“Bịch!”
Bụi bay mù mịt, theo đó một ít rác rưởi ven đường cũng bị kéo tung lên.
Tiêu Hòa xuống khỏi xe bus mới chỉ hai phút, đã đụng phải ít nhất ba, bốn chiếc xe tải phóng bạt mạng như vậy. Hèn gì phát sinh tai nạn, tốc độ nhanh như thế, không thèm để ý tới hành động của người khác, không xảy ra tai nạn giao thông mới là lạ.
Chùi chùi mặt, cảm giác như lau đi cả một tầng bụi.
Được rồi, thế này không phải lo là không giống nữa.
Vừa rồi đứng ở trên xe đã bị người ta ghét bỏ, giờ lại tiếp tục phủ thêm một tầng bụi nữa, khà khà!
Nói thật, buông tha cho cái nghề mới làm được có một thời gian này thật là có chút tiếc nuối, không có việc gì làm thì lôi ra cảm thụ một phen cũng tốt.
Phía trước là trường tiểu học Tứ Đường đang ở vào trung tâm bão tố. Cổng trường học rất náo nhiệt, vừa vặn đang là giờ tan học giữa trưa, học sinh chạy ra ngoài chơi rất nhiều, còn có vô số quầy bán hàng rong tập trung gần khu vực trường, trước mỗi quầy là một đám học sinh vây xung quanh.
Một mùi hôi kỳ lạ bay tới, thậm chí còn át cả mùi thối tỏa ra từ núi rác, Tiêu Hòa xoa xoa cái mũi, cười ha ha. Đậu phụ thối chiên vàng, hắn thích!
Khi Tiêu Hòa xách theo cái túi da rắn(Một loại túi dệt bằng sợi tổng hợp, có bề ngoài thô ráp và hoa văn y hệt da rắn) ăn tới xiên đậu thối thứ tư, còn chưa phát hiện được người phụ nữ nhặt rác phát ra tiếng hừ lạnh hôm trước, hắn đã chú ý tới trên núi rác có một người hành động vô cùng quái dị.
Tại sao lại nói người đó hành động quái dị?
Người này ăn mặc giống như một kẻ nhặt rác, có lẽ gã đó chính là một kẻ nhặt rác.
Nhưng không có một người nhặt rác nào lại giống như vậy, không ngừng đào một chỗ. Trong vòng hai mươi mét xung quanh đã bị hắn đào thành vài cái hố.
Khi Tiêu Hòa ăn hết xiên đậu thứ tư, người nọ thoạt nhìn đã thấp hơn ít nhất năm mươi cm so với lúc đầu.
Nói cách khác, nơi đó chắc hẳn là bị đào thành một cái động rồi mới đúng.
Quệt quệt miệng, trong lòng Tiêu Hòa tràn ngập hiếu kỳ.
Đang đào cái gì vậy? Phía dưới có thứ gì hay sao? Tại sao mấy người nhặt rác khác không tới đoạt? Chẳng lẽ nơi này cũng phân chia địa bàn?
Nghĩ tới nghĩ lui, chân Tiêu Hòa không tự chủ đi về phía núi rác đối diện.
“Đang đào cái gì thế?”
Động đã được đào tới eo người này, một mùi thối gay gay của rác đã qua phân hủy xộc vào trong mũi.
Tiêu Hòa xoa xoa cái mũi, mùi vị đã không còn gay gắt như vừa nãy, dần dần rồi sẽ quen thôi. Ngẫm lại, hai ba tháng trước mình vẫn là một thành viên trong những người này, giờ mới qua được bao lâu? Đã không thích ứng được rồi.
Gã nhặt rác kia không để ý tới hắn.
“Đại ca, nghỉ ngơi chút đi. Làm điếu thuốc.” Tiêu Hòa rất nhanh nhẹn rút một bao thuốc lá bản địa từ trong túi, xé giấy bọc ra, đưa tới trước mặt gã nhặt rác.
Gã nhặt rác đang chăm chú đào đào khoét khoét kia rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu, cảnh giác đánh giá Tiêu Hòa vài lần, cuối cùng ánh mắt rơi xuống bao thuốc lá, do dự trong chốc lát bèn rút ra một điếu.
“Em đây mới tới, còn nhiều việc chưa biết, mong đại ca chỉ bảo thêm.” Tiêu Hòa cười niềm nở, lại nhanh chóng lấy ra một cái bật lửa.
Gã nhặt rác nhấc mông, tiện thể ngồi xuống bên cạnh hố rác.
Tiêu Hòa lập tức châm lửa.
“Chuyện gì?”
Gã này tuổi chừng bốn mươi tới năm mươi, trên mặt khá nhiều nếp nhăn, tóc bẩn đến mức bết thành từng cục, dáng vẻ lùn lùn, nhưng cũng rất rắn chắc.
Gã buông cái xẻng sắt xuống, một cánh tay theo bản năng xoa xoa đùi, gật gật đầu với Tiêu Hòa. Hung hăng hít một hơi lớn, ngẩng đầu chậm rãi phun khói ra.
“Không có việc gì, chỉ muốn hỏi một chút xem ở đây có kiêng kị gì không thôi.” Tiêu Hòa cũng ngồi xổm xuống bên cạnh.
“Kiêng kị? Có cái gì mà kiêng kị? Đừng có chọc vào ông chủ của mảnh đất này là được, còn lại không có chuyện gì khác cả.”
Tiêu Hòa gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Chính mình lang thang hơn nửa năm, cũng không xa lạ gì đối với quy tắc của mấy nơi như thế này. Thông thường loại địa phương này đều sẽ có hai tên trùm, một sáng một tối, âm thầm thu khoản phí nhất định của những gã nhặt rác, có khi còn khai biên lai nữa. Ở ngoài sáng thường thì là mấy kẻ nhặt rác lâu năm, thu chút lợi để chuyên môn phụ trách việc dàn xếp với các ngành liên quan khi bị “sờ gáy”. Mà cái kẻ đứng trong bóng tối kia mới chân chính là kẻ được lợi, cũng là kẻ mà các ngành liên quan muốn bắt.
Tiếc là những người đi đổ rác lén rõ ràng rất tinh tường loại thu phí không hợp pháp này, chỉ cần có biên lai, bọn họ trả tiền, là có quyền lợi đổ rác. Những ngành liên quan có muốn phạt cũng không tới trên đầu bọn họ. Đương nhiên cũng có loại chủ xe ngay cả tiền cũng không trả mà trực tiếp đổ xong bỏ chạy.
Tra không thể tra, quản không thể quản, dần dần mới tạo thành núi rác trải dài liên miên.
“Vậy là tốt rồi. Em đây đang tính toán kiếm chác chút tiền, đào ít đồ vật gì đó ở nơi này vận chuyển tới thành phố lớn một chút, giá cả trạm thu mua chỗ đó cao hơn so với nơi này rất nhiều. Em cũng có một người anh em muốn làm nghề vận tải, có thể giúp đỡ chút đỉnh.” Tiêu Hòa buông mồi nhử.
“Vậy à.” Không nghĩ tới phản ứng của gã nhặt rác lãnh đạm hơn so với tưởng tượng nhiều lắm.
Tiêu Hòa tiếp tục tiến lên, “Đại ca, làm người phải nhìn vào thực tế, như vậy đi, thằng em đây chỉ có một người, cũng chẳng biết được bao nhiêu đồ vật này nọ, đại ca thấy có hứng thú thì góp một chân, tuyệt đối kiếm được nhiều hơn so với hiện tại. Nếu lo lắng, trước tiên em có thể mua lại mấy thứ đồ đại ca tìm được theo giá hiện tại ở nơi đây, đám anh em ở thành phố lớn sẽ đem bán, khấu trừ phí vận chuyển, phần còn lại đưa cho đại ca, đại ca thấy sao?”
“…Mày trả tiền mặt?” Mắt gã nhặt rác lóe sáng vài cái, nghĩ thế nào mình cũng không bị thiệt, không khỏi có chút lưỡng lự.
“Tất nhiên là vậy rồi.” Tiêu Hòa dứt khoát ngồi xuống cạnh hố, bắt đầu thao thao bất tuyệt đào cái gì mới kiếm được nhiều tiền, còn nói mình đã chạy qua bao nhiêu thành phố, ở quê hiện tại đã xây được một tòa nhà hai tầng ra sao, mua được máy kéo mới như thế nào, còn nói làm bất cứ việc gì cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy. Nói tới mức gã nhặt rác xúc động không ngừng.
Mời xong hai điếu thuốc, Tiêu Hòa dứt khoát đưa hẳn cả bao cho gã.
Gã kia trong khi nói chuyện phiếm với Tiêu Hòa đã thả lỏng cảnh giác, lại nhận được ưu đãi, vẻ mặt so với lúc đầu cũng tự nhiên dễ chịu hơn đôi chút.
Dần dà đề tài mở rộng ra, chuyện trên trời dưới đất, Tiêu Hòa nghĩ được gì nói cái nấy, gã nhặt rác cũng nghe tới say sưa.
“Đại ca,” xoa xoa tay, trong mắt Tiêu Hòa toát ra vẻ tham lam, “Thằng em nghe người ta nói có mấy đứa bé mất tích ở nơi này, nếu tìm thấy sẽ được thưởng lớn, đúng hay sai vậy?
Gã nhặt rác lộ ra hàm răng đen sì cười hắc hắc, “Giả sao được mà giả. Thông báo dán đầy ra đấy thôi.”
“Cái kia, chúng ta liệu có cơ hội…?” Một chữ “Chúng ta” của Tiêu Hòa làm tiêu tan tâm lý phòng bị của gã nhặt rác.
“Đừng có suy nghĩ lung tung. Làm như ai cũng tìm được chắc? Nói cho mày biết, đừng hy vọng có thể kiếm được số tiền này. Lũ trẻ mất tích nhiều ngày như vậy, ai mà tìm được chứ. Tao đoán tụi nó bị bán tới nơi khác lâu rồi.”
“Đúng vậy? Đại ca nghĩ tụi nhỏ sẽ bị bán ở đâu?”
“Sao tao biết được!” Gã tức giận nói.
Tiêu Hòa vội vàng gật đầu nói: “Đúng đúng, bọn nhỏ kia chắc chắn là sớm đã không biết bị bán tới đâu rồi. À đại ca đang đào cái gì ở đây thế?”
Gã nhặt rác dường như không muốn trả lời cho lắm, “Chẳng có gì cả. Hai ngày trước nơi này có đồ điện vứt đi, tao đến chậm, mấy thứ tốt đã bị người ta lấy mất rồi, tao quay lại coi còn có đồ gì bên trong không.”
“A, vậy sao.” Ánh mắt Tiêu Hòa quét một vòng trong cái động. Rác thải sinh hoạt, phế liệu kiến trúc, tiếp đó là toàn đất và đất, không thấy bóng dáng của món đồ điện nào.
Gã nhặt rác thấy điếu thuốc trên tay đã sắp cháy tới đầu lọc, tiếc nuối hút một hơi.
“Đại ca cứ từ từ đào, được cái gì tốt nhớ gọi. Em đi loanh quanh nhìn xem, đồ hay sợ không nhiều, có phúc cùng hưởng. Đại ca, gặp lại sau nhé.” Tiêu Hòa cười vỗ vỗ mông rời khỏi.
Nhìn Tiêu Hòa đi xa, gã nhặt rác lùn lùn “Phi” một cái, nhổ ra ngụm nước miếng, ngậm điếu thuốc lên, cầm lấy cái xẻng nhảy vào hố rác.
Chi chi.
Tiêm Đầu cũng không biết từ nơi nào chui ra nhảy tới trên chân hắn.
Tiêu Hòa cúi đầu. Lắc lắc giày.
“Vừa rồi mày đi đâu vậy? Tới thăm bà con hả?”
Nó không thích. Thiếu gia ta vốn muốn mời chủ nhân nơi này đến gặp ngươi, nhưng nó nói nó không thích ngươi, bảo ngươi đừng có tiếp tục đến nơi đây, nếu không… Chi chi!
“Muốn nói cái gì hử? Tiếc là tao không hiểu tiếng chuột. Tại sao cùng loại với Tiểu Viêm mà lại không biết nói tiếng người chứ?”
Ngươi có gan thì thử nói những lời này trước mặt vị kia xem. Huống chi thiếu gia ta là con chuột, việc gì phải nói tiếng người. Tiêm Đầu lý sự.
“Lần đầu tiên tao thấy một con chuột có biểu cảm phong phú như vậy… Ôi!” Một cái bật lửa bằng nhựa biến dạng nện trúng gáy Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa ôm lấy đầu, tức giận quay lại mắng to: “Thằng nhóc chết tiệt đừng có quá đáng! Lần nào cũng đập đầu người ta!”
Phía sau một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hôi thối nồng đậm.
Cách đó không xa có hai ba người đang khom lưng nhặt rác, hoàn toàn không chú ý đến tình hình bên này.
Lại nhìn về phía trường học, ngay trên núi rác gần trường có vài đứa trẻ đang chơi đùa, nhưng đều cách hắn rất xa.
Trong vòng hai mươi mét quanh hắn không có một ai. Hơn nữa xung quanh một mảnh bằng phẳng, căn bản không có chỗ nào có thể giấu người.
Ai làm?
Tiêu Hòa đương nhiên sẽ không tin đó là do gió thổi linh tinh gì đó.
Từ lúc bắt đầu leo lên núi rác này đã có một loại cảm giác kỳ dị. Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn loanh quanh trên núi nửa ngày không chịu xuống.
Có ai đó đang theo dõi hắn.
Nhưng hắn lại không nhìn thấy đối phương.
“Tiêm Đầu, giao cho mày một nhiệm vụ, nhìn xem chung quanh đây có người nào bất thường hay không, trở về nói cho tao biết. Nếu nghe hiểu lời tao thì nhảy từ chân trái tới chân phải. Nếu nghe không hiểu, tao đem mày quăng cho mèo xơi.”
Chi ——! Tiêm Đầu dùng tốc độ nhanh nhất nhảy tới giày bên phải của Tiêu Hòa. Đồ đểu đồ đểu! Ta hận ngươi! Giẫm giẫm giẫm, giẫm chết ngươi.
Tiêu Hòa vui vẻ, “Được rồi, không cần nhảy nhiều như vậy, tao biết mày nghe hiểu rồi. Ha ha, đi đi, đi đi, buổi tối cho mày ăn thịt.”
Đừng hòng ta sẽ trở về! Tiêm Đầu rít lên, vọt vào trong núi rác.
Tiêu lão đại đắc ý nha. Nhìn coi, ông đây là người như thế nào, nuôi một con chuột cũng có thể nghe hiểu được tiếng người. Ha ha ha!
Thừa dịp Tiêm Đầu đi trinh sát, Tiêu Hòa không ngừng loanh quanh trên núi tìm kiếm người phụ nữ nhặt rác kia.
Tuyệt! Vừa khéo.
Đó không phải là kẻ vừa rồi đào hố hay sao? Hắn đang cùng người phụ nữ nhặt rác kia nói cái gì vậy?
Người phụ nữ dường như khá tức giận, đang phẫn nộ quở trách gã đàn ông việc gì đó.
Mà mặt mày gã tràn ngập vẻ không kiên nhẫn.
Đột nhiên, gã nhặt rác đẩy người phụ nữ một cái.
Người phụ nữ ngã phịch xuống, còn gã kia xách cái xẻng sắt cắm trên mặt đất lên xoay người rời đi.
Người phụ nữ ngồi dưới đất thở hổn hển.
Tiêu Hòa đợi gã nhặt rác đi xa, lúc này mới chậm rãi tới gần người phụ nữ.
“Chị hai, sao vậy? Trặc chân à?” Tiêu Hòa vẻ mặt thật thà chìa tay ra giúp đỡ.
Người phụ nữ nhặt rác ngừng mắng, lướt nhanh qua đôi mắt hắn.
Tiêu Hòa ngây ngô cười, dùng tay áo xoa xoa mũi.
Người phụ nữ kia có lẽ cảm thấy Tiêu Hòa thoạt nhìn không có uy hiếp gì, vóc người lại không tồi, theo đó mượn lực cánh tay bò dậy.
“Trước kia sao tôi chưa từng nhìn thấy cậu?”
“Có người anh em mang em tới, chỗ trước kia bị chính phủ xử lý.” Tiêu Hòa thành thật trả lời, còn gãi gãi đầu.
“Cám ơn. Không có việc gì. “
“Chị hai, có cần em đưa về nhà không? Em vừa mới tới, chị nói cho em biết nơi này có đào được cái gì tốt tốt hay không?”
Người phụ nữ liếc Tiêu Hòa một cái, đụng phải một thằng đần. Mặt mũi thoạt nhìn cũng không ngu lắm, sao nói chuyện lại giống thằng ngốc vậy.
“Tôi ở ngay trên kia, không cần cậu đưa về.” Người phụ nữ nhặt rác thoạt nhìn rất gầy yếu chỉa chỉa cái lều dựng bằng bạt chống mưa.
“A, vậy em đi đây, chị hai, gặp lại sau.” Tiêu Hòa phất phất tay, không lưu luyến chút nào xoay người rời đi.
Người phụ nữ nhặt rác sửng sốt một chút, cảm giác mình thực sự đụng phải một thằng ngốc.
Tiêu Hòa xoay người đắc ý cười với chính mình, đối phó với loại phụ nữ có tâm đề phòng mạnh mẽ này, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng chỉ ngày một ngày hai là có thể moi được tin tức gì trong miệng cô ta, trước hết cần phải để cho cô ta hoàn toàn buông lỏng tâm phòng bị, khiến cô ta nhìn ngươi thuận mắt một chút, đến lúc đó cho dù ngươi không muốn nghe, cô ta cũng sẽ thành thành thật thật khai báo toàn bộ với ngươi.
Mười phút trôi qua, Tiêm Đầu chưa xuất hiện.
Tiêu Hòa lại loanh quanh ở khu vực gần đó.
Thêm hai mươi phút nữa, Tiêm Đầu vẫn chưa xuất hiện.
Tiêu Hòa nghĩ thầm lần đầu tiên sử dụng động vật điều tra, chắc cần chút thời gian. Kiên nhẫn, phải có kiên nhẫn!
Nửa giờ trôi qua, Tiêu Hòa ngồi ở quán nhỏ bán hồn đồn, đã ăn hết một nửa chén hồn đồn nóng hổi.
Ta vậy mà lại đi tin một con chuột. Nếu là ta của một năm trước, nhất định sẽ cho là mình uống lộn thuốc. Tiêu lão đại thở dài, ánh mắt không cẩn thận quét qua một cô gái ăn mặc vô cùng khéo léo.
Cô gái mỉm cười với hắn.
Ánh mắt Tiêu Hòa sáng lên, nếu là một người đàn ông có tính hướng bình thường, cô gái này hoàn toàn có sức hấp dẫn. Nếu là một người… Tiêu lão đại nhất định không chịu thừa nhận tính hướng của mình không bình thường, luôn luôn cho rằng mình chỉ đối với người nào đó lâu ngày sinh tình, mà người nào đó kia trùng hợp lại là đàn ông. Về phần Tiểu Viêm hiện tại, kia chẳng qua là hắn tìm một kẻ thay thế mà thôi, đúng là như vậy!
Tiêm Đầu rụt rụt cổ, quơ quơ móng vuốt, không ngừng run rẩy.
Hắn ở đâu?
Không, không… biết.
Không phải ngươi đi ra ngoài cùng với hắn sao?
Chi chi, tôi… thật sự không biết.
Lần cuối cùng hắn nói với ngươi cái gì?
Anh ta bảo tôi thăm dò xem xung quanh đây có người nào khả nghi không, trở về nói cho anh ta biết.
Viêm Chuyên im lặng, có lẽ Tiêu Hòa nhận thấy được điều gì đó, nên mới bảo Tiêm Đầu xem xét xung quanh. Tên gia khỏa đó thật sự rất thông minh, đối với cảnh vật chung quanh hẳn là càng cảnh giác hơn so với người bình thường. Hiện tại không thấy người, càng có thể chứng minh cảm giác của hắn là chính xác.
Vậy có chú ý thấy xung quanh có người nào khả nghi không?
Tiêm Đầu không đáp được, nó không dám trả lời. Bởi vì nó căn bản là không có tìm hiểu xem có người nào đáng ngờ hay không, nó chui vào trong đống rác tìm chủ nhân núi rác chơi đùa.
Ngươi căn bản là không thèm chú ý. Nhìn thấy bộ dạng co đầu rụt cổ kia của Tiêm Đầu, Viêm Chuyên gần như muốn một cước đạp chết nó.
Từ lúc ta rời khỏi hắn tới lúc ngươi phát hiện hắn mất tích, đại khái cách khoảng thời gian bao lâu.
Khá lâu… Ước chừng hơn một tiếng, chi chi, là lúc tôi nghe thấy tiếng chuông vào học buổi chiều vang lên… Chi――đừng! Tôi có thể lập công chuộc tội, tôi biết lũ trẻ ở đâu, tôi biết hung thủ là ai!
Viêm Chuyên nhíu mày, nghe Tiêm Đầu thành thành thật thật khai báo từ đầu tới cuối.
“Rầm!”
Cửa đóng sập lại, Tiêm Đầu lập tức co quắp trên mặt đất.
Viêm Chuyên đứng ở trước trường tiểu học Tứ Đường, sắc trời đã tối, xung quanh một mảnh mờ mịt.
Mùi thối khác thường gần như che lấp toàn bộ mùi còn sót lại của Tiêu Hoà.
Dựa theo một vài dấu vết lưu lại, Viêm Chuyên đi về phía núi rác đối diện cổng trường.
Tĩnh. Yên lặng tới dị thường.
Không có xe cộ qua lại, con đường không đèn âm u sâu hun hút, từ xa nhìn lại giống như thông tới một thế giới khác.
Trầm trầm, Viêm Chuyên từ trong cổ họng phát ra một tiếng gầm thấp tựa tiếng thú rống.
Bỗng nhiên, trong bóng đêm, một làn sóng kỳ quái dâng lên trên núi rác.
Ngay khi còn cách chân Viêm Chuyên chừng nửa mét, làn sóng đột ngột dừng lại, sau đó liền rút lui với tốc độ nhanh hơn gấp chục lần so với lúc tới. Trong nháy mắt đã lùi đến ranh giới rất xa rồi biến mất không còn thấy gì nữa.
Viêm Chuyên nhíu mày, vừa định nhấc chân đuổi theo, đột nhiên lại xoay người đối mặt với trường tiểu học Tứ Đường.
Trước cổng trường không một bóng người.
Đồng tử Viêm Chuyên hơi hơi co lại.
Ra đây!
Một mùi gần như là mùi của đồng loại thổi qua trước mũi.
Toàn thân Viêm Chuyên tiến vào trạng thái đề phòng.
Đụng phải đồng loại chẳng phải là chuyện tốt gì. Ngược lại nguy cơ tranh đoạt thức ăn với bạn đời lại càng cao hơn.
Chán ghét người khác động đến thức ăn của y, đặc biệt là tên Tiêu Hòa ngu ngốc kia.
Tiếng xé gió truyền tới. Viêm Chuyên lập tức đuổi theo.
Có tật giật mình mới chưa thấy mặt mà đã bỏ chạy. Tiêu tiểu nhân cho dù không rơi vào tay đối phương, đối phương cũng chắc chắn là biết được gì đó.
Truy truy đuổi đuổi, Viêm Chuyên phát hiện bọn họ đã hoàn toàn lệch xa khỏi phương hướng dẫn tới thành phố, cây cối và cỏ dại ngày càng nhiều, con đường bê tông bằng phẳng biến mất.
Ngay sau đó, dãy núi khổng lồ sâu thẳm tĩnh mịch xuất hiện ở trước mắt.
Viêm Chuyên dừng chân.
Đối phương đang dụ dỗ. Tại sao?
Quả nhiên là mình dừng bước, tốc độ đối phương cũng lập tức chậm lại.
Bóng dáng Viêm Chuyên vừa động, đối phương lập tức chạy trốn vào sâu trong rừng.
Thoáng chốc, thân ảnh Viêm Chuyên biến mất.
Chuyện gì vậy? Đối phương dừng bước chờ đợi.
Không có âm thanh xào xạc khi xuyên qua rừng cây, cũng không thấy người nọ dừng lại ở nơi nào đó.
Đi đâu rồi?
Tại sao mình không nhìn thấy cũng không nghe thấy người ấy?
Sao mình có thể mất dấu đối phương cơ chứ?
Người theo dõi hiển nhiên tràn ngập tự tin đối với năng lực của mình, không muốn thừa nhận chính mình đã đánh mất mục tiêu.
Viêm Chuyên lẳng lặng xuất hiện ở phía sau đối phương.
Một cô gái.
Một người con gái trưởng thành, yểu điệu, chỉ nhìn bóng dáng cũng có thể thấy được mị lực tràn đầy.
Lại còn rất thơm.
Mùi nước hoa của nhân loại.
Nhưng vẫn không thể che đậy được mùi vị tanh tanh chỉ thuộc về loài thú. Đương nhiên có lẽ cái này chỉ có đồng loại mới có thể cảm giác được.
Cô gái mạnh mẽ quay đầu lại, tiếp theo giống như bị kinh hãi lập tức lùi về phía sau hai, ba bước.
Viêm Chuyên không có bất kỳ hành động gì, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn đối phương.
Tuy chỉ như vậy, cũng sinh ra lực uy hiếp tuyệt đối với đối phương.
Khuôn mặt cô gái hơi có vẻ căng thẳng, đề phòng nhìn chằm chằm Viêm Chuyên.
Cô ta đã từng chạm vào Tiêu Hòa. Y biết.
Mùi vị của Tiêu Hòa đã quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn, cho dù cô gái kia có tắm rửa qua một lần rồi mới tới cạnh y, y vẫn có thể nhận ra cô ta đã từng tiếp xúc với Tiêu Hòa hay chưa.
Từ sau vụ việc lần trước là biết, cái tên tiểu nhân ngu ngốc háo sắc kia chẳng những thích con trai mà còn thích cả con gái. Chẳng lẽ hắn không biết cái gì gọi là đi một ngày đàng học một sàng khôn hay sao? Mới suýt chết trên tay phụ nữ, lại vẫn dám tiếp tục chạm vào.
Tên khốn kiếp này, xem ra thực sự cần phải hảo hảo giáo huấn hắn một phen!
Tiêu Hòa đâu? Viêm Chuyên trực tiếp đem câu hỏi đẩy vào trong đầu đối phương.
“A!” Cô gái hét lên một tiếng, che đầu lùi về phía sau, đụng vào gốc cây to.
Viêm Chuyên học Tiêu tiểu nhân, khẽ cười âm hiểm một tiếng, y là cố ý. Y thật sự ghét người khác động đến đồ gì của y, vô cùng ghét!
Đau đớn qua đi, cô gái ngẩng đầu lên, thoáng sửa sang lại mái tóc, đột nhiên cười.
Phong tình vạn chủng.
Bất cứ người đàn ông bình thường từ mười lăm cho tới tám mươi tuổi nào tuyệt đối đều sẽ bị hấp dẫn .
Viêm Chuyên cũng không ngoại lệ, y cảm giác được cô gái kia trong nháy mắt phát ra hormone giống cái mãnh liệt. Khiến cho y nhanh chóng bị kích thích.
Gay go nhất là hiện tại y vừa vặn đang ở thời kỳ động dục.
Cô gái này liệu có phải biết được điều gì đó không? Liên quan tới y…
Cô gái chẳng qua chỉ tháo hai cái cúc trước ngực ra. Nhưng mà mị lực của cô ta dường như lại tăng thêm ba phần.
“Tôi không có ác ý với cậu. Cậu có thể cảm giác được.”
“Đồng bạn của cậu, anh ta vẫn tốt. Tôi không hề làm gì đối với anh ta. Tôi chỉ muốn biết anh ta có giống chúng ta hay không. Đáng tiếc…”
“Chúng ta là đồng loại.” Hít sâu một hơi, cô gái giống như đang say mê trong mộng nói: “Tôi có thể cảm nhận được khí tức của cậu, bọn họ nói với tôi về sự tồn tại của cậu, tôi còn chưa tin. Cho tới khi tôi tận mắt nhìn thấy, cảm nhận được…”
Cô gái dè dặt tới gần y từng bước một.
“Tôi biết cậu đã tới nơi này, ngay khi cậu tiến vào ngọn núi này thì toàn bộ mùi của cậu cũng đều phát tán ra hết rồi. Cậu xem, động vật trong núi này gần như trốn sạch. Chúng nó cho rằng vua của nơi này đã trở lại.”
Viêm Chuyên nhìn chằm chằm bộ ngực của cô gái.
Cô ta có một bộ ngực vô cùng xinh đẹp.
Như ẩn như hiện, hết sức hấp dẫn.
Cô gái cuối cùng cũng tiến sát lại gần.
“Tôi biết nhu cầu của cậu, bởi vì tôi cũng như thế.” Ngón tay ngọc ngà sơn màu đỏ của cô gái nhẹ nhàng chạm vào g ngực Viêm Chuyên.
“Để cho tôi thỏa mãn cậu… Chúng ta chính là một đôi hoàn mỹ nhất. Tôi chờ đợi cậu rất rất lâu rồi… A!”
Viêm Chuyên đưa tay ra nắm chặt lấy bộ ngực của cô gái, không một chút thương tiếc.
Cô gái cau mày, hơi thở gấp gáp, “Nhẹ chút, nhẹ chút, để chúng ta từ từ tới.” Tay cô gái đặt lên trên tay Viêm Chuyên, dẫn dắt y để cho y học cách âu yếm nữ nhân như thế nào.
Viêm Chuyên học tập rất nhanh.
Cô gái đã gần như nửa thân trần.
Tiêu Hòa sờ sờ cái gáy, cảm giác mình vô cùng xui xẻo.
Hoa đẹp là hoa có độc, hắn lại một lần nữa cảm thụ sâu sắc được tầm quan trọng của lời nói chí lý này.
Chẳng qua hắn chỉ lễ phép cười với cô gái kia một chút.
Sau đó cô gái kia đi tới, nói cho hắn biết cô ta là một phóng viên, đang điều tra manh mối của lũ trẻ mất tích, muốn cùng hắn trò chuyện một lát, thuận tiện ăn bữa cơm, còn nói nếu có thông tin gì giá trị, cô ta sẽ không để cho hắn cung cấp một cách vô ích.
Có lẽ xuất phát từ tật chung của đàn ông, căn bản không có cách nào kháng cự lời mời của một tuyệt thế mỹ nhân như vậy, hoặc có lẽ chỉ đơn thuần muốn lợi dụng chút đỉnh, có người mời ăn cơm miễn phí thì sao có thể không nhận lời. Dưới tâm lý này, lại cân nhắc tới việc đối phương là con gái, cũng không có uy hiếp gì quá lớn, ỷ vào chính mình là một gã đàn ông chắc sẽ không có bất lợi gì, cứ như vậy cùng cô gái lên xe. Sau đó…
Sau đó hắn tỉnh lại ở chỗ này.
Một cái hang trong núi!
Cái hang tối om nhìn không rõ ràng, nhưng một chút ánh sáng le lói chiếu vào từ cửa hang đã đủ khiến cho hắn đoán được mình đang ở chỗ nào.
Đây là cái chỗ quỷ quái gì vậy?
Cô gái kia rốt cuộc có mục đích gì?
Đừng nói là hắn lại đụng phải một tên biến thái thích lột da hoặc ăn thịt người chứ. Đương nhiên loại biến thái hắn nói tới, chính là ý tứ “Biến thái” trên mặt chữ. Giống như sâu cải biến thành bươm bướm, có trời mới biết người phụ nữ kia hiện tại đã biến thành cái gì.
Chẳng lẽ cứ ở cùng một chỗ với người không rõ lai lịch thì nhất định sẽ đụng phải người với vật cũng quái dị luôn sao?
Tiểu Viêm, đợi tao trở về, tốt nhất nên thành thật khai báo, rốt cuộc mày do cái quái gì biến thành!
Động động tay chân, dường như không có gì trở ngại.
Cô gái kia đại khái là đánh ngất hắn, tiện tay nhét vào nơi này.
Hi vọng đây không phải là một dạng phòng ăn hay nhà bếp của cô ta.
Tiêu Hòa chậm rãi đi ra bên ngoài, không ngờ là, mặt đất cũng không bẩn, càng không có máu, thịt, xương cốt gì đó như trong tưởng tượng.
Tới chỗ có thể đứng thẳng mà đi, Tiêu Hòa đứng lên.
Quay đầu lại nhìn vào bên trong, một mảnh âm u. Không nhìn thấy bất cứ cái gì, cũng không biết nông sâu ra sao.
Dứt khoát quay đầu về, Tiêu lão đại trong lòng thề tuyệt đối không phải bởi vì sợ hãi bóng tối.
Càng đi càng nhanh, về sau quả thực giống như đang chạy.
“Rầm!”
Đây là kết quả của việc chạy trong hang mà không thèm nhìn xuống chân.
Tiêu lão đại rủa thầm, chậm rãi bò lên từ trên mặt đất.
Đã tới miệng hang.