Lúc Tiêu Hòa mở mắt ra thì thấy Tiểu Viêm đang ngồi ở bên cạnh hắn.
Dụi dụi mắt, hắn cũng không biết mình đang nằm mơ hay thật sự là nhìn thấy cứu tinh.
Viêm Chuyên thấy hắn tỉnh lại, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ trán hắn.
Ách… Thật dịu dàng. Tiêu Hòa ngẩn ra.
Quả nhiên là đang nằm mơ, nhìn coi, trời còn chưa sáng hẳn, mờ mờ mịt mịt. Bất quá đã có thể nghe được tiếng chim hót.
Nơi này không phải là chỗ lúc trước, không có đường đá, không có nham thạch, càng không có con dã thú đáng sợ mà biến thái kia.
Nơi đây là một đồng cỏ, đồng cỏ vô cùng rộng lớn. Bốn phía không có lấy một ngọn cây.
Hắn đang ở chỗ nào?
Tiêu Hòa ngoảnh đầu nhìn khắp bốn phía, lúc này mới phát hiện hắn đang gối lên đùi Tiểu Viêm.
Cỏ xung quanh cao hơn cỏ bình thường, nhưng có lẽ vẫn chưa phát triển hết, bụi cỏ vừa vặn cao tới mu bàn chân.
“Tiểu Viêm?”
Ừm.
“Tôi còn sống?”
Ánh mắt Viêm Chuyên nhìn hắn giống như đang nhìn một tên ngốc.
“Cậu, cậu có thấy một con bạch hổ hay không, một con bạch hổ vừa cao vừa to như thế này này?”
Vẻ mặt Viêm Chuyên không thay đổi.
“Cậu đuổi nó đi đúng không? Cậu…” Tiêu Hòa kích động muốn chết, nắm chặt vạt áo Tiểu Viêm, nước mắt chực trào.
“Viêm Viêm, biết ngay là chỉ có cậu tốt với tôi nhất. Có phải cậu phát hiện tôi không trở về, cho nên mới ra ngoài tìm tôi, sau đó nhìn thấy một con hổ ức hiếp tôi, cậu liền đuổi nó đi rồi cứu tôi có đúng không?”
Viêm Chuyên suy nghĩ trong chốc lát, miễn cưỡng gật đầu coi như thừa nhận cách giải thích của Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa lập tức thở ra một hơi dài, cả người ngồi bệt trên đùi Viêm Chuyên. Không tới một lúc sau, hắn lại lăn một vòng bò dậy, nắm lấy áo Viêm Chuyên, vội la lên:
“Tiểu Viêm, cậu có giết nó hay không?”
Giết nó rồi, ta còn có thể ngồi chỗ này sao?
“Không giết nó? Vậy cậu có đả thương nó không?”
Không.
“Cái gì? Cậu cứ vậy mà để nó chạy thoát?” Tiêu Hòa thanh thanh cổ họng rống.
“Tại sao lại không giết nó, cho dù không giết, cũng phải thiến nó, cắt đuôi cắt gân chân nó chứ!”
Viêm Chuyên…
Bụi cỏ bốn phía rõ ràng héo rũ rất nhiều, giống như bị nướng cháy bằng nhiệt độ cực cao.
“Cậu không biết cái con dã thú không biết xấu hổ kia đáng giận thế nào đâu! Nhìn coi, trên người ngay cả một cái quần cũng không còn! Ách, Tiểu Viêm, cứ như vậy để tôi nằm trên đùi?” Tốt xấu gì cũng phải khoác cho tôi bộ quần áo chứ.
Viêm Chuyên đường như đang cố gắng khắc chế cái gì đó.
“Viêm Viêm, căn bản cậu không biết con dã thú kia biến thái tới mức nào đâu, biết nó định làm gì tôi không? Nó dám!”
Tiêu Hòa nhìn nhìn cơ thể xích lõa của mình, lại ngó ngó quần áo trên người Tiểu Viêm, đưa tay ra kéo, vừa kéo vừa mắng:
“Con mẹ nó đồ dã thú biến thái, có gan thì đừng để cho tao bắt được! Hôm nay tao phải đi mua bẫy thú, tao không tin không tóm được mày! Chờ ông mày túm được, không đem mày rút gân lột da, chặt rụng móng vuốt, cắt đứt lão nhị, móc mắt, cắt lưỡi, đập nát xương cốt của mày, thì ông đây cũng không mang họ Tiêu nữa! Tiểu Viêm, làm cái gì thế?”
Làm gì sao? Thao ngươi!
Mềm lòng với loại người này căn bản chính là một sai lầm!
“Tiểu Viêm, đừng mà! Chỗ này là ngoài trời, Tiểu Viêm, tôi vẫn là bệnh nhân bị tổn thương tinh thần nha, Tiểu Viêm? Oa a ——!”
Sau nửa giờ.
“Viêm đại gia, Viêm tổ tông, van cầu… Trước hết để cho tiểu nhân… Lấy hơi…!”
Lại mười phút nữa trôi qua.
“Thằng nhóc chết tiệt, ông mày… Không thích chơi kiểu từ sau lưng! Còn có để cho người sống hay không… A~”
Lại mười lăm phút qua đi.
Tiêu Hòa đã kêu không thành tiếng, giọng nói khản đặc ai ai khóc: “Ô ô, tao cũng không thích kiểu cưỡi…”
Viêm Chuyên ôm chặt hắn, lăn qua lộn lại chơi đùa. Chơi chính diện chơi phản diện, chơi phản diện xong lại chơi tiếp chính diện.
Tiêu Hòa lúc này chỉ có thể mắng thầm trong lòng, đều là dã thú, tất cả đều là dã thú!
Nửa tiếng sau, Viêm Chuyên thấy bóng người xuất hiện phía ngoài đồng cỏ, lúc này mới buông tha cho Tiêu Hòa, từ trên người hắn trở mình đi xuống.
Tiêu Hòa lúc này đã không còn sức lực phản kháng, sống dở chết dở nằm trong bụi cỏ, toàn thân trên dưới thảm hại vô cùng. Cổ bị gặm tới mảng hồng mảng xanh, hai viên thịt nhỏ bị chà đạp phát tím, đáng thương rúc vào trong g ngực, từ ngực tới bụng không chỗ nào không có dấu vết cấu véo gặm cắn, càng đừng nói tới giữa hai cái chân hơi tách ra, toàn bộ là một đống hỗn độn. Ngay cả đôi mắt cũng sưng đỏ tới mức chỉ có thể mở thành một đường hẹp.
Viêm Chuyên chưa mặc quần áo cho hắn, hắn cũng không để ý nổi. Hắn cảm thấy mệt, mệt đến mức chỉ muốn ngủ.
Viêm Chuyên nhìn nhìn trời, đè lại trái tim của chính mình. Cảm thấy được trái tim có chút cảm giác rất quái dị, giống như có cái gì đó không ngừng chọc chọc vào nơi ấy.
Hắn xứng đáng chịu giáo huấn! Ai bảo hắn mắng ta, còn ác độc như vậy.
Nếu không phải đêm qua chính mình nhất thời mềm lòng, hiện tại đã bước vào tuổi trưởng thành rồi.
Đối với tên tiểu nhân lớn tuổi này, tâm tình của Viêm Chuyên thực phức tạp.
Theo lý thuyết tối hôm qua con mèo rừng kia hẳn là phù hợp làm đối tượng động dục của y hơn. Nhưng mà trong nháy mắt cảm nhận được sự có mặt của Tiêu Hòa, y lập tức hoàn toàn mất hứng thú đối với con mèo rừng đang quyến rũ mời mọc y.
Mà tối hôm qua rõ ràng y đang cực kỳ hưng phấn, theo lý thuyết trong đầu ngoại trừ thì sẽ không còn suy nghĩ nào khác. Vậy mà sau khi y nhìn thấy Tiêu Hòa vừa không khống chế được vừa khóc lóc thê thảm xong, không biết tại sao lại ra tay không nổi. Kết quả là cả đêm trở thành cái đệm lông.
Chỉ có điều dục hỏa còn tích luỹ, nếu không cũng sẽ không…
Viêm Chuyên gãi gãi đầu, lần đầu tiên cảm thấy phiền muộn trong lòng.
Có người đi về hướng này.
Viêm Chuyên cởi áo khoác trùm lên gã đàn ông, ôm lấy hắn, trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.
Mấy ngày nay hành vi của Tiêu Hòa khá quái dị. Quái dị đến mức Viêm Chuyên lâm vào tình trạng có chút đau đầu.
Sau khi bò dậy việc thứ nhất không phải là đánh, cũng không phải là mắng, mà lao ra mua điện thoại di động.
Cái này có thể lý giải, nếu lúc ấy Tiêu Hòa có thiết bị truyền tin, là có thể cầu cứu cảnh sát.
Hắn không thèm nói chuyện với y.
Được rồi, có lẽ hôm đó chính mình cũng có chút quá đáng. Biết rõ hắn sợ gần chết mà lúc đó vẫn hung hăng bắt nạt hắn.
Không chịu cùng giường chung gối với mình.
Cái này y cũng có thể hiểu được.
Hắn lén trộn thuốc xổ vào thức ăn của mình.
Y nghĩ, làm một hùng tính thì tấm lòng khoan dung là rất quan trọng, thỉnh thoảng cũng phải để cho thư phục giả phát tiết cảm xúc của chính bản thân mới là một hùng tính tốt. Cùng lắm thì sau này ăn cơm cẩn thận một chút là được.
Hắn bỏ đá vào giầy mình.
Y đối với giày dép đòi hỏi không cao, nếu phát hiện thì rửa qua một chút. Thật sự không được, cùng lắm từ nay về sau sẽ không đi giày nữa.
Hắn cự tuyệt chính mình tiếp cận hắn trong vòng một mét, một khi tới gần lập tức lấy ra một con dao gọt trái cây sắc bén vung vung vẩy vẩy.
Y hoàn toàn có thể đoạt được con dao kia, nhưng mà cũng không muốn tiếp tục đổ dầu vào lửa. Cho nên cứ tùy hắn đi.
Sau đó y còn phát hiện Tiêu tiểu nhân nhổ nước miếng vào sữa đậu nành y đang uống, bỏ đậu phụ thối vào quần áo y, lúc đang tắm thì đóng lò than lại vân vân… Toàn mấy chuyện lặt vặt.
Những việc này y đều yên lặng chịu đựng. Ngay cả việc hắn chuẩn bị một đống dụng cụ, suốt ngày vắt hết óc nghĩ làm cách nào bắt được con Bạch Hổ kia, y cũng chỉ có thể làm lơ, coi như không thấy.
Kỳ quái, Tiêu Hòa như thế vậy mà y cảm thấy cũng không quá đáng ghét, còn có chút khôi hài.
Viêm Chuyên cảm giác mình có thể thực sự mắc phải loại bệnh kỳ quái gì của con người rồi.
Trong đầu Tiêu Hòa lúc này chỉ tràn ngập chuyện bắt lấy con dã thú biến thái kia rồi hung hăng trả thù, còn về việc tìm kiếm lũ trẻ bị mất tích… Một thời gian dài không có tin tức như vậy, không phải chết thì cũng bị người ta bán đi mất rồi, giờ có gấp cũng chẳng có tác dụng gì.
Hắn không phải người tốt, hắn thừa nhận. Nếu không giải quyết hết mối hận trong lòng, chuyện gì hắn cũng không có tâm tình đi làm.
Kỳ thật hắn vốn muốn tìm Tiểu Viêm hỗ trợ, nhưng mà hai ngày nay trả thù Tiểu Viêm có hơi quá đáng, khiến cho hắn bây giờ không dám vác mặt đi tìm y.
Đào hố, đặt bẫy, hôm qua trước khi mặt trời xuống núi cuối cùng cũng làm xong tất cả tại nơi nhử mục tiêu. Vì lần này, hắn còn làm một đống thứ phòng trước tránh sau, ví dụ như: Làm tên độc, chuẩn bị dây thừng, máy cưa gỗ, đèn dầu hỏa, thậm chí còn chuẩn bị một vài bình gas, đề phòng con dã thú kia quá lợi hại, dùng để nổ chết nó. Về phần liệu có thể dẫn đến cháy rừng, hoặc là khiến cho các ngành liên quan chú ý tới hay không, hắn nhất quyết vứt ra sau não, cự tuyệt suy nghĩ hậu quả.
Tiếc là ở Trung Quốc muốn mua được một khẩu súng là cực kỳ phiền toái, ngay cả súng gây mê cũng phải do các ngành đặc thù xin phép chính phủ. Nếu không quả thật có thể tiết kiệm cho hắn rất nhiều việc.
Lúc đang bỏ dây thừng vào trong ba lô, Viêm Chuyên từ cửa đi ra. Tiêu Hòa muốn mở miệng gọi, vừa há ra lại khép lại.
Hừ, tao cũng không tin không có mày tao không thịt được con dã thú kia..
Trên lưng Tiêu Hòa là một đống dụng cụ nhịn đau mới mua được, trong đó có một cái cameras cùng một chiếc di động nghe nói là sóng siêu khỏe, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xuất phát về hướng mục tiêu.
Ban đêm lạnh quá.
Tiêu Hòa lạnh tới run cầm cập, lại không dám nhóm lửa.
Lần trước cũng không lạnh như thế, sao lần này trời vừa tối, thời tiết trong rừng liền giống hệt như mùa đông giá rét vậy chứ?
Tiêu Hòa nhẹ giọng thở dài, sớm biết thế đã mang chăn bông tới đây.
Một cái bóng đen xuất hiện ở phía sau Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa vẫn còn đang run run.
Bóng đen do dự một chút, ngồi xuống bên người Tiêu Hòa.
“Oa!” Một tiếng quỷ kêu, hù dọa vô số chim đêm.
“Là cậu à. Cậu sao lại…” Tiêu Hòa không lên tiếng.
Yên tĩnh. Đợi sau khi đám chim bình ổn lại, rừng cây trở nên vô cùng im lặng.
Tiêu Hòa ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, ánh mắt lại hướng về nơi khác.
Bóng đen lại do dự một chút, cuối cùng vẫn vươn tay ôm lấy Tiêu Hòa.
Tiêu lão đại trong lòng khẽ động, tức khắc còn có chút cảm giác tê tê dại dại dâng lên trong lòng.
A a a, không biết có phải là do hiệu quả tâm lý hay không, thậm chí cảm thấy được không khí chung quanh đều bỗng chốc trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Ôm lấy cánh tay y, nhẹ nhàng cọ cọ vài cái.
Thật thoải mái, thật an tâm. Tiêu Hòa hơi hơi híp mắt lại.
Ba phần sợ hãi vốn đang quẩn quanh trong lòng cũng tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nhẹ nhàng, Tiêu Hòa xê dịch lại gần người bên cạnh một chút.
Viêm Chuyên nghiêng đầu nhìn, hai tròng mắt lóe sáng, phát ra thần thái kỳ dị.
Tiêu Hòa nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Viêm Chuyên đột nhiên lè lưỡi ở trên môi liếm một vòng.
Tiêu Hòa…
Tiêu Hòa trở tay ôm chặt lấy Viêm Chuyên, há mồm liền cắn.
Viêm Chuyên mặc hắn cắn, ôm lấy tay hắn kéo quần áo lên thò vào.
Tiêu Hòa ra sức cắn Viêm Chuyên, cánh tay bắt được chỗ nào đánh chỗ đó.
Hai người lăn thành một đống trên mặt đất.
Lúc này ai còn để ý được dã thú này dã thú nọ nữa. Hai người bọn họ chính là dã thú điển hình.
“Hộc, hộc.”
Tiếng thở dốc ồ ồ quanh quẩn trong rừng, còn có tiếng va chạm thân thể. Thỉnh thoảng cũng sẽ có một hai tiếng rên rỉ kỳ dị chọc cho sinh vật trong rừng quanh đó không có con nào có thể ngồi trong hang một cách yên ổn.
Tiêu Hòa cưỡi ở trên người Viêm Chuyên, phát ra tiếng rên rỉ giống như dã thú. Thân thể càng lay động lên xuống rồi lại trái phải, điên cuồng hệt như động đất tần số lớn.
Nhìn kỹ, mới phát hiện người ngồi ở phía dưới ôm lấy thân thể, đang điều khiển hắn.
Tiêu Hòa đáng thương, vị trí yếu ớt trên người toàn bộ bại lộ ở trước mặt đối phương.
Thỉnh thoảng phát ra vài tiếng nức nở chọc cho người bên dưới càng thêm điên cuồng, ôm chặt hai cánh tay mạnh mẽ thao túng thân thể, răng nanh, đầu lưỡi, môi lại càng công kích bất cứ chỗ nào có thể công kích được, nhũ đầu nho nhỏ không bắt mắt bị hút tới giống như hai hòn đá dựng thẳng trước ngực.
Lâu thật lâu…
“Nè, cậu làm sao vậy? Uống lộn thuốc?” Tiêu Hòa bộ dạng uể oải nằm trong lòng Viêm Chuyên, nhỏ giọng oán hận.
Viêm Chuyên dường như còn chưa có thỏa mãn hoàn toàn, ngón tay bắt được cơ hội liền trượt đến nơi nào đó chuyển động, cố gắng khơi mào của đối phương.
Tiêu Hòa né vài lần, trốn không thoát, chỉ có thể mặc kệ.
“Cậu bảo con cọp kia đêm nay có tới hay không?”
Viêm Chuyên nâng thân thể Tiêu Hòa lên, muốn làm cho cái mông đối phương “Vừa khéo” ngồi vào trên hông.
Tiêu Hòa liều mạng trèo xuống.
Viêm Chuyên dứt khoát ỷ mạnh hiếp yếu, kiên quyết ôm Tiêu Hòa vào trong lòng, nhân tiện còn vô cùng tinh tế chuẩn xác điều khiển vị trí một chút.
Tiêu Hòa rên nhẹ một tiếng, trở tay nắm chặt cánh tay Tiểu Viêm.
Viêm Chuyên dùng đầu gối cố gắng tách hai chân ra.
Tiêu Hòa ngẩng đầu kêu không thành tiếng.
Viêm Chuyên sau khi tiến vào cũng không vội, dù gì cũng đã qua thời kỳ non trẻ, cũng biết phải dùng một ít thủ đoạn gia tăng tình thú.
Y dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vân vê ngực Tiêu Hòa, viên thịt kia liền lăn qua lăn lại ở trong lòng bàn tay. Chơi vô cùng thích.
Tiêu Hòa nắm lấy cái tay xấu xa kia, nhíu mày thấp giọng rên rỉ.
“Cái kia… Dã thú đến đây thì tính sao?”
Viêm Chuyên ngẩng đầu ngắm ngắm mấy cạm bẫy che giấu kỹ càng, cũng không biết trong lòng đây là cái tư vị gì.
Ta mà ngu xuẩn như vậy sao?
“Cậu lấy cái… mũi tên độc bên kia tới… Đề phòng ngộ nhỡ…”
Viêm Chuyên do dự một chút, nếu lấy để đối phó y thì xử lý làm sao?
“Ngu ngốc! Lấy ra đây… Tôi cũng đâu có dùng nó đâm cậu!”
Viêm Chuyên không biết được chính mình có nên tin tưởng hắn hay không, nhưng vẫn ngoan ngoãn kéo thứ đồ kia lại.
“A… Nhẹ chút nhẹ chút, đừng có nặng như vậy…”
Hóa ra trong lúc Viêm Chuyên vươn tay ra, đồng thời cũng kéo theo bộ phận nào đó chôn trong cơ thể Tiêu Hòa.
Có thể di chuyển được chưa? Viêm Chuyên nhẹ nhàng chọc a chọc.
Tiêu Hòa… buồn bực bắn cho Viêm Chuyên một ánh mắt vô cùng khinh thường.
Sau khi thỏa mãn, Viêm Chuyên cảm thấy phải làm điều gì đó khen ngợi Tiêu Hòa. Nghĩ một lát, viết năm chữ trên tay Tiêu Hòa đang buồn ngủ.
Tiêu Hòa dường như không cảm giác được, còn lầu bà lầu bầu mắng một câu.
Viêm Chuyên nghĩ thầm, ngươi muốn kiếm mười vạn tệ, ta đã giúp ngươi. Là chính ngươi không chú ý, vậy cũng đừng trách ta.