Tất bật chuẩn bị nhiều ngày, cuối cùng thì ngày mai là hội thao sẽ chính thức diễn ra.
giờ đêm, Tần Hàm Yên mang tấm thân thể mệt mỏi rã rời quay về phòng.
Nếu không phải giờ ký túc xá đóng cổng, chắc cô vẫn còn ở lại văn phòng hay đâu đó nhà thi đấu mà bận rộn.
Thật ra, Tần Hàm Yên trước giờ vẫn luôn là người cuồng công việc, lại yêu cầu bản thân khá nghiêm khắc.
Cô vẫn luôn không yên tâm để người khác làm thay mình, cảm giác sẽ không theo ý muốn nên hầu hết đều ôm mệt nhọc vào thân.
Thế nên, suốt nhiều năm, thành tích học tập của cô luôn tốt cũng rất dễ hiểu, cô là người rất có ý chí, luôn kiên trì với mọi thứ, cũng có kế hoạch rõ ràng.
Cuộc sống sớm đã tôi luyện nên một Tần Hàm Yên kiên cường trước mọi khó khăn, sóng gió, mặc dù Khương Huệ luôn yêu thương chở che nhưng cô hiểu rằng, bản thân sẽ phải trưởng thành, thậm chí càng sớm càng tốt.
Nhưng tiếc là ẩn giấu đằng sau hình ảnh một cô gái giỏi giang, đầy bản lĩnh lại là nội tâm có phần nhút nhát, sợ sệt, có lẽ bởi vì cô khá nhạy cảm cũng để ý rất nhiều đến cảm nhận của người khác, là bất an, là sợ mất đi.
Tần Hàm Yên tắm rửa xong, lên giường, mở một vài tài liệu xem qua, điện thoại lại phát sáng, vẫn là cái tên quen thuộc hiển thị trên màn hình, cô cong khóe môi.
Hạ Di Bình: [Yên Yên, cậu ngủ chưa?]
Tần Hàm Yên: [Vẫn chưa, vừa tắm xong.]
Hạ Di Bình: [Có hồi hộp không?]
Tần Hàm Yên suy nghĩ một chút, gõ chữ trả lời: [Một chút.]
Hạ Di Bình: [Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ sớm đi, ngày mai còn bận rộn nhiều hơn đấy.]
Tần Hàm Yên: [Biết rồi, cậu cũng vậy.]
Hạ Di Bình: [Yên Yên...]
Tần Hàm Yên biểu cảm khó hiểu: [???]
Hạ Di Bình: [Cậu là giỏi nhất ~ Ngủ ngon ~]
Tần Hàm Yên: [Ngủ ngon.] Trả lời xong tin nhắn, Tần Hàm Yên cảm giác gương mặt phút chốc nóng lên, không biết vì sao cảm giác mệt mỏi không còn thấy tăm hơi, bừng bừng sức sống.
Phía bên kia, Hạ Di Bình đang nằm trên giường, khẽ cắn môi, đôi mắt long lanh, thở dài một tiếng rồi nhắm mắt.
- -
Với sự giúp đỡ nhiệt tình của đám người Đinh Mễ cùng Đặng Chân, sinh viên các khoa rất hăng hái tham gia, mỗi lớp đều có mấy chục người, nội dung thi đấu đa dạng.
Sáng sớm cả đám người trẻ tuổi hừng hực khí thế, ùng ục kéo về nhà thi đấu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, những đám bạn cùng lớp không tham gia thi đấu cũng nối đuôi nhau, kéo theo băng rôn rợp trời, trên tấm vải màu đỏ là những dòng chữ hết sức nổi bật: "Khoa Phát thanh cố lên" - "Học trưởng siêu cấp đẹp trai cố lên" - "Quyết giành giải nhất"...!hòa cùng với âm thanh vô cùng náo nhiệt.
Tần Hàm Yên đã dậy từ giờ sáng, cô cùng Hạ Di Bình chạy đến đây trước, tất bật ngược xuôi, Đặng Chân, Đinh Mễ, Trần Mãn Chi và Trương Nguyệt cũng nối đuôi nhau đến.
Ngoài lần gặp mặt thoáng qua hôm khai giảng, đây là lần đầu tiên cả đám người bọn họ chính thức gặp mặt chào hỏi một cách đông đủ.
Đinh Mễ đơn thuần cất giọng trêu ghẹo: "Yên Yên, Di Bình, nhìn hai người...!quả thực xứng đôi a ~"
Tần Hàm Yên và Hạ Di Bình nhìn nhau, khựng lại trong giây lát, Tần Hàm Yên hắng giọng: "Mễ Mễ à, cậu đùa gì vậy, bọn tôi đều là con gái."
Đinh Mễ cười ha hả, cảm giác trêu chọc tên mặt lạnh này thật thú vị: "Ý tôi là hai người đều thật xinh đẹp, Yên Yên à, cậu nghĩ gì thế a ~"
Đặng Chân liếc mắt hùa theo: "Tôi thấy Đinh Mễ nói rất đúng nha, quả thực xứng đôi mà nha, hai đại mỹ nhân Khoa Biên tập ~"
Cả đám bạn đều cười lớn, bầu không khí trước giờ khai mạc cũng bớt đi một phần căng thẳng, chỉ có Tần Hàm Yên và Hạ Di Bình càng thêm căng thẳng thôi, Trương Nguyệt nhìn cả đám, gãi gãi mũi, cũng không nói gì.
Vẫn là Trần Hàm Chi lên tiếng trước, phá tan sự lúng túng: "Hai cậu sao rồi, có thấy tự tin không?"
Tần Hàm Yên nhìn Hạ Di Bình một cái rồi trả lời: "Cũng tạm."
Đặng Chân câu cổ Tần Hàm Yên: "Tôi nghe nói Tưởng Linh và Ân Thiển Huyên Khoa Phát thanh cùng với hai tên gì đó Khoa Địa chất cũng ghê gớm lắm đấy."
Hạ Di Bình nhìn cánh tay đang câu cổ Tần Hàm Yên, hơi nhíu mày nhưng vẫn nở nụ cười: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, cậu nói đúng không Hàm Yên?"
Tần Hàm Yên gật đầu tỏ vẻ tán thành, Đặng Chân làm động tác cố lên: "Vì danh dự Khoa Biên tập chúng ta, hai cậu phải thật nỗ lực đó nha."
Đinh Mễ tiếp lời: "Cả phòng chúng ta nữa, nhất định phải chiến thắng a ~"
"Đúng vậy, nhất định chiến thắng ~" Cả đám đồng thanh hô to, Tần Hàm Yên chỉ cảm thấy dỡ khóc dỡ cười.
Hội thao lần này có cả thi đấu đơn, đôi lẫn tập thể, hình thức đối kháng loại trực tiếp.
Ở giữa còn có hoạt động giao lưu giữa các khoa, không chỉ cần có sức lực bền bỉ mà nhiều hoạt động còn phải vận dụng đầu óc, điều này khiến các sinh viên đều cảm thấy vô cùng mới mẻ và hứng thú.
Để thời gian được đảm bảo, Tần Hàm Yên đã cẩn thận sắp xếp, cân đo đong đếm, để mọi người có thể vui chơi thỏa thích vừa không mất đi tính quyết liệt, vừa giữ được tinh thần thể thao cũng như giao lưu học hỏi.
Các môn thi đấu lần lượt trôi qua, trên khán đài tiếng hò reo vẫn không ngớt, thậm chí ngày càng cuồng nhiệt, âm thanh cổ vũ cao vút lẫn tạp vào nhau, không nghe rõ là gì.
Mấy vị lãnh đạo nhà trường ngồi trên bàn đại biểu vẻ mặt rất hài lòng, năm nay quả thực chuẩn bị rất tốt, không khí không tệ.
Mà ở khu vực phía dưới, cả Tần Hàm Yên và Hạ Di Bình vừa phải điều phối các hoạt động vừa phải giữ vững tinh thần để có thể tham gia thi đấu.
Không khí nhà thi đấu dần trở nên nóng, mồ hôi không tự chủ thấm ướt trên gương mặt, Tần Hàm Yên nhẹ nhàng dùng khăn thấm lên gương mặt cùng vầng trán của Hạ Di Bình, trong phút chốc, nội tâm Hạ Di Bình vô cùng thỏa mãn, nhỏ giọng ôn nhu: "Cảm ơn Yên Yên, tôi cũng lau giúp cậu nhé?"
Tần Hàm Yên rụt tay lại: "Tôi tự làm được rồi."
Tần Hàm Yên cúi đầu, ánh mắt lảng tránh, Hạ Di Bình cũng không nói gì, trong khoảnh khắc đó, không khí như trở nên yên tĩnh mặc dù kế bên những tiếng thét chói tai vẫn không ngừng vang vọng.
Vừa lúc này, loa đã thông báo đến phần thi đấu của hai người, cả hai hồi phục tinh thần, bước ra chuẩn bị.
Đám bạn cùng phòng và cả Khoa Biên tập vô cùng hào hứng cổ vũ, trên sân thi đấu, hai thiếu nữ đều mặc trên người bộ đồ thể thao màu trắng, gọn gàng sạch sẽ, da thịt trắng nõn nhưng không kém phần săn chắc, đường cong mê người, tóc dài buộc lên cao, đội mũ lưỡi trai, quả thực là "xứng lứa vừa đôi".
Trông thấy hai đại mỹ nhân cùng ra sân thi đấu, trên khán đài bỗng chốc càng thêm sôi động, những ánh mắt như lửa đang thiêu đốt dán chặt hai người, tức khắc bầu không khí càng nóng hơn.
Đối thủ của hai người lần lượt đến từ Khoa Ngôn ngữ, Khoa Kinh doanh,...!Tần Hàm Yên và Hạ Di Bình đều dễ dàng đánh bại, không tốn quá nhiều sức.
Hai người ra sân nghỉ ngơi một lát, chờ xác định đối thủ cuối cùng của họ.
Tần Hàm Yên đưa tay lau mồ hôi, tiện tai mở chai nước đưa cho Hạ Di Bình, Hạ Di Bình nhận lấy uống một ngụm rồi trả lại, Tần Hàm Yên cũng thoải mái uống một ngụm nước, chính là chai nước Hạ Di Bình vừa uống xong.
Chờ bọn họ lấy lại thể lực, đối thủ cuối cùng cũng đã được xác định, không ai khác chính là cặp Tưởng Linh và Ân Thiển Huyên Khoa phát thanh.
Trên khán đài, Đặng Chân tấm tắc: "Quả nhiên là bọn họ, thật lo lắng a ~"
Trương Nguyệt đưa mắt nhìn xuống bên dưới, thấy hai người sánh vai bước vào sân, môi khẽ cong: "Tôi tin bọn họ." Vẻ mặt cũng vô cùng chờ mong.
Tưởng Linh và Ân Thiển Huyên tuy cũng là nữ nhân nhìn như nam sinh, thân hình to lớn, rắn chắc, nước da màu nâu sậm, bắp tay cuồn cuộn, tất nhiên lực đánh là không thể xem thường, mấy trận đấu trước họ đều nhờ vào những pha cúp cầu mà giành chiến thắng.
Tần Hàm Yên và Hạ Di Bình nhìn nhau, trong đáy mắt đều nhìn ra đối phương muốn nói gì: Không thể khinh địch.
Sau một thời gian, trận đấu ngày càng quyết liệt.
Cả hai bên đều nhận thấy đúng là đã gặp đối thủ mạnh, hai phía giằng co, hai set đấu qua đi, mỗi bên thắng một set, thực lực cũng cân bằng khiến người ta không thể dự đoán được kết quả.
Thậm chí còn có người hoài nghi có phải chăng trận đấu không thể dừng lại ở set hai không.
Set đấu cuối cùng quả thực vô cùng căng thẳng, thắng coi như quyết định cả trận đấu.
Trên sân quyết liệt bao nhiêu, trên khán đài càng náo nhiệt gấp bội phần, ánh mắt bọn họ luân chuyển theo đường bay của quả cầu, mỗi cú đập cầu dường như muốn nín thở, hồi hộp vô cùng.
Tưởng Linh và Ân Thiển Huyên có sức lực tốt, tấn công vô cùng uy lực, bên kia thì không chỉ có sức mà còn có sự linh hoạt của Tần Hàm Yên, cô thường sử dụng những cú bỏ nhỏ vô cùng thành thục.
Hai bên bám sát nhau từng điểm số, hết lên lại xuống, cuối cùng Tần Hàm Yên và Hạ Di Bình cũng tận dụng được sai sót, vượt lên dẫn -, chỉ cần một quả nữa, họ sẽ giành chiến thắng, tuy nhiên chưa hết mong đợi thì bên phía Tưởng Linh và Ân Thiển Huyên đã vô cùng khí thế giành liên tiếp hai điểm, vươn lên dẫn -.
Trên khán đài, Đinh Mễ đứng ngồi không yên, tim như thể muốn ngừng đập, lớn tiếng lầm bầm: "Không xong rồi, không xong rồi." Cô thực sự không dám nhìn nữa, vừa định quay đi đã thấy Tần Vãn Chi vỗ vỗ vai mình: "Nhìn kìa."
Chỉ thấy Tần Hàm Yên uyển chuyển đỡ lấy quả cầu, quả cầu chịu lực vừa đủ, rơi xuống sát mép lưới bên kia, tỉ số cân bằng.
Ngay sau đó, lần phát cầu tiếp theo, Hạ Di Bình lại ghi điểm bằng cú cúp cầu vô cùng uy lực, họ lại vươn lên.
Cơ hội đến rồi, hai người hít thở thật sâu, trên khán đài phút chốc không khí cũng ngừng lại, có thể nghe được tiếng nhịp tim lẫn lộn.
Tưởng Linh phát cầu, vô cùng uy lực, Hạ Di Bình nghiêng người đỡ lấy, qua lưới.
Ngay sau đó lại là Ân Thiển Huyên phóng lên cao, đập mạnh xuống, lần này là Tần Hàm Yên vươn tay uyển chuyển đỡ lấy, quả cầu nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng vẫn không làm khó được Tưởng Linh và Ân Thiển Huyên, lại tiếp tục là cú đập mạnh, khi mọi người tưởng chừng xong rồi thì Tần Hàm Yên lại vươn người ngã nhào lên mặt sân, đỡ lấy quả cầu.
Tưởng Linh và Ân Thiển Huyên không ngờ bên kia lại có thể đỡ được, trong phút chốc luống cuống đưa mắt nhìn, quả cầu cứ như thế rơi xuống ngay đường biên.
Khán đài im lặng trong phút chốc, ngay sau đó là tiếng hò reo vang trời, cả đám Đinh Mễ cùng Đặng Chân vô cùng kích động: "Giỏi lắm, thắng rồi, thắng rồi."
Tần Hàm Yên bò dậy, đã thấy Hạ Di Bình vươn tay, hai người ôm nhau, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ, Hạ Di Bình hơi nhích ra, đưa hai tay véo hai bên gò má Tần Hàm Yên: "Yên Yên, tôi đã nói, cậu giỏi nhất a ~"
Phút chốc Tần Hàm Yên cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, vành tai ửng đỏ, may là nhờ bầu không khí nóng bỏng trong nhà thi đấu che đi.
Định mở miệng đã thấy hai người Tưởng Linh và Ân Thiển Huyên đến gần: "Chúc mừng hai cậu, thực lợi hại."
Tần Hàm Yên lắc đầu, cười cười: "Quá khen rồi, hai cậu cũng rất giỏi, là chúng tôi may mắn thôi."
Tưởng Linh cũng cười: "Đừng khách sáo, hôm nào có dịp cho chúng tôi lấy lại chút mặt mũi nhé."
Tần Hàm Yên gật đầu: "Được, nhất định."
Bốn người nói vài lời khách sáo, sau đó Tưởng Linh và Ân Thiển Huyên rời đi.
Vừa tiễn xong hai người đã thấy bốn người từ trên khán đài nhào tới.
Đặng Chân câu vai Tần Hàm Yên: "Yên Yên ~ Cho người ta hôn một cái nào."
Tần Hàm Yên nhíu mày xua đuổi: "Đừng nháo Đặng Chân."
Đinh Mễ vô cùng hào hứng: "Hàm Yên, tối nay chúng ta đi ăn mừng nhé, Di Bình cũng đi chung được không?"
Hạ Di Bình gật đầu đồng ý, Trần Mãn Chi hỏi: "Các cậu định ăn gì?"
Trương Nguyệt lúc này mới xen vào: "Đến nhà tôi đi."
Đinh Mễ bĩu môi: "Đến nhà Thị trưởng Trương ư? Tôi không đi đâu."
Hạ Di Bình giả vờ khó hiểu: "Thị trưởng Trương?"
"Trương Hạn là ba tôi." Trương Nguyệt cũng không giấu giếm.
Hạ Di Bình chỉ "à" một tiếng, Trương Nguyệt lúc này mới quay sang cười khẽ, ánh mắt trêu chọc giải thích với Đinh Mễ: "Là nhà riêng của tôi, Hàm Yên từng đến rồi, là hôm đó đó."
Đinh Mễ chợt ý thức được điều gì, hừ hừ: "Được lắm, thì ra hôm đó hai người lừa tôi, Trương Nguyệt chết bầm, tiếp chiêu." Nhưng đã thấy ai đó ngã nhào trên đất, xoa mông kêu rên, cả đám thấy vậy bật cười vui vẻ.
Đinh Mễ càng bất mãn lầm bầm: "Một đám vô lương tâm, đau chết bổn cô nương rồi."
Đặng Chân nhìn Đinh Mễ, tuy vô cùng đồng cảm nhưng cũng tỏ ra vô cùng vui vẻ, cô nói với cả đám: "Tối nay chơi lớn nhé, không say không về."
"Được." Cả đám đồng thanh..