Liêm Sơn là một thị trấn nhỏ thuộc Đông Thành, cách rất xa Hải Thành.
Đám người được A Hổ cử đi trực tiếp dùng trực thăng đi đến khu vực cho phép sau đó lại mất thêm nửa ngày lái xe mới có thể tìm đến nơi.
Nhưng đến là một chuyện, có tìm được người hay không lại là chuyện khác.
Lần này A Hổ không cho phép dẫn theo quá nhiều người, chính là theo như Ngạn Bách Hàm nói, tránh đánh rắn động cỏ.
Bọn họ sau khi đến đây mới huy động lực lượng Liên Hoa bang đang phân tán tại Đông Thành, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Sơn Choắt.
Người được lệnh phụ trách nhiệm vụ này là A Lân, A Lân tính tình rất giống A Hổ, từng được A Hổ cứu mạng rồi một tay nâng đỡ nên hết mực trung thành.
Vả lại A Lân này có một số chuyện còn rất khôn khéo, so với A Hổ thì ngoài dũng còn có mưu.
Bọn họ không hề dừng chân nghỉ ngơi mà tìm hết một ngày, đến khi chạng vạng tối cũng xem như có chút tin tức.
"Lân ca, có người nói mấy tháng trước nhìn thấy Sơn Choắt đến sòng bạc, sau đó thì không rõ."
"Tìm ông chủ sòng bạc." A Lân phân phó.
Đám người bọn họ nhanh chóng tìm đến sòng bạc trong lời kể, thuận lợi gặp được ông chủ.
Là một tên thân hình vạm vỡ, đầu cạo bóng loáng, trên mặt còn có vài vết sẹo dữ tợn.
"Nếu đến chơi thì hoan nghênh, nếu đến gây sự..." Minh trọc vừa nói vừa miết miết con dao trong tay mình, hướng về đám người A Lân cử đến.
"Biết người tên Sơn Choắt không?"
Minh trọc vừa nghe liền vô thức nhíu mày, ánh mắt đảo qua một vòng, sau đó lại nói: "Không biết, một ngày có bao nhiêu người đến, làm sao nhớ hết."
"Là biết hay không biết?" Một người trong số đó đưa súng chĩa thẳng vào đầu Minh trọc.
Minh trọc tuy bề ngoài dữ tợn nhưng chính là một tên nhát gan, vừa nhìn thấy thanh súng phóng đại trước mặt liền nuốt một ngụm nước bọt: "Đại ca, có gì từ từ nói."
"Tao không có nhiều thời gian chơi đùa với mày.
Nói mau." Người cầm súng liền hăm dọa.
"Nói nói nói.
Nhà hắn ở ngay con hẻm nhỏ cách nơi này không xa, chính là căn nhà đổ nát kia.
Tôi...!tôi cho người dẫn các anh đi." Minh trọc lắp ba lắp bắp.
Tên thuộc hạ thu lại súng, nhanh chóng kêu hắn dẫn đường sau đó gọi điện thoại thông báo cho A Lân.
Trước khi đi còn để lại một câu: "Cẩn thận cái miệng."
Đám người A Lân theo sự chỉ đường mà tìm đến nhà Sơn Choắt, đúng là rách nát cũ kỹ, cũng không biết số tiền năm xưa hắn nhận được đã đốt đi đâu rồi.
Còn tên Minh trọc phân phó dẫn đường, vừa đến nơi liền ba chân bốn cẳng chạy mất.
Sở dĩ gọi hắn là Sơn Choắt chính là vì ngoại hình của hắn.
Đàn ông trai tráng nhưng cao chỉ một mét rưỡi, cộng thêm tuổi tác và bệnh tật, càng nhìn càng không giống con người.
Đã lâu như vậy Sơn Choắt chính là nằm một chỗ mà chờ chết, cũng không có ra ngoài.
Không ngờ hôm nay lại có người chạy đến tận đây để tìm mình, hắn cũng không biết nên có cảm tưởng gì.
Có muốn chạy cũng không chạy nổi.
"Các người là muốn đến để diệt khẩu?" Sơn Choắt nhìn thấy đám người A Lân liền hỏi, ngoài nguyên nhân này hắn cũng không nghĩ ra được nguyên nhân khác.
A Lân thấy hắn nhầm lẫn liền thuận theo: "Đúng vậy, nhà họ Ngạn đã điều tra đến, giữ mày lại rất nguy hiểm."
"Tôi cũng đã là người gần đất xa trời, các người muốn giết thì giết." Sơn Choắt thật sự cũng mong có người đến giúp hắn kết thúc đau khổ.
Đối phó với một kẻ nhát gan sợ chết thì dễ nhưng gặp phải một người như Sơn Choắt bây giờ quả là có chút khó khăn.
"Tao nghe nói mày còn một đứa con gái?" A Lân đã xem qua tài liệu của Sơn Choắt, hắn có một đứa con gái đang sống cùng vợ trước, nhiều năm rồi không có qua lại.
Nhưng A Lân vẫn muốn thử một chút.
Quả nhiên là trúng chiêu, Sơn Choắt run rẩy: "Không được đụng tới nó."
"Vậy phải xem thành ý của mày." A Lân nói.
Sơn Choắt nghiến răng: "Các người muốn gì?"
A Lân thong thả ngồi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Sơn Choắt: "Vụ việc năm đó, mày còn giữ lại chứng cứ gì không?"
"Tất cả đều giao cho mấy người, không thì cũng bị cảnh sát tịch thu." Sơn Choắt nói rất nhanh, giọng điệu vô cùng run rẩy.
A Lân quay sang nhìn đám thuộc hạ: "Tụi mày nói xem, con gái hắn nên xử thế nào? Thưởng cho tụi mày có được không?"
Đám thuộc hạ nghe xong phối hợp cười lớn, Sơn Choắt lại càng thêm sợ hãi.
Hắn là một người cha vô trách nhiệm, nếu đến cả việc cuối cùng này cũng hại đến con mình thì có chết cũng không nhắm mắt.
"Có.
Tôi có lén ghi âm lúc giao dịch với phía các người.
Còn có đoạn phim trích từ camera trong xe." Sơn Choắt gằn từng chữ.
A Lân túm lấy cổ áo hắn: "Nó ở đâu?"
"Các người hứa phải tha cho con gái tôi trước đã." Sơn Choắt nói.
A Lân vuốt lại chiếc áo nhăn nhúm của hắn: "Mày có thể an tâm."
Sơn Choắt nắm chặt hai bàn tay, hạ quyết tâm: "Ô gạch trong bức tường phòng ngủ, từ trái qua phải, từ dưới lên trên ô thứ ."
Thuộc hạ của A Lân nhanh chóng theo lời Sơn Choắt mà tìm kiếm, đúng là có một chiếc USB cũ kỹ nằm ở đó.
A Lân vỗ vỗ vai Sơn Choắt: "Tao sẽ tha cho con gái mày, cũng không giết mày.
Chỉ là tao sẽ mời mày vào tù sống hết quãng đời còn lại.
Thế nào?"
Ngón tay Sơn Choắt run rẩy chỉ về phía A Lân: "Cậu, cậu không phải người của Hắc Long bang?"
A Lân mỉm cười: "Mày đoán đúng rồi.
Chỉ là có hơi chậm trễ."
Sơn Choắt ngồi phịch xuống, mất hết sức lực: "Cuối cùng vẫn đến lúc phải trả giá."
"Đưa hắn đi." A Lân ra lệnh.
—
Ngạn Giang,
"Tiểu thư, đã tìm được Sơn Choắt." A Hổ bẩm báo.
"Có tra được gì không?" Ngạn Bách Hàm hỏi.
A Hổ tiến lên, đưa ra một chiếc USB: "Đây là thứ lấy được tại nhà hắn, vốn nhiều năm trôi qua nên đã hư hỏng.
Tôi vừa cho người của chúng ta phục hồi lại."
Dưới trướng Ngạn thị và Liên Hoa bang có rất nhiều cao thủ, từ sát thủ, tình báo, hacker cho đến cả những người xử lý những công việc như thế này.
Tất cả đều được huấn luyện khắt khe, tuy nói là hắc bang nhưng đa phần đều bước chân ra từ quân đội, rất có kỷ luật.
A Hổ giúp Ngạn Bách Hàm cắm USB vào máy tính, mở lên đoạn ghi âm cùng với thước phim hôm xảy ra vụ tai nạn.
Âm thành rè rè vang lên, có thể do thiết bị ghi âm không được tốt.
Mở đầu là tiếng lá cây xào xạc, theo sau đó là tiếng thúc giục.
"Mau lên, mày què à."
"Đại ca, đường khó đi như vậy." Đó là giọng của Sơn Choắt.
"Không biết ông chủ sao lại tìm kẻ ốm yếu này, giao cho chúng ta không phải xong chuyện rồi sao."
"Chẳng phải ông chủ sợ Ngạn gia điều tra ra sao."
"Đã tới chưa đại ca, chân tôi sắp không đi nổi nữa rồi."
"Đi thêm một đoạn nữa, mày cũng bớt dong dài đi."
Âm thanh xào xạc tiếp tục vang lên, thỉnh thoảng là vài câu qua lại của Sơn Choắt cùng đám người cho đến khi dừng lại hẳn.
"Ông chủ, chính là hắn."
"Mày là Sơn Choắt?"
Ngạn Bách Hàm nhận ra giọng nói này, đó chính là của Tề Hưng.
Không ngờ chuyện như vậy lại để Tề Hưng đích thân ra tay.
"Ông chủ, là tôi."
"Nhìn mày như vậy tao bắt đầu lung lay rồi, nhỡ bị bắt thì sao?"
"Ông chủ yên tâm, đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá.
Tôi cam đoan chuyện tôi làm thần không biết quỷ không hay."
Một khoảng im lặng...
"Được, chọn mày."
"Đây là Ngạn Bách Tùng, ngày mai hắn sẽ cùng vợ hắn đến An Thành.
Tao đã sắp xếp, mày trực tiếp trộm một chiếc xe tông chết hắn."
"Sao phải trộm xe, đến chỗ bán phế liệu lấy một chiếc là được, còn có thể tránh bị điều tra."
Một giọng nói khác cũng vô cùng quen thuộc, Ngạn Bách Hàm nghe xong liền nổi lên cơn giận.
"Không những phải trộm xe, mà phải trộm xe của Tần Chính."
"Tần Chính?"
"Giữa hắn và Ngạn Bách Tùng có chút ân oán ngày trước.
Đề phòng bất trắc, sau này không may Ngạn gia điều tra đến cứ trực tiếp đổ lên đầu Tần Chính."
"Không phải hắn đã bỏ đi rồi sao?"
"Hắn vừa trở về, người của tôi đã phát hiện.
Lần này tha mạng cho hắn, nhờ hắn một việc lớn vậy."
"Thì ra không phải mẹ, ba mới là người bọn chúng nhắm đến." Ngạn Bách Hàm siết chặt bàn tay, ánh mắt đỏ lên.
"Tiểu thư, đoạn ghi âm này tuy có thể nghe ra giọng nói của Tề Hưng và Lục Chấn Phong nhưng sẽ không thuyết phục được cảnh sát." A Hổ nói.
Ngạn Bách Hàm suy nghĩ một lát, miệng liền nhếch lên: "Không cần cảnh sát tin, chỉ cần ba tôi tin là được.
Còn về phía Lục gia và Tề gia, có nhiều cách để khiến họ trả giá."
A Hổ hiểu rõ, thì ra tiểu thư nhà hắn không phải tìm chứng cứ vụ án năm xưa để lật lại vụ án mà thật ra chỉ tìm một lý do để kéo hai nhà Tề Lục xuống.
"Việc xâm nhập vào Lục gia sao rồi?"
Sở dĩ A Hổ không trực tiếp đi tìm Sơn Choắt là vì còn có nhiệm vụ phải làm.
Ngạn Bách Hàm phân phó hắn huy động lực lượng đột nhập nhà họ Lục.
Ngạn Bách Hàm đoán chắc số chứng cứ mà Hạ Di Bình đưa đến chắc chắn lấy từ nhà họ Lục.
"Tối nay Lục Chấn Phong và Lục Nghị đều sẽ ra ngoài, là thời cơ thích hợp.
Tiểu thư cứ yên tâm."
A Hổ đi theo Ngạn Bách Hàm đã lâu, ít nhiều cũng học được phong cách làm việc của nàng.
Có hắn Ngạn Bách Hàm cũng đỡ phải nhọc lòng nhiều thứ.
"Chỗ Sơn Choắt cứ tạm thời canh giữ kỹ lưỡng, bảo hắn đợi ngày ăn cơm tù đi."
A Hổ đáp một tiếng: "Vâng, tiểu thư."
Ngạn Bách Hàm lại nói thêm: "Hổ ca, giúp tôi hẹn một người."
A Hổ hỏi: "Là ai?"
"Tề Hải." Ngạn Bách Hàm chậm rãi nói ra một cái tên.
Muốn hạ bệ Tề Hưng thì Tề Hải chính là một mắt xích quan trọng.
Nói về việc làm ăn của Tề gia ngoài hai cha con Tề Hưng thì còn ai hiểu rõ hơn người em ruột bị thất thế bao nhiêu năm nay của hắn chứ.
Ngạn Bách Hàm phân phó xong thì lười biếng ngã trên ghế, lấy điện thoại gọi cho Tần Hàm Yên.
Thật muốn nhìn thấy chị ấy ngay lập tức.
- --
Tác giả có lời muốn nói
Một chặng hành trình rất dài.
Lúc trước khí thế hừng hực liền đi viết truyện.
Viết được hơn chương thì dừng lại vì không còn tìm thấy nguồn cảm hứng nữa.
Sau đó hơn một năm khó khăn lắm mới có thể bắt đầu viết lại và đi đến hôm nay.
Vừa nghĩ liền có chút không kìm được hạnh phúc.
Đương nhiên sẽ có thiếu sót, nhưng vẫn mong mang đến cho mọi người một trải nghiệm tốt nhất, một tác phẩm dễ đọc, ít nhất là như vậy.
Sắp hoàn rồi, cảm ơn mọi người đã cùng đi đến đây..