Sở Chước ôm tiểu yêu thú vào lòng, ngồi xổm xuống nhìn thông đạo tối đen như mực phía trước.
A Chiếu rất không an phận, vẫn luôn ngoảnh đầu lại nhìn. Có lẽ là do nó chỉ là một con yêu thú cấp thấp nên hai người bên trong cũng không hề để bụng, bởi vậy A Chiếu có thể nhìn rõ ràng bọn họ đang làm gì.
Lúc này hai người kia đã điều tức xong, thân thể đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất để tiếp thu truyền thừa trong bí cảnh.
Sau khi sư huynh đệ bọn họ thảo luận kĩ càng, cuối cùng chỉ có một mình Võ Thịnh bước vào nơi truyền thừa. Còn Chiêm Hòa thì Trạch vô cùng khẩn trương đứng chờ ở bên ngoài.
Thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến nỗi A Chiếu cảm thấy không còn gì thú vị nữa, tiếp tục vùi đầu vào trong lồng ngực của thiếu nữ. Sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa nhúm lông màu trắng trên trán nó. A Chiếu lấy đuôi vỗ vỗ cái tay "hư hỏng" kia rồi mới tựa vào lòng Sở Chước nhắm mắt nghỉ ngơi. Truyền thừa của bí cảnh này cũng chả có gì đặc biệt cả!
Tuy rằng nó không biết cụ thể truyền thừa ở đây là gì, nhưng tiểu bí cảnh này ngoại trừ Hóa Hình Thảo và linh tuyền ra, những thứ khác cũng không có gì đặc biệt, phỏng chừng truyền thừa còn chưa tới địa phẩm, càng khỏi phải nghĩ tới truyền thừa thiên phẩm do đại năng từ thời thượng cổ để lại.
Cho nên đại gia nó cũng mắt nhắm mắt mở đối với lựa chọn của Sở Chước, nàng không muốn thì nó cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Sở Chước thần sắc nhu hòa, khóe môi nở một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của tiểu yêu thú.
Chiêm Hòa Trạch đi tới, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng tiểu cô nương ôm yêu thú khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng và ấm áp ấy sẽ khiến cho người khác nghĩ rằng nàng thật sự là một cô nương tốt.
Chiêm Hòa Trạch hiện tại cũng cảm thấy như vậy.
Tuy rằng có chút ngốc, nhưng ngốc này là sự thiên chân đơn thuần chưa trải qua lẽ đời, đặc biệt tốt đẹp. Có lẽ một vài thập niên nữa, khi tiểu cô nương này trải qua quá nhiều việc, nếu có thể may mắn sống sót, nàng chắc hẳn sẽ trở nên chua ngoa, lãnh khốc, tàn độc như những người tu luyện bình thường khác.
Sở Chước phát hiện Chiêm Hòa Trạch bước tới, nàng vội vàng đứng dậy: "Chiêm tiền bối."
Chiêm Hòa Trạch mỉm cười, ý bảo nàng không cần phải khẩn trương như vậy: "Ta nhớ rõ Sở tộc trưởng từng nói, Sở cô nương là con cháu của ngũ phòng...... Đúng rồi, phụ thân ngươi là Sở Nguyên Thương, ta có một vài lần ngẫu ngộ với ông ấy."
Sở Chước bị lời này hấp dẫn, tò mò mở to mắt nhìn hắn, hỏi: "Thật sao? Phụ thân của ta...... là người như thế nào vậy?"
Chiêm Hòa Trạch kinh ngạc nói: "Ngươi không biết?"
Sở Chước khổ sở cúi thấp đầu: "Ta sống một mình từ nhỏ...... Hiện giờ ngũ phòng cũng chỉ còn một người là ta, những người khác cũng chưa từng nói về các trưởng bối......"
Nghe được lời này, Chiêm Hòa Trạch đầu tiên là cảm thấy đồng tình, về sau nghĩ đến cái gì, da mặt hắn lại có chút cứng đờ.
"Chiêm tiền bối?"
Chiêm Hòa Trạch xấu hổ sờ sờ mũi, nói: "Thật ra ấn tượng của ta về phụ thân ngươi cũng không nhiều lắm. Chỉ nhớ hắn là một võ giả vô cùng xuất sắc, vũ khí là một cây trường thương bạc, hắn từng nói dùng trường thương thọc người sung sướng cực kì...... Ách, thật sự hắn từng nói như vậy đấy."
Sở Chước: "............"
Lúc nàng còn đang do dự có nên hỏi thăm một chút những việc mà người cha quái đản của nàng đã làm hay không, đột nhiên toàn bộ bí cảnh bắt đầu rung lắc mạnh.
Trên mặt Chiêm Hòa Trạch lộ ra ý cười: "Là Võ sư huynh, hắn đã đạt được truyền thừa......"
Lời còn chưa nói xong, hai người bỗng nhiên cảm thấy thân thể bị một lực hút lớn cuốn vào bên trong lốc xoáy, nó căn bản không để cho người ta phản kháng mà trực tiếp truyền tống ra bên ngoài.
Bùm! Bùm! Bùm!
Ba người lần lượt bị nhổ ra từ cửa sau của hang động, rơi xuống dưới hồ nước.
Sở Chước trồi lên trên, nàng phun ra một ngụm nước, dùng tay vén mái tóc đang cản trở tầm mắt lên, lúc này Chiêm Hòa Trạch và Võ Thịnh cũng đã bơi về phía bờ.
Sở Chước là người cuối cùng lên được bờ. Quần áo của nàng ướt dầm dề, dính sát vào người - phác hoạ ra thân hình mảnh khảnh của thiếu nữ, tuy rằng chỉ vừa mới phát dục không lâu, không có chút đường cong nào nhưng đám người Chiêm Hòa Trạch vẫn lễ phép xoay người qua hướng khác.
Dùng linh lực du tẩu toàn thân, quần áo trên người rất nhanh liền khô ráo.
A Chiếu chui ra khỏi túi linh thú, ngay lập tức nhảy lên trên vai Sở Chước, nó nhìn sư huynh đệ nhà nọ, vươn móng vuốt không ngừng cào cào.
Rốt cuộc cũng ra khỏi bí cảnh, giống như giải quyết được một việc đã canh cánh trong lòng từ lâu, tâm tình của Chiêm Hòa Trạch lúc này không tồi một chút nào.
Còn Võ Thịnh, tuy rằng trong chuyến đi lần này hắn là người đạt được truyền thừa nhưng trên mặt lại không có một chút thay đổi nào, vẫn bộ dáng lãnh đạm lạnh lùng như cũ – khiến người khác không khỏi hoài nghi hắn có phải là một thanh kiếm vô tình không có chút cảm xúc nào hay không.
Chiêm Hòa Trạch đi tới chỗ Sở Chước, đưa một chiếc nhẫn trữ vật cho nàng: "Sở cô nương, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, vô cùng cảm tạ Sở cô nương cùng với yêu thú đã trợ giúp, đây là tạ lễ của chúng ta."
Sở Chước tiếp nhận, lễ phép nói một tiếng cảm ơn.
"Kế tiếp Sở cô nương có tính toán gì không? Ngươi muốn về Lăng Dương hay là đi cùng chúng ta đến Ngật Khâu sơn?"
Trong lòng Sở Chước sớm đã có tính toán, nàng nói: "Tiền bối, ta muốn về nhà trước, bẩm báo với tộc trưởng một tiếng rồi mới đi Ngật Khâu sơn tìm ngài, liệu có được không?"
Chiêm Hòa Trạch tất nhiên là không có ý kiến gì, cô nương này nếu lựa chọn đi tu hành ở Tẩy Kiếm Tông, chắc chắn sẽ phải bẩm báo với trưởng bối trong nhà trước để tránh gây hiểu lầm.
Hắn lại hỏi có cần phái người đưa nàng về Lăng Dương hay không, Sở Chước tất nhiên là từ chối, Chiêm Hòa Trạch cũng không tiếp tục miễn cưỡng nữa.
Hắn đưa một chiếc lệnh bài của Phù Thiên Phong Tẩy Kiếm cho Sở Chước, dặn dò một câu: "Chờ Sở cô nương tới Ngật Khâu sơn, có chiếc lệnh bài này, đệ tử Tẩy Kiếm Tông sẽ không gây khó dễ cho ngươi."
Sở Chước tiếp nhận, một lần nữa nói tiếng cảm ơn hắn.
Chờ bọn họ trở lại chân núi, nàng liền từ biệt sư huynh đệ Chiêm Hòa Trạch, một mình cưỡi thú Tật Phong trở về thành Lăng Dương.
Phi hành nguyên một ngày, Sở Chước dừng chân nghỉ ngơi ở một khách điếm.
Đầu tiên là cho ba yêu thú ăn đan dược, sau đó nàng mới bắt đầu kiểm kê "chiến lợi phẩm" từ chuyến đi lần này.
Sở Chước lấy ra chiếc nhẫn trữ vật mà Chiêm Hòa Trạch đưa, không gian bên trong nó cũng không lớn, chỉ có m. Chẳng qua Tẩy Kiếm Tông có thể lấy thứ này ra để làm quà, có thể thấy được tông môn này tài đại khí thô thế nào.
Tông môn đỉnh cấp như Tẩy Kiếm Tông ở trên đại lục Tấn Thiên, bản thân không chỉ chiếm cứ được rất nhiều tiểu bí cảnh, các đệ tử trong lúc tu hành cũng không ngừng phát hiện ra tiểu bí cảnh mới, tài phú cứ như vậy dần dần tích lũy nhiều lên.
Và cũng chỉ có Tẩy Kiếm Tông mới có loại thực lực này – vừa phát hiện ra tiểu bí cảnh đã ngay lập tức chiếm đoạt nó.
Chỉ là không phải tiểu bí cảnh nào cũng có truyền thừa. Bởi vậy so với các bí cảnh chỉ có linh thảo, linh thực, người tu luyện coi trọng bí cảnh có truyền thừa hơn nhiều.
Lễ vật của Chiêm Hòa Trạch, đa số đều là những thứ mang thuộc tính thủy, rất thích hợp cho nàng và Uyên Đồ Huyền Quy tu luyện, hiển nhiên những thứ này đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Nhưng thứ khiến cho Sở Chước cao hứng nhất là - bên trong có một trăm khối linh thạch và mười hộp linh châu, nàng có thể sử dụng chúng trong một khoảng thời gian dài.
Mất cả buổi tối để kiểm kê lại thu hoạch lần này, sau khi thêm hai viên linh châu vào chậu hoa trồng Hóa Hình Thảo, Sở Chước mới ôm ba con yêu thú đi nghỉ ngơi.
Hôm sau, đến khi mặt trời lên đến đỉnh nàng mới tỉnh lại.
Ăn cơm trưa xong, nàng ngồi trên lưng thú Tật Phong, tiếp tục đi về phía thành Lăng Dương.
Bảy ngày sau, Sở Chước trở lại Sở gia, trước tiên là đi bái phỏng tộc trưởng Sở Nguyên Hạo.
Sở Nguyên Hạo thấy nàng bình an trở về, vô cùng vui mừng hỏi: "Không gặp phải nguy hiểm gì chứ?"
Sở Chước cũng không dám nói hết những chuyện xảy ra ở trong tiểu bí cảnh, chỉ kể tóm tắt một số việc, cuối cùng nói bản thân nhận được một danh ngạch đến Tẩy Kiếm Tông tu hành. Nếu đã nhận được danh ngạch quý giá này, nàng tất nhiên không muốn lãng phí, cũng muốn khởi hành sớm đến Tẩy Kiếm Tông. Dù sao với tình huống hiện giờ, nàng ở lại Sở gia cũng không có tác dụng gì, công pháp của Sở gia không hề thích hợp nàng, nàng cũng không thích chúng cho lắm.
Sở Nguyên Hạo giật mình nhìn Sở Chước, không nghĩ tới nàng thế nhưng có thể lấy được một danh ngạch tu hành ở Tẩy Kiếm Tông, đây chính là thứ mà rất nhiều người cầu còn không được. Tẩy Kiếm Tông có thể hào phóng như vậy, ắt hẳn nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng.
Sở Nguyên Hạo nhìn tiểu cô nương, hỏi: "Ngươi muốn đi Tẩy Kiếm Tông?"
Sở Chước không hề dấu diếm tâm tư của bản thân: "Đúng vậy, ta muốn học kiếm thuật, Toái Tinh Kiếm của Tẩy Kiếm Tông rất tốt."
Sở Nguyên Hạo nghe được lời này, thần sắc có chút phức tạp, không khỏi nghĩ đến phụ thân Sở Nguyên Thương của nàng. Năm đó Sở Nguyên Thương cũng y như vậy, người cùng trang lứa chỉ mới học được những thứ căn bản của một ngự thú sư, còn hắn thì đã đi được rất xa. Sở gia không thể thỏa mãn được nhu cầu của Sở Nguyên Thương, thế nên hắn mới cầm theo trường thương bạc, không nói hai lời rời khỏi Sở gia.
Mà nữ nhi của Sở Nguyên Thương, chắc hẳn cũng giống như phụ thân mình, một ngày nào đó sẽ rời khỏi Sở gia.
Sở Nguyên Hạo chưa nói gì, thấy Sở Chước cũng không còn việc gì nữa, liền cho nàng trở về Thanh Tâm Trúc Lâm để nghỉ ngơi. Chờ ông báo cáo việc này cho các trưởng lão trong tộc xong, sẽ để nàng đến Tẩy Kiếm Tông tu hành.
Sở Chước mang theo ba con yêu thú trở lại Thanh Tâm Trúc Lâm, trước tiên nàng dự định sẽ nghỉ ngơi một chút, chờ đám người Sở Nguyệt tu luyện xong, nàng sẽ tới trúc ốc tìm bọn họ.
Sở Nguyệt vừa mới mở cửa, Linh Mục Hầu bé bằng hai đầu ngón tay ngay lập tức phi tới chỗ nàng.
Sở Nguyệt vừa mừng vừa sợ, một tay ôm lấy Linh Mục Hầu, một bên nói với Sở Chước: "A Chước, các ngươi đã trở lại! Mau vào bên trong ngồi đi."
Sở Nguyệt vô cùng vui sướng, Sở Chước mang Linh Mục Hầu rời đi tính đến nay là vừa tròn một tháng. Trong một tháng này, Sở Nguyệt không lúc nào là không lo lắng cho bọn họ, sợ bọn họ ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, lại lo lắng Linh Mục Hầu không có chủ nhân ở bên cạnh có thể sẽ ăn không ngon ngủ không yên, vân vân và mây mây... Tóm lại là lo lắng cực kì.
Hiện tại nhìn thấy Linh Mục Hầu ôm lấy tay nàng gặm trái cây, lông tơ còn mượt mà bóng bẩy hơn lúc trước, từ đây có thể thấy được nó sinh hoạt vô cùng sung sướng, một chút cũng không nhớ tới chủ nhân.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Sở Chước liền lấy ra thù lao đã đồng ý với Linh Mục Hầu từ trước: "Lần này may mà có Linh Mục Hầu đi theo nên ta mới thu hoạch được nhiều thứ tốt như vậy, đây là thù lao ta đồng ý trước với nó."
Sở Nguyệt cũng không để tâm mấy chuyện này, nguyên bản chỉ cho rằng Sở Chước quá khách khí rồi, nào biết nàng lại vô cùng nghiêm túc.
Thấy Sở Chước lấy ra một vật, Sở Nguyệt lúc đầu chỉ cười cười, chẳng qua rất nhanh nàng liền cười không nổi.