Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

chương 104

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một tuần sau, Tiêu Hòa trốn vé tới thỏa mãn mới bắt đầu dắt díu cả nhà ra về.

Cũng trong ngày hôm đó, Lý Trí Vân lật xem tư liệu điều tra về Tiêu Hòa, lặng yên không nói gì.

Căn cứ vào tư liệu, vị thanh niên tên Tiêu Hòa này hẳn là không có bất cứ quan hệ nào với công ty CED và phu nhân bên kia.

Gia đình bình thường, bằng cấp không tệ, công tác phúc lợi và đãi ngộ rất tốt, tuổi còn trẻ đã nổi danh là “Bàn tay vàng” trong giới tài chính, thái độ làm người sáng suốt lại không tham lam, bất cứ việc gì thấy tốt mới làm, hễ là hộ khách qua tay đều hết sức hài lòng, quan hệ với đồng sự không quá hòa hợp nhưng cũng không đặc biệt đắc tội người khác, công tác tuy chưa tới mức bốn bề bình ổn, nhưng tuyệt đối được xưng là khôn khéo giỏi giang.

Bất luận kẻ nào nhìn thấy phần tài liệu này đều sẽ nói người kia là nhân tài. Nhưng cũng chỉ là như thế, nhân tài dạng như vậy tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng không phải là hiếm. Phần lý lịch bình thường và trong sạch này vẫn kéo dài cho tới hai năm trước.

Hai năm trước, người này đột nhiên mất tích, không từ chức, cũng không thông báo với người nhà, cứ như vậy biến mất, một năm sau đó đột nhiên lại xuất hiện ở thành phố N. Mà đi cùng với hắn còn có hai thanh niên cao lớn, một người khoảng tầm hơn hai mươi tuổi, một người lại giống như học sinh trung học.

Tốn rất nhiều tiền để tìm ra nguyên nhân người này mất tích, kết quả tra được trước khi mất tích người này từng làm kiểm tra sức khỏe tổng hợp hai lần ở hai bệnh viện khác nhau.

Nhưng khi nhờ vào quan hệ tìm người lấy hai phần kết quả kiểm tra tới xem thì lại phát hiện toàn bộ hồ sơ bệnh án của người này đều biến mất. Thật vất vả mới tìm được vị bác sĩ lúc trước xem bệnh cho Tiêu Hòa thì hai vị bác sĩ kia lại giữ kín như bưng, bất kể là hỏi kiểu gì đều thoái thác nói nhớ không rõ.

Mà người này mất tích một năm từng đi qua những nơi nào, đã làm những chuyện gì, bằng vào nhân viên và khả năng của Lý Trí Vân hiện tại chỉ sợ không thể tra được rõ ràng trong một thời gian ngắn, vì thế bèn quay ngược lại điều tra xem sau khi trở về người này làm những chuyện gì.

Cách quãng tra được ít chuyện, có điều cũng chỉ là một chút bên ngoài, ví dụ như:

Lúc Tiêu Hòa vừa trở về từng mang cục cưng đi tới một bệnh viện tư nhân, nhưng lại xuất viện ngay trong ngày hôm đó; tra qua tư liệu của bệnh viện này, đồng dạng không có giấy nhập viện hoặc khám bệnh của Tiêu Hòa hay cục cưng, muốn tìm bác sĩ chủ trị cho bọn họ cũng không tìm được.

Sau đó, Tiêu Hòa sang tên căn nhà tại cao ốc Hồng Viễn cho em trai là Tiêu An, tiếp đó không biết người này lấy tiền ở đâu ra mua nhà tại Minh Hồ sơn trang, lại mượn chuyện này để cấp hộ khẩu cho hai người Viêm Khiếu và cục cưng, cũng chính là Tiêu Hữu Phúc; ông tra qua, chủ căn nhà ở Minh Hồ sơn trang này không phải Tiêu Hòa mà là thanh niên trên người mang tuyệt học Viêm Khiếu kia.

Tiếp theo Viêm Khiếu lấy được giấy phép lái xe, bắt đầu lái taxi, Tiêu Hòa thì làm ăn riêng lẻ, âm thầm nhận một ít hộ khách đơn độc giúp bọn họ tiến hành đầu tư quản lý tài sản, cho tới tận bây giờ.

Ông đã đặt trọng điểm vào điều tra tình huống của cục cưng, phát hiện cục cưng dường như không nói được, tính cách rất đơn thuần, thích chơi đùa, có điều nếu không được Tiêu Hòa mang theo thì cũng không chạy xa, thông thường cũng chỉ đi loanh quanh trong khu vực Minh Hồ sơn trang, hay ôm một con robot nhỏ trong ngực.

Theo quan sát của người điều tra, cục cưng dường như khá quyến luyến Tiêu Hòa…

Buổi tối, Tiêu Hòa đuổi ba kẻ khí thế ngất trời đòi ở lại phòng khách chia quà về phòng ngủ, sau đó ngâm mình trong bồn tắm hơn nửa giờ.

“Tôi là công dân mẫu mực, tôi thề tôi tuyệt đối không phải cố ý muốn trốn vé. Chỉ là… mọi người không thấy bố trí hơn chục cái vé vào cửa chỉ trong một ngọn núi cũng quá khoa trương sao?” Tiêu Hòa tắm rửa xong đi ra, vừa dùng khăn mặt lau tóc vừa oán hận nói.

“Làm gì đến hơn chục. Hơn nữa đây không phải là một ngọn núi, là các khu phong cảnh khác nhau.” Viêm Chuyên ngồi ở trên giường kéo kéo đai lưng áo tắm của hắn.

Tiêu Hòa bộp một phát đẩy tay y ra, tức giận: “Nhưng mà chúng nó đều là Hoàng Sơn, đều thuộc khu phong cảnh Hoàng Sơn. Bọn họ không thể làm vé trọn gói sao?”

“Vé trọn gói như vậy đắt lắm.” Viêm Chuyên không thèm để ý, tiếp tục vươn tay gây rối.

“Vậy sao không hạ giá xuống một chút?” Tiêu Hòa nhảy ra ngoài, cách xa móng vuốt sắc lang.

“Ngươi đang cố tình gây sự.” Viêm Chuyên bất mãn, ngoắc tay bảo hắn lại đây.

Tiêu Hòa coi như không nhìn thấy.

“Lại đây.”

“NO! A”

Xảy ra chuyện gì vậy? Viêm Chuyên vội vàng kéo hắn tới trước người.

“Thằng nhóc này cuối cùng cũng chịu leo xuống.” Tay đỡ lấy con trai đột nhiên rớt xuống nhưng vẫn còn ngáy ầm ầm, Tiêu Hòa đặt vật nhỏ vào trong lòng bàn tay cha nó, cúi đầu kéo áo tắm ra săm soi ngực mình.

“Chết tiệt, sưng lên rồi này!”

“Ta nhìn coi.” Viêm cha lập tức buông con trai đang ngủ mê mệt, vươn đầu ra ngắm ngực cha nó.

“To hơn được có tí.” Viêm cha đánh giá.

“Cút!”

“Nghe nói mát xa còn lớn hơn nữa.”

“Định làm cái gì thế hả?”

“Mát xa.”

“Đi mà mát xa trứng ấy…”

“Được.”

“Được cái gì?”

“Không mát xa ngực nữa, ta mát xa trứng của ngươi.”

Tiêu ba ba bi phẫn muốn chết, ôm lấy bộ ngực, bất khuất kiên cường hô: “Đồ tặc vô sỉ này! Dám trêu ghẹo người ta trước mặt con trai! Người ta không muốn sống nữa!”

Viêm cha rất bình tĩnh xách con trai lên ném qua cái giường gỗ bên cạnh, nói: “Ngươi còn nợ ta một lần làm nguyên bộ.”

“Từ bao giờ vậy? Sao chả nhớ gì hết?” Tiêu cha ôm ngực chống chế tới cùng.

Viêm cha nhìn nhìn, vươn tay lột áo tắm của hắn.

Tiêu ba ba vội vàng bảo vệ áo tắm không cho y kéo.

Viêm cha khẽ dùng sức, đẩy Tiêu ba ba đứng ở mép giường ngã xuống, thừa dịp hắn chưa kịp phòng bị đã vén áo tắm của hắn từ đằng sau.

Tiêu ba ba… quang mông nằm sấp ở trên giường quay đầu lại liếc mắt đưa tình: “Tử tướng! Tới thì tới đi! Hung như vậy làm gì? Lại đây, hảo hảo hầu hạ anh hai, nếu làm tốt anh đây cho biết cái gì gọi là mùi vị lên Thiên đường.”

Viêm Chuyên… đập bốp một cái vào mông người này. Cho hắn đãng!

Trên chiếc nôi rung bên cạnh giường lớn, Tiểu Hổ nho nhỏ ngủ tới ngon lành. Dần dần, thân thể nó dường như nổi lên một chút biến hóa.

Thật vất vả đợi đến khi Tiểu Viêm làm đủ, thật vất vả mới đợi đến khi con dã thú này chịu ngừng công kích, Tiêu Hòa cúi đầu nguyền rủa hai tiếng, rốt cuộc nhịn không được trầm vào mộng đẹp.

Viêm Chuyên ló đầu nhìn nhìn con trai, thấy vẫn còn tiếp tục biến đổi, chia cho nó một ít năng lượng xong cũng ngả người ra ngủ, lúc ngủ còn thuận tay kéo cha đứa nhỏ vào trong lòng, cắn cắn mặt của hắn, tiếp tục cắn cắn cái miệng của hắn, thỏa mãn.

“Không cần sợ, chúng ta là cha mẹ của Viêm Chuyên.”

Tiêu Hòa dụi dụi mắt, ngây ngốc trừng hai con mãnh thú khổng lồ lơ lửng trong không trung. Một con giống ưng, một con giống hổ, nhưng mà giống ưng lại không phải ưng, giống hổ lại không phải hổ.

Thật sự rất lớn, khiến Tiêu Hòa sinh ra cảm giác mình nhỏ bé vô cùng.

“Ta đang nằm mơ sao?”

Phía đối diện dường như truyền đến tiếng cười, “Đúng vậy, chúng ta đang ở trong mộng của con. Có điều chúng ta cũng không phải do con ảo tưởng ra.” Đây là một giọng nữ rất dịu dàng.

“Chuyên đã nói với chúng ta về chuyện của con, trùng hợp lúc đó chúng ta có chút việc bị trì hoãn chưa kịp trả lời. Hôm nay chúng ta tới chỉ là muốn nhìn con một chút, cũng không có chuyện gì khác.”

“Nha.” Hóa ra Tiểu Viêm sớm đã lập hồ sơ về cái gã tình nhân nam là hắn này ở chỗ cha mẹ y. Cái này có nên ăn mừng không đây? Coi bộ cha mẹ Tiểu Viêm tuyệt không hề phản đối hai bọn họ ở cùng một chỗ.

“Đứa nhỏ này thoạt nhìn sao không thông minh lanh lợi như Chuyên nói vậy?” Một giọng nam vang lên, thanh âm hơi lớn một chút, không giống như là đang thì thầm với vợ.

Tiêu Hòa bĩu môi, các người muốn gặp thì gặp, cũng không hỏi xem tôi có đồng ý cho mấy người gặp hay không? Quả nhiên là cha mẹ nào con nấy, cả gia đình đúng là bá đạo.

“Con đang oán thầm chúng ta.” Giọng nam lại lớn tiếng nói.

Không thể nào? Chẳng lẽ bọn họ có thể nghe thấy tiếng lòng? Không phải yêu quái Viêm nói chỉ có y mới có thể nghe thấy sao? Tiêu Hòa giận.

“Con không sợ chúng ta.” Giọng nữ dịu dàng cười. Bọn họ đương nhiên không nghe được tiếng lòng của Tiêu Hòa, có điều bọn họ có thể đoán được từ vẻ mặt của hắn. Người đàn ông nhân loại này có chút khác biệt so với trong tưởng tượng của bọn họ.

“Ừm, so với nhân loại mà nói, đảm lượng cũng không đến nỗi tồi.”

Đa tạ khích lệ. Nếu bộ dạng mấy người không khổng lồ như vậy thì tôi đã sớm đá bay ra ngoài rồi. Đây là địa bàn của tôi.

“Thân thể thoạt nhìn vẫn còn rất yếu.” Giọng nam tiếp tục tiến hành đánh giá Tiêu Hòa, “Chậc chậc, thân thể như vậy sao có thể thừa nhận được con chúng ta?”

“Anh không nhìn thấy thằng bé đang cải tạo lại thân thể sao?”

“Ừm, năng lượng thể tinh khiết mê người, Chuyên chắc phải đau đầu lắm đây. Ha ha! A? Thân thể thằng bé…”

“Đã nhìn ra?” Giọng nữ cười.

“Ừ, huyết mạch của Ly tộc, có điều đã rất mỏng manh, xem ra là truyền qua không biết bao nhiều thế hệ rồi. Vận khí đứa bé này không tệ, trở thành bầu bạn của Chuyên, bị năng lượng của Chuyên kích thích nên gien Ly tộc trong huyết mạch được cường hóa.”

“Ha ha, thật chờ mong đứa nhỏ này lớn dần là bộ dáng như thế nào.”

“Không có biến hóa gì lớn lắm, dù sao huyết mạch cũng quá mỏng manh.”

Tiêu Hòa vẫn luôn trầm mặc, lẳng lặng nghe hai vị trưởng bối lấy hắn làm đề tài buôn chuyện.

“Nè nhóc, có biết Ly tộc là gì không?”

Tiêu Hòa đương nhiên lắc đầu.

Giọng nữ hảo ý giải thích: “Ly tộc là một trong những tổ tiên sớm nhất của loài người, thông hiểu ngôn ngữ của vạn vật, có thể giao tiếp với bất kỳ chủng tộc nào, đi đôi với nó là có thể nhìn thấu bản chất của bất kỳ vật chất nào. Sau này nếu nhĩ lực, thị lực xuất hiện dị biến thì không phải sợ, đó chính là năng lực giấu ở trong huyết mạch con đang dần được khôi phục.”

Đa tạ đã thông báo, dị biến sớm xuất hiện rồi.

“Hy vọng con có thể sống hạnh phúc với Chuyên, chờ tới khi có năng lực rời khỏi tinh cầu này, hoan nghênh các con tới thăm chúng ta. Tạm biệt, nhóc.”

“Chờ đã!”

Hai cự thú khổng lồ có phần hứng thú nhìn về phía hắn.

“Có chuyện gì sao?”

“Khụ, cha, mẹ, hai người tới thăm con rể không mang quà ra mắt sao?”

“…” Viêm cha Viêm mẹ đồng thời nhìn về phía vị con dâu nam này của bọn họ, nửa ngày nói không nên lời.

“Xem ra đứa nhỏ này còn ác liệt hơn so với Chuyên miêu tả.” Viêm cha thì thào.

Tiêu Hòa bày ra nụ cười thuần lương nhất.

“A, còn có cháu trai của hai người nữa, trước hết thay mặt Tiểu Hổ cám ơn ông bà nội.”

“…Ha ha ha! Giỏi giỏi! Ta thích tính cách này, không hổ là người mà con trai ta nhìn trúng, ha ha ha!” Cự thú giống hổ mà không phải hổ phát ra tiếng cười đinh tai nhức óc, giống như cực kỳ khoái trá.

“Tới, kêu thêm hai tiếng cha mẹ nghe chút coi, sống tới bây giờ thật đúng là chưa thấy qua nhân loại nào da mặt dày đến vậy, ha ha ha!”

“Cha, mẹ.” Tiêu Hòa kêu đến vô cùng dứt khoát. Da dày mặc xác da dày, có thể chiếm được lợi thì hắn cũng không để ý nếu nó dày thêm mấy phân nữa.

“Ừ, không tệ, không tệ. Vợ yêu, đi thôi.” Cự thú giống hổ xoay người bước đi.

Cự thú giống ưng hơi áy náy nhìn thoáng qua Tiêu Hòa một cái, muốn chiếm lợi từ người này cũng khó nha.

“Hôm nay chúng ta tới vội, để lần sau…”

“Lần sau ai biết được các người chuồn đi đâu.”

Không gian ý thức của Tiêu Hòa đột nhiên lại có thêm một cự thú màu đen dã tính mười phần, ngăn cản đường đi của hai con thú kia.

“A, con trai.” Giọng nam lớn tiếng chào hỏi.

Viêm Chuyên không để ý đến người kia, đi tới trước mặt Tiêu Hòa cúi đầu cọ cọ hắn.

“Tiểu Viêm,” Sờ sờ cái đầu lớn của Viêm Chuyên, Tiêu Hòa ấm ức nói: “Hình như cha mẹ không thích tôi thì phải, trong xã hội của nhân loại, bất cứ người con nào ra mắt phụ huynh thì phụ huynh đều có quà gặp mặt. Vừa rồi cha cũng đã đáp ứng, nói chỉ cần tôi gọi một tiếng cha thì sẽ cho quà, tôi đã gọi rồi, thế nhưng ông ấy lại… Quên đi, một gã nhân loại nho nhỏ như tôi cũng không xứng với nhà cậu, bị cha mẹ cậu khinh thường cũng là chuyện đương nhiên thôi.”

Nói xong, Tiêu Hòa khẽ thở dài, miễn cưỡng cười cười với Viêm Chuyên: “Có phải tôi đáng ghét lắm đúng không? Ba mẹ tôi không gần thì chớ, ngay cả cha mẹ cậu cũng chướng mắt tôi.” Nói thì nói, không biết người này còn kích động cái gì, mắt cũng đỏ lên.

Viêm Chuyên… Cho dù biết rõ Tiêu tiểu nhân nói không hoàn toàn chính xác, nhưng mà thiên tính hộ thực khiến cho y theo bản năng đã nghĩ phải bảo vệ tên tiểu nhân này, mà làm một hùng tính đạt tiêu chuẩn, y cũng hy vọng có thể tận lực thỏa mãn yêu cầu của bạn lữ của chính mình. Huống chi yêu cầu này tuyệt đối không quá phận.

Liếm liếm mặt tiểu nhân, y không thích thấy bộ dáng bi thương của hắn, như vậy khiến lòng y cực kỳ khó chịu.

Thân ảnh chợi lóe, Viêm Chuyên xuất hiện ở trước mặt cha mình.

“Quà ra mắt.”

“Cái gì?” Cha mẹ Viêm Chuyên đang ở một bên nhìn con dâu diễn trò, thấy thú vị, nhất thời đều không nỡ bỏ đi.

“Quà ra mắt cho vợ và con trai ta, không cho thì đừng hòng đi.” Trong lòng Viêm Chuyên kỳ thật có chút phẫn nộ nho nhỏ. Hai kẻ này tới cửa gặp bầu bạn của y thế nhưng không thèm báo cho y, lúc vừa cảm nhận được hơi thở của y lại còn chuẩn bị chuồn mất.Có cha mẹ nào như vậy không?

“Quà ra mắt, không mang.” Viêm cha xem ra cũng là một kẻ vô lại.

Viêm Chuyên không nói hai lời, trực tiếp nhào lên đánh. Đây là gia quy của bọn họ, muốn cái gì đều phải dựa vào năng lực của mình đoạt lấy.

Viêm cha ứng chiến, hai người càng đánh càng ra xa.

Cự thú giống ưng chậm rãi bay đến bên người Tiêu Hòa, hạ xuống.

Tiêu Hòa ngẩng đầu nhìn, không biết xấu hổ kêu: “Mẹ, ngài yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Viêm, sẽ không để thằng bé bị đói hay rét đâu.”

“Ha ha, đúng là một đứa trẻ thú vị. Cái này cho con, đừng nói cho cha thằng bé biết nha.” Cự thú giống ưng nhẹ nhàng động, một cây trượng chui ra từ chỗ đầu cánh. Nhân loại này rất thú vị, con trai bà hẳn là không chọn sai bầu bạn, tuy rằng da mặt hơi dày một chút, ha ha.

Tiêu Hòa cười tít mắt nói một tiếng cám ơn, hai tay tiếp nhận quà tặng. Đây là một thứ tương tự như gậy hàng ma của Phật giáo, dài ước chừng hai tấc, chế tác tinh xảo, thoạt nhìn cũng rất đáng giá.

“Đây là phương pháp sử dụng cây gậy hàng ma này. Đừng làm mất, đối với chúng ta nó cũng là một thứ bảo bối, biến dài được cũng thu ngắn được, bình thường có thể đeo ở cổ… Quên đi, cái vòng trang sức này cũng cho con, nó cũng có chút tác dụng đặc biệt. Chiếc gậy hàng ma này có thể che giấu hơi thở của nó, chờ con nắm giữ cách dùng, khiến cho kẻ khác khó mà phát hiện năng lượng thể tinh khiết của con. Nó còn có rất nhiều chức năng khác, con từ từ nghiên cứu đi.” Một ngôi sao mỏng manh trực tiếp bắn vào trong đầu Tiêu Hòa.

Ba phút sau, Tiêu Hòa cười tít mắt, nhét gậy hàng ma vào người giấu kỹ.

“Quà gặp mặt của Tiểu Hổ ta sẽ không đưa, đợi lát nữa nhất định Chuyên có thể lấy được bảo bối tương tự trên người cha nó. Được rồi, con bây giờ còn quá yếu ớt, ba chúng ta không thể đồng thời ở trong biển ý thức của con quá lâu, cái này không có lợi với con. Ta đi trước, hai tên kia ở đây sẽ không náo quá phận, nhưng chắc chắn là sẽ còn tiếp tục đánh một lúc nữa, không cần để ý tới bọn họ, cứ nghỉ ngơi đi. Ha ha.”

Tiêu Hòa mở to mắt, trời đã sáng.

Viêm Chuyên đang mặc quần áo.

“Nè, tôi đã gặp cha mẹ rồi. Hình dạng thật đúng là đặc sắc. Ha ha, cậu có lấy được thứ gì tốt từ chỗ cha không?”

Viêm Chuyên bị Tiêu Hòa mở miệng kêu một tiếng cha mẹ khiến cho mí mắt giật giật.

“Gia đầu đỉnh tiên của chúng ta, không cho phép tư tàng, có thứ tốt nhất định phải sung công.” Tiêu Hòa trở mình bò dậy, kéo lấy Viêm Chuyên muốn soát người y.

Viêm Chuyên bịch một cái đá hắn qua bên cạnh, nâng quần lên đi về phía cửa.

“Nè nè!”

“Ê a ê a…”

Tiêu Hòa cả kinh, nguy rồi, con trai tỉnh giấc! Tuy rằng mấy hôm nay treo ở ngực hắn cũng khó chịu, nhưng mà nhẹ nhõm a, ít nhất không cần ngày nào cũng phải đuổi theo nó cho bú sữa.

Viêm Chuyên đi tới phía trước nôi nhìn nhìn, tiện thể vươn tay vỗ vỗ ngực vật nhỏ.

“Ê a ê a.” Vật nhỏ giống như đang cười, bắt lấy ngón tay cha nó không chịu buông.

Tiêu Hòa lừng khà lừng khừng leo đến bên cạnh giường, miễn cưỡng trưng bộ mặt tươi cười ngó đầu qua coi.

Ách, đây là?

Chân tay mềm mại non nớt, thân hình nho nhỏ béo tròn, cái miệng há to chìa bốn chiếc răng nanh, lộ ra lớp lợi phấn nộn bên trong, đôi mắt to tròn linh lợi cong cong, cười đến giống hệt tên ngốc, nước miếng thuận theo cái miệng đang mở chảy xuống, thỉnh thoảng ê ê a a kêu hai tiếng.

Đây là một đứa trẻ nhân loại, có điều hơi bé một chút, chỉ bằng hai bàn tay.

Đứa trẻ đang cố gắng giơ cái tay nho nhỏ của mình lên muốn bắt lấy ngón tay của cha nó, lại vô tình nhìn thấy khuôn mặt tươi cười cổ quái của Tiêu Hòa, lập tức cực kỳ hưng phấn “A a” kêu.

Cố gắng lật người! Cuối cùng cũng lật được thân hình bé xíu qua.

Bò bò bò, leo tới bên mép nôi vươn tay đi với mặt cha nó.

Tiêu ba ba chìa một ngón tay, hơi hơi dùng sức, đẩy ngã con trai mình.

Đứa trẻ cố gắng xoay người một lần nữa, mới vừa lật qua lại bị cha nó nhẹ nhàng đẩy.

“Khanh khách.” Vật nhỏ vui vẻ cười, cho là cha nó đang chơi đùa với mình. Nếu cha không đẩy, chính nó tự lật qua lật lại, chơi còn hăng say hơn cả Tiêu Hòa.

“Ê a ê a” Hổ hổ muốn đi tiểu.

Tiêu ba ba lập tức bò ngược về giường giả trang thi thể, miệng không ngừng hừ hừ: “Cha đứa nhỏ, tôi đau thắt lưng, con của cậu cần đi tiểu, cậu tự lo liệu nha.”

Viêm cha… Xách con trai lên đặt ở trên ngực Tiêu Hòa, xoay người đi mất.

Tiêu ba ba và con của hắn mắt to trừng mắt nhỏ.

“Ê a ê a.” Hổ Hổ chịu không nổi.

“Đợi chút! Không được phép tiểu ra người tao!” Tiêu ba ba không kịp oán trách Viêm cha vô trách nhiệm, ôm chặt con trai bật dậy khỏi giường, phi như bay về phía phòng tắm. Ôi cái eo của ta! Dã thú chết tiệt, lần nào cũng dùng sức như vậy!

Xác định Viêm Chuyên ra khỏi nhà mua đồ ăn sáng, Tiêu Hòa còn chưa rời giường, Mân Côi lập tức bỏ việc tu luyện, nhanh chóng chạy về thư phòng của mình.

A Phúc và Tiêm Đầu cũng lập tức đứng lên đuổi theo, bọn họ tràn ngập hứng thú đối với việc hôm nay Mân Côi muốn làm.

Mân Côi bảo A Phúc và Tiêm Đầu nhanh chóng tiến vào, ló đầu ra thăm dò, thấy xung quanh không có ai, lập tức lùi người về khép kín cửa thư phòng, mở nút điều khiển ra.

Ba kẻ đều rất kích động, nhất là A Phúc và Tiêm Đầu, rất có cảm giác kích thích khi giấu diếm người lớn làm chuyện xấu!

Tùy theo cái nút khởi động, không gian trong thư phòng lập tức biến đổi, nơi vốn là bàn học tách làm đôi trong nháy mắt, hợp thành một bàn siêu máy tính Big Mac. Giá sách tựa vào vách tường ầm ầm mở sang hai bên, lộ ra một dàn máy chủ cỡ lớn. Hai cái màn hình khổng lồ cũng tự động rớt xuống từ trên trần nhà.

A Phúc nhìn những biến hóa này, trợn mắt há hốc mồm.

“Mân Côi, những thứ này làm ra từ bao giờ vậy?”

“Chẳng phải mấy ngày hôm trước các người đi du lịch sao? Tôi không đi chính là để ở nhà thay đổi căn phòng này đấy. Thế nào? Không tệ chứ?” Mân Côi cực kỳ đắc ý khoe ra với A Phúc.

“Chi chi, Mân Côi, cậu lợi hại ghê!” Tiêm Đầu nhảy lên nóc một chiếc máy chủ, cái đầu nhỏ ngó đông ngó tây xem xét, cảm giác giống như mình vừa đi tới thế giới tương lai.

“Tiêm Đầu, cảnh cáo mày, không được phép nói với Tiêu về căn phòng này! Tiêu Hữu Phúc cũng thế, nếu dám mách lẻo sau này đừng hòng tôi tiếp tục lấy đồ ăn vặt cho nữa!”

A Phúc và Tiêm Đầu đều hàng phục trước uy áp của Mân Côi, đồng thời làm động tác ngậm miệng.

Mân Côi vừa lòng gật đầu. Nó lại thay đổi cho mình một thân thể càng linh hoạt cũng càng đáng yêu, thoạt nhìn không có bất cứ lực uy hiếp gì. Nhưng khối thân thể này có thật sự vô hại như bề ngoài của nó hay không thì cũng chỉ mình Mân Côi biết.

“Mân Côi, cái này cần rất nhiều tiền đúng không? Cậu lấy đâu ra nhiều như vậy? Đừng có động vào tiền của Tiêu Tiêu nữa nha, để dùng nuôi gia đình đó.” A Phúc ngốc nghếch nói.

Mắt Mân Côi chợt lóe hồng quang, “Hừ, tôi thèm vào dùng tiền của anh ta. Tiền mua mấy thứ này đều là gom từ mấy tài khoản ngân hàng nước ngoài hai mươi năm không có người dùng tới.”

“Chi chi, vậy liệu có nguy hiểm quá không? Nhỡ người ta tra được thì sao?”

Mân Côi kiêu ngạo nói: “Chỉ bằng đám ngu ngốc đó mà cũng đòi tra được ta? Hừ.”

“Mân Côi thật là lợi hại!” A Phúc và Tiêm Đầu đồng thời vỗ tay, sau đó cùng nhau chìa tay về phía Mân Côi.

“Biết rồi, sẽ chia cho hai người một chút. Có điều nếu kẻ nào dám nói với sư phụ hoặc Tiêu, hừ hừ!”

“Không dám!” A Phúc và Tiêm Đầu đồng thời xua tay tỏ vẻ quyết tâm.

“Mân Côi, cậu định làm gì vậy?” Tiêm Đầu tò mò hỏi.

Mân Côi đi tới cái ghế chuyên dụng của nó trước bàn vi tính, ngồi lên mở chương trình ra, còn đội lên đầu một thứ kỳ quái gì đó giông giống cái mũ.

“Không ai thích chiến tranh cả.”

Hả? A Phúc và Tiêm Đầu khó hiểu.

“Tôi đã biết ý nghĩa tồn tại của mình đối với thế gian này rồi.”

“Là gì vậy?” A Phúc hỏi.

Mân Côi nhìn màn hình cuộn chặt nắm tay sắt, nghiêm túc nói: “Giữ gìn hoà bình thế giới! Bảo vệ sinh thái của Địa Cầu!”

Bước thứ hai trong kế hoạch cứu vớt Địa Cầu sắp chính thức triển khai.

Tiêu Hòa thấy mình cực kỳ đáng thương. Hắn cảm giác trong vòng ngắn ngủn một tháng hắn đã già đi tận năm tuổi.

Đứa con trai này cũng quá nghịch ngợm.

Phải thừa nhận rằng đứa con này của hắn còn có rất nhiều ưu điểm so với trẻ con bình thường, ví dụ như: nó cực ít khóc, muốn tiểu tiện hay đại tiện cũng đều báo trước, về cơ bản khỏi cần tốn tã giấy, hơn nữa nó còn thỏa mãn ảo tưởng gặp gió là lớn của Tiêu Hòa.

Tuần thứ nhất sau khi biến thành hình dạng trẻ con nhân loại, thằng nhóc này đã đạt kích cỡ của một đứa trẻ đủ tháng bình thường; cuối tuần thứ hai, nó thoạt nhìn đã không khác gì một đứa trẻ bốn, năm tháng; tới cuối tuần thứ ba, gần như là lớn bằng một đứa trẻ chín tháng. Từ đó trở đi tốc độ tăng trưởng của nó trở nên thong thả.

Tiểu Viêm nói cho hắn biết đây là Tiểu Hổ đang thích ứng với thế giới này. Sau đó nó sẽ trưởng thành giống như một nhân loại bình thường, nhưng trưởng thành tới một mức độ nhất định sẽ dừng lại, thẳng đến khi nó hấp thu và tiêu hoá năng lượng đủ khiến nó đi chinh phục thư phục giả của mình làm cho mình bước vào thành niên kỳ.

Những cái này đều rất tốt, hắn làm cha cũng cảm thấy rất may mắn, chính là từ khi thằng nhóc này đạt được kích cỡ của trẻ con tám chín tháng, mới dần dần hiển lộ ra sức lực hành động mà một đứa trẻ bình thường tuyệt đối không thể so sánh được, mang tới cho người cha này của nó ác mộng và áp lực khổng lồ.

Tuy rằng chỉ là bò, nhưng mà lên trời xuống đất, chỉ cần nó muốn thì không có nơi nào nó bò không đến, hơn nữa còn bò cực nhanh, thường thường hắn hâm sữa xong chuẩn bị đút cho nó, vừa quay ra đã không biết nó bò đi đâu mất tiêu rồi.

Kinh khủng nhất là nó còn thường xuyên leo ra khỏi nhà, có nhiều lần thiếu chút nữa bị ô tô đi ngang qua cán, biến thành hắn bị bêu danh “phụ huynh siêu vô trách nhiệm” trong khắp cả khu biệt thự.

Về sau Tiêu Hòa nghĩ ra một phương pháp, hắn dùng bông vải tết thành một cái dây thừng thật to thật dài buộc trên lưng con hắn, lúc muốn tìm nó thì lần theo dây thừng mà sờ.

Viêm Chuyên không có bất kỳ ý kiến gì đối với phương pháp coi con là cẩu mà nuôi này của Tiêu Hòa. Con dã thú này cũng là đầy mình oán khí đối với con của y. Dù sao ai cũng không thích lúc làm được một nửa lại bị người quấy rầy. Nhất là bên này y mới vừa hưng chí bừng bừng, bên kia đã liều mạng đẩy y ra nói phải cho con đi tiểu tiện, đại tiện, uống sữa linh tinh.

Đáng hận nhất là một lần y đang chuẩn bị tới chỗ cao trào, chuông cửa trong nhà bị người ta ấn điên cuồng, nhẫn giận đi ra ngoài vừa nhìn, hóa ra là con của y lại chạy vào trong vườn lấy chó lông vàng nhà người ta làm ngựa cưỡi.

Nếu không phải thằng nhóc này còn quá nhỏ chưa có năng lực gì, y đã sớm đá nó ra khỏi cửa cho nó tự lập rồi.

Cho nên trên người con trai có thêm một cái dây thừng bằng vải, Viêm cha dục cầu cực độ bất mãn không có bất cứ ý kiến gì.

Cũng may mắn Tiêu Hòa không phải loại cha đặc biệt yêu con trai, có con trai liền quên cả mạng, nếu không Tiểu Hổ bây giờ bị giam ở xó xỉnh nào bế quan tu luyện cũng không biết chừng.

“A lô, ai vậy?” Tiêu Hòa rút điện thoại di động ra, uể oải hỏi.

Đứa con này thích bò khắp nơi cũng còn đỡ, cố tình nó lại đặc biệt thích bám người. Nếu đã muốn bám thì đi bám bọn A Phúc đi, đừng có tìm tới hắn chơi. Một ngày mà không dính vào người hắn ba, bốn giờ thì nó sẽ bò qua bò lại trên người hắn khiến cho hắn không làm được bất cứ việc gì mới thôi.

Nhốt nó trong phòng? Vậy thì quá coi thường bản lĩnh của nó rồi, nó chẳng những biết mở cửa sổ, còn biết biết sử dụng công cụ. Đừng nhìn tay nó nhỏ vậy thôi, sức cực kỳ lớn luôn!

“Họ Lý? A, hóa ra là ngài, thảo nào nghe giọng quen quen.”

Lý Trí Vân tự nói với mình phải bình tĩnh, mỉm cười với Tiêu Hòa nhìn không thấy mặt bên kia, nói: “Ha ha, lúc trước tôi đã hứa nếu tra được rõ ràng lai lịch của khối huyết ngọc kia thì sẽ liên lạc với cậu rồi mà.”

“Không ngờ là ngài còn nhớ rõ, xem ra ngài tra được cái gì đúng không?” Tiêu Hòa dùng chân đùa đứa nhỏ đang ngồi ở bên chân hắn ôm chặt cái đuôi của A Phúc gặm cắn được nước miếng giàn giụa. Tên nhóc này đã biết ngồi rồi.

“Đúng vậy, tra được một ít chuyện rất thú vị. Trong điện thoại không nói được rõ ràng, cậu xem nếu thuận tiện thì tôi có thể tới thăm nhà cậu được chứ?” Lý Trí Vân dùng ngón tay phác họa hình dáng khuôn mặt con trai trong tấm ảnh, bề ngoài trấn định nhưng nội tâm vạn phần khẩn trương, chờ đợi đối phương trả lời.

“Vậy sao…”

Lý Trí Vân căng thẳng. Theo điều tra gần đây biết được, lại thêm lần trước vô tình gặp nhau, ông cảm thấy người tên Tiêu Hòa này hẳn là không có ác ý với con ông. Ngày đó nhìn thấy cục cưng cũng là bộ dạng rất khỏe mạnh rất vui sướng.

Lý Trí Vân đỏ mắt, trong lòng thúc giục mình nhất định phải nói gì đó, thế nhưng miệng lại không thốt ra được lời nào. Ông sợ hãi, sợ hãi bị đối phương phát hiện ra được điều gì đó giữa những câu chữ của mình, sợ hãi đối phương sẽ đoán ra mục đích của ông, sau đó gây bất lợi co cục cưng.

“Nhà của chúng tôi tương đối loạn, nếu ngài không để ý…” Tiêu Hòa vốn định hẹn gặp mặt ở bên ngoài, nhưng mà vừa nhìn thấy thằng nhóc ngồi dưới chân ôm chặt lấy đuôi A Phúc, ngẩng đầu ngây ngô cười với hắn, lập tức sửa lại chủ ý. Vẫn là nên để ở nhà đừng đi ra ngoài gây họa cho người khác thì hơn.

“Không để ý không để ý. Rất vinh hạnh khi được tới nhà cậu. Như vậy cậu xem lúc nào thì thuận tiện? Ngày mai được không?”

“Được. Ngài bây giờ vẫn đang ở thành phố N sao?”

“Có chút việc ấy mà.” Lý Trí Vân hàm hồ nói, lại lập tức định thời gian: “Cậu xem năm giờ chiều mai có được không?”

“Được, tới lúc đó tôi ra cổng khu nhà đón ngài. Nếu ngài gọi taxi lại đây thì bảo lái xe trực tiếp đưa tới Minh Hồ sơn trang.”

“Vậy cứ như thế đi.” Lý Trí Vân cúp điện thoại, đè xuống trái tim đang nhảy lên điên cuồng. Ông nhất định phải hành động thật nhanh, nhất định phải tìm được cục cưng trước khi Lý Trí Phong phát hiện ra.

Ngày hai tháng chín, đầu thu.

Nhìn nhìn thời gian sắp tới năm giờ, may mắn là không khí bên ngoài cũng không được coi là quá nóng, Tiêu Hòa quyết định trước tiên tới cửa chờ, thuận tiện nhìn ngắm phong cảnh trên đường.

Bỏ Tiểu Hổ vào trong chiếc địu giữ trẻ, Tiêu ba ba cam chịu số phận mà treo thằng nhóc con này trước ngực.

Hắn chán ghét trẻ con như vậy, bây giờ lại ngày ngày ở nhà trông trẻ, không thể không nói vận mệnh là một thứ gì đó thật kỳ diệu.

Nếu như không gặp được Tiểu Viêm, hắn hiện tại… đại khái là nằm trong tòa thâm sơn nào đó làm phân bón chăng? Hoặc là trong đống rác? Cũng có khi lại là cái xác vô danh ngâm ở Formalin cung cấp cho sinh viên trường đại học y khoa nào đó dùng để giải phẫu?

“Ê a ê a” Gió gió thổi.

Tiêu Hòa sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, “Thoải mái không?”

“Ào ào.”

Tiêu Hòa cười. Sắp tới năm giờ, cái nóng nực của nắng gắt cuối thu theo mặt trời lặn về phía tây cũng đã biến mất hơn phân nửa, gió lạnh sẩm tối thuận theo hồ nước thổi tới, mang đến không ít mát mẻ cho khu biệt thự này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio