ra tai nạn."
Ngạn Bách Hàm nhìn vào mấy tấm ảnh, thấy một người đàn ông lưng dài vai rộng đang đưa lưng về ống kính, sườn mặt ẩn hiện.
Nàng tinh ý nhận ra, nơi mà Tần Chính đứng chính là trước cửa nhà của Tần Hàm Yên.
Ngạn Bách Hàm như có điều gì suy nghĩ, thoáng chốc ánh mắt trở nên kiên định vạn phần: "Ba, từ đâu ba có những tài liệu này?"
"Có người gửi bưu tính cho ta, không để lại tên." Ngạn Bách Tùng trả lời.
Ngạn Bách Hàm bắt được trọng điểm: "Ba có cảm thấy ba có được những thứ này quá dễ dàng không? Thứ cho con nói thẳng, ba lăn lộn bao nhiêu năm sao có thể dễ dàng tin tưởng chúng.
Chúng ta điều tra bao nhiêu năm trời cũng không có tin tức, đùng một cái nó xuất hiện rõ mồn một.
Mà trùng hợp tất cả chứng cứ lại chỉ hướng về một người.
Ba không thấy lạ sao?"
"Theo con thấy, trong chuyện này nhất định có vấn đề." Ngạn Bách Hàm bình tĩnh nói ra suy nghĩ của bản thân.
Ngạn Bách Tùng thực sự bị những lời này của Ngạn Bách Hàm khiến cho dao động, nhưng hắn vẫn cố giữ lại phán đoán của mình: "Nói thế nào thì Tần Chính cũng liên quan đến chuyện này, giết nhầm còn hơn bỏ sót."
"Ba, nếu mẹ còn sống mẹ có mong ba tàn sát người vô tội không?" Ngạn Bách Hàm rất hiểu Ngạn Bách Tùng, bao nhiêu năm trong giang hồ nhưng vẫn đề cao chính nghĩa, vả lại Mộ Liên Hoa luôn là điểm yếu của ông.
Biết cách tận dụng điểm này có thể ảnh hưởng phần nào suy nghĩ của Ngạn Bách Tùng.
Ngạn Bách Tùng liền im lặng, hắn cũng biết bản thân quá nóng vội, nhưng nhìn thấy những thứ kia hiện ra trước mắt liền không kiềm được.
"Ba có từng nghĩ, một mình Tần Chính có thể một tay che trời hủy đi toàn bộ tài liệu liên quan vụ tai nạn không? Phải là thế lực nào mới có thể làm được điều này?"
"Ba, ba cho con thời gian, con nhất định sẽ làm rõ, đòi lại công bằng cho mẹ."
Giọng nói Ngạn Bách Hàm đầy kiên định, bản lĩnh cùng sự lý trí của gia chủ tương lai của Ngạn gia khiến Ngạn Bách Tùng vô cùng hài lòng mà thỏa hiệp.
"Ba tạm thời không đụng tới Tần Chính, cũng cho con một tuần để làm rõ.
Trong thời gian này con cũng không được gặp mặt Tần Hàm Yên.
Nếu sau một tuần con còn không điều tra được thì hai đứa lập tức chấm dứt, không có thương lượng."
Ngạn Bách Hàm biết đây đã là thỏa hiệp tốt nhất của Ngạn Bách Tùng đối với nàng, chỉ là thời gian một tuần quả thực là cố ý làm khó.
Nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, Ngạn Bách Hàm hít một hơi nói với Ngạn Bách Tùng: "Thành ước."
Tần Hàm Yên ở dưới này chờ đến sốt ruột.
Từ khi ở bên cạnh Ngạn Bách Hàm đến giờ đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bất an.
Thời gian chầm chậm trôi qua thì cảm giác bất an đó cũng lớn dần.
Chỉ là Tần Hàm Yên vẫn không lộ sắc mặt, duy trì điềm tĩnh mà ngồi đó.
Mãi đến khi Tần Hàm Yên sắp không đợi được nữa thì Ngạn Bách Hàm cũng chậm rãi đi xuống.
Tần Hàm Yên nhanh chóng đứng dậy chạy tới nắm tay Ngạn Bách Hàm.
Nhìn mắt nàng giống như là vừa khóc, tâm Tần Hàm Yên đau xót đến rối tinh rối mù.
Cô đưa tay vén tóc Ngạn Bách Hàm, dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"
Ngạn Bách Hàm dựa vào lòng ngực Tần Hàm Yên, im lặng một lúc lâu, cho đến khi Tần Hàm Yên tưởng nàng ngủ mất thì mới nghe Ngạn Bách Hàm lên tiếng: "Hàm Yên, chúng ta tạm thời tách nhau ra.
Một tuần sau, em nhất định sẽ tự chạy đến tìm chị."
Tần Hàm Yên đầu tiên là sửng sốt, sau đó là từ từ hòa hoãn, cô đưa tay vuốt vuốt lưng Ngạn Bách Hàm: "Không thể nói với chị là chuyện gì sao?"
Ngạn Bách Hàm ngẩng đầu nhìn Tần Hàm Yên, ánh mắt vạn điều muốn nói: "Chị cứ tin tưởng em."
"Nhưng chị muốn san sẻ gánh nặng cùng em." Tần Hàm Yên thâm tình nói.
Hai dòng nước mắt của Ngạn Bách Hàm lại rơi xuống.
Hai mươi mấy năm cuộc đời, chính là từ lúc gặp Tần Hàm Yên nàng mới yếu đuối hay khóc nhè như vậy.
Ngạn Bách Hàm suy nghĩ một lúc, được người yêu bên cạnh cổ vũ mới có bao nhiêu hạnh phúc, chỉ là nàng đã hứa với Ngạn Bách Tùng tách ra thì không thể nào làm trái.
Chỉ có thể lách luật một chút.
"Vậy chúng ta giữ liên lạc bằng điện thoại.
Em nghĩ chị có thể giúp em vài việc."
Tần Hàm Yên im lặng nghe Ngạn Bách Hàm phân phó.
Ngạn Bách Hàm là muốn nhờ Tần Hàm Yên lập tức sang M quốc tìm Tần Chính xác nhận lại vụ việc năm xưa, còn có nguyên nhân gì lại xuất hiện ở An Thành.
Tần Hàm Yên cũng không chậm trễ, sau khi nghe xong cũng không hỏi nhiều mà lập tức lên đường.
Dù cho có lưu luyến nhưng Tần Hàm Yên vẫn hiểu rõ việc gì cần ưu tiên.
Chỉ có thể giải quyết xong việc này thì hai người mới có thể chân chính được chấp nhận.
Mà nỗi ưu uất nhiều năm của nhà họ Ngạn cũng có câu trả lời.
Là đúng là sai chỉ tùy vào duyên số.
—
Tác giả có điều muốn nói
Đọc đến đây, có ai suy đoán được sự việc năm xưa không?.