Dữ Tích Thù

quyển 1 chương 2: tư ức lam sam (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lắc lư, lắc lư.

Chất lỏng trong vò rượu vẫn như thường lệ lấp lánh.

Hai năm trước, hắn từng nói, “Tiếng sóng sánh của rượu này nghe còn hay hơn tiếng vòng ngọc chạm nhau trên tay nữ nhân.” Mà hôm nay, quả thật không thể nào so nữa.

Hắn đã rất lâu không có nghe thấy tiếng vang từ đồ trang sức trên tay hay trên đầu nữ nhân rồi.

Bạch Ngọc Đường quay đầu, bộ dáng lạnh nhạt của nử tử đang ngồi trước rơi vào trong mắt, mặc trên người một thân cẩm y màu lam thủy, khuôn mặt không hề sợ hãi, trông hết sức tượng tự cái người hai năm trước đã táng thân nơi sa trường, giống tới mức làm hắn kinh hãi.

Người nọ, gọi Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường lắc lư vò rượu trong tay, nghe tiếng chất lỏng chỉ còn nửa vò leng keng vang, lại mất đi hứng uống.

Triển Chiêu vốn như thế, làm hắn mất hứng.

Nhưng…

A, đã là chuyện từ bao lâu rồi.

Cứ như vậy lắc lư, cũng qua mất hai năm.

“A Mẫn, tuổi cô cũng không còn nhỏ nữa, thật sự muốn chờ đợi con mèo ngốc đã không còn ở đây cả đời sao?” Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Phương Mẫn đang ngồi đoan trang ở đối diện, bộ dáng cực kỳ giống Triển Chiêu hai năm trước, trong lòng có chút chua, nụ cười bên mép cũng mang chút khổ sở.

Phương Mẫn giương mắt, Bạch Ngọc Đường vẫn cứ như vậy tiêu sái phong tư, mà nàng chẳng qua là cười, “Ngũ gia, huynh không hiểu huynh ấy, cho nên, huynh sẽ không hiểu Triển Chiêu vì sao lại có thể khiến người ta một lòng một dạ…”

Bàn tay nắm vò rượu của Bạch Ngọc Đường siết chặt.

Không hiểu.

Lại là không hiểu.

Hắn không cam lòng, vì sao ai cũng bảo hắn không hiểu, hắn, phải là người hiểu y nhất.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ngày xưa, quan hệ đúng là không thể gọi tốt, từ thử miêu chi tranh, đến Tương Dương chi dịch, quan hệ vẫn không tốt, Triển Chiêu vẫn luôn là tính cách ôn thôn như vậy, đến cuối cũng, vẫn là làm hắn nhìn không vừa mắt, đúng thế, cho nên, ai cũng bảo hắn không hiểu y.

Bạch Ngọc Đường hung hăng rót cho mình một hớp rượu, trong lòng nghẹn tới hoảng.

Hai năm trước, vị huynh trưởng thần bí kia của Triển Chiêu xuất hiện ở Biện Lương, mà lần đó, là tang lễ của Triển Chiêu.

Triển Lâm đứng thật xa, ánh mắt lành lạnh, khuôn mặt cực kỳ giống Triển Chiêu làm cả Nhân Tông cũng kinh hãi, cứ tưởng Triển Chiêu thật ra là còn sống, có lẽ, Nhân Tông vẫn luôn hi vọng như thế, chẳng qua, sự thật luôn không như ý nguyện.

Triển Lâm hướng về phía đương kim Thánh thượng, lạnh lùng cười, “Thế nào, ngay cả tư cách tới xem đệ đệ mình hạ táng cũng không có sao?”

Gã là ca ca của Triển Chiêu.

Bên người Bàng thái sư, có người kêu “Lớn mật”, bảo kiếm ngang hông đã bị rút ra, nhưng bị Bàng thái sư tự mình ngăn lại.

“Không được vô lễ.”

Ngược lại để người ta trợn mắt nhìn nhau.

Bàng thái sư thần sắc lãnh đạm nói: “Giang sơn Triệu gia thiếu y, nếu chúng ta hôm nay còn làm chuyện có lỗi với đợi cuối cùng của Triển gia, giang sơn Triệu gia, gặp nạn.”

Không biết nói với người nào.

Bàng thái sư là tham quan, nhưng cũng là tham quan có bản lĩnh, hắn sẽ dùng ánh mắt xa nhất để xem xét từng vấn đề.

Mặc dù thỉnh thoảng hắn cũng sẽ phái sát thủ đi dạo ở phủ Khai Phong một chút, nhưng chỉ là đi dạo một chút mà thôi, mạng Bao Chửng, hắn còn chưa dám lấy, huống gì có Bao Chửng ở đây, long ỷ của Nhân Tông cũng an ổn được chút, hắn cũng tiết kiệm được không ít khí lực, những chuyện nhỏ nhặt này, khôn khéo như Bao Chửng, dĩ nhiên sẽ hiểu.

“Triển khanh…”

“Triển khanh…” Nhân Tông cười đến nỗi có chút khổ sở.

Người này vốn không phải Triển Chiêu.

Chỉ là một tiếng “Triển khanh” này, cũng đã khiến hắn bung hết tính cách ra ngoài.

“Tại hạ chỉ là một kẻ thảo dân, là một gã thương nhân, không dám làm phiền hoàng thượng phải xưng hô như vậy.”

Hắn thực sự không phải Triển Chiêu.

Nhân Tông tâm tình càng khó chịu, là Triển Chiêu sẽ chỉ mỉm cười khinh đạm, nhẹ giọng đáp: “Triển mỗ không dám.”

Lời nói chọc người như thế này, Triển Chiêu sẽ không nói được.

“Đã là gia thuộc của Triển hộ vệ, Triển tiên sinh nếu muốn có chức vị, sau này phong quan tiến chức vốn không phải việc khó…” cứ như một kẻ thấy chết không sờn thao thao bất tuyệt.

Mà bên này, đám người luyện võ như Bạch Ngọc Đường đã sớm nhận ra sát ý từ ánh mắt của Triển Lâm, nắm tay phải đang cầm lấy cuộn giấy hay tranh gì đó, lúc này đã siết đến trắng bệch, có lẽ cũng đã ẩn nhẫn đến cực độ, bất quá, oán khí trong ngực thì không cần phải nhịn, phun thẳng ra: “Phong quan tiến chức, sau đó lại dâng lên một cái mạng, đổi lấy một ngôi mộ nữa sao? Loại trao đổi này hời thật đấy…”

“Triển công tử nói những lời như vậy, sợ là không thích hợp.” Ánh mắt của Bàng thái sư cũng rất nhạt, nhìn qua.

Lại phát hiện ra, đối phương đang dùng một loại ánh mắt bất tiết nhất cố (khinh thường) nhìn lại lão, khóe môi của Triển Lâm hiện lên tiếu ý châm chọc: “Ta không hiểu cái gì là đại nghĩa, cái gì là giang sơn làm trọng, tất thảy đều không có quan hệ gì với ta. Ta chỉ biết một điều, giang sơn của Triệu gia, đã hại mất đệ đệ duy nhất của ta…”

Giọng nói thật lạnh thật thanh, lại chất chứa trong đó một loại cảm xúc tê tâm liệt phế.

Giang sơn Triệu gia, hại đệ đệ duy nhất của ta…

Đệ đệ duy nhất…

“Lớn mật, ngươi đây là đại tội bất kính…”

Có người ồn ào luận tội.

Triển Lâm phất lên nhãn thần, nhìn qua như thể tùy ý, thế nhưng kẻ vừa mới cất giọng hiện tại đã đổ mồ hôi lạnh đầy người, gió rét thổi qua, lạnh đến phát run, gã có thể nghe được Triển Lâm đang dùng càng nhiều lời lẽ bất kính hơn nữa mà nói tiếp: “Đúng là vậy, ta đại bất kính, mạng người Triệu gia hắn chính là bảo vật vô giá, mạng người Triển gia ta lại không đáng một đồng phải không. Cho nên chỉ cần một khi người Triệu gia mong muốn, thì người Triển gia ta một nửa văn tiền cũng không cần nghĩ đến chứ gì. Bỏ mạng, hừ…”

Triển Lâm xoay người, thanh âm lành lạnh theo gió tản ra, truyền vào trong tai của mọi người, là hối hận, cũng là không cam lòng: “Nếu trước đây ta không cho phép nó tiến vào giang hồ, thì đã đỡ cho nó phải chịu đựng nhiều năm khổ sở như vậy…”

Không tiến vào giang hồ, sẽ không gặp phải rất nhiều thị phi, Triển Chiêu sẽ không có xưng hào Nam hiệp, không có sự viện Diệu Võ Lâu hiến nghệ, không có tên gọi “Ngự Miêu”, lại càng không có chuyện Thử Miêu tranh đấu. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sẽ trở thành hai người không quen không biết. Triển Chiêu khi đó sẽ vẫn ở Thường Châu, có lẽ sẽ bình bình đạm đạm lấy vợ sinh con, trải qua hết một cuộc đời bình thản, cũng hệt như cái tính tình đó của y, âm ấm, không nóng, nhưng cũng chẳng lạnh.

Nếu không phải tiến nhập giang hồ, Triển Chiêu có lẽ đã có được mấy đứa con trai con gái khả ái, nhưng mà…

“Y sẽ không nguyện ý…” Bạch Ngọc Đường nhìn bóng lưng Triển Lâm, nhàn nhạt nói nhẹ, khiến Triển Lâm đang muốn bỏ đi phải dừng lại.

Triển Lâm chỉ nghiêng nửa người, ánh mắt của hắn nhìn về phía Bạch Ngọc Đường vừa trong trẻo nhưng cũng vừa lạnh lùng, chau mày, nheo mắt: “Bạch Ngọc Đường, ngươi thì biết cái gì? Đối với Triển Chiêu, ngươi là cái gì của nó? Tử phi ngư an tri ngư chi nhạc (Không phải cá làm sao biết được cá vui), ngươi có tư cách gì mà nói vậy? Ngươi hiểu được cái gì? Ngươi chẳng hiểu cái gì cả, còn nó, ngươi càng không hiểu được nó…”

Bạch Ngọc Đường dựng mày, không cam tâm, vốn còn muốn cãi lại vài câu, lại bị đại tẩu nhà mình kéo lại ống tay áo: “Đệ đừng nhiều lời.”

Vì sao không cho hắn nói?

Đại tẩu ngẩng đầu, đưa mắt nhìn hắn, tiếp đó lại cúi đầu đảo thuốc: “Đại ca của Triển Chiêu nói có gì sai, đệ hiểu được Triển Chiêu cái gì, có tư cách gì mà muốn thay Triển Chiêu thể hiện? Đệ với y, ngoại trừ khi y còn sống toàn đến khiến cho y phiền não, có làm ra được gì khác không? Không chừng trong lòng Triển Chiêu vẫn luôn chê đệ phiền phức…”

Bạch Ngọc Đường không cam lòng mở phạch cây quạt trên tay, thờ ơ nói: “Bạch gia còn ngại y buồn bực…”

“Vậy đệ còn trêu chọc y làm chi? Lại còn khiến cho ca ca tẩu tử nhà đệ lo lắng không yên lòng…”

Đúng vậy, hắn muốn làm gì? Bạch Ngọc Đường cảm giác mình trở nên hồ đồ đến khó tin.

Sau đó, hắn lại lên thôn Mạt Hoa bên trên Hãm Không đảo, nghĩ một chút về Tam tiểu thư Đinh gia, Nguyệt Hoa muội tử dù sao cũng có hôn ước với Triển Chiêu, sau chuyện lần này, chỉ sợ Nguyệt Hoa là người đau lòng nhất.

Ở bên bờ thôn Mạt Hoa, hắn thấy Đinh Nguyệt Hoa đang ngắm về phương Bắc, ở nơi phương Bắc ấy.

Là chỗ Triển Chiêu thi thân.

“Nguyệt Hoa, muội thâm tình như thế, đáng giá không?” Triển Chiêu thủy chung sẽ không trở lại, sẽ không trở lại.

Hắn muốn thức tỉnh nàng.

“Nếu, ban đầu có thể lưu lại cho y một hài tử thì tốt, để bây giờ như vậy không có nơi gửi gắm nhớ nhung…” Hắn thấy Đinh lão tam từ nhỏ luôn diễu võ dương oai trước mặt hắn, rơi nước mắt cười khổ.

Không biết trong lòng khổ tới bao nhiêu.

“Nguyệt Hoa, không đáng giá…”

“Tiểu Ngũ ca, nếu là A Mẫn cô nương mà huynh luôn tâm tâm niệm niệm đi rồi, huynh sẽ làm sao?”

A Mẫn cô nương, vẫn còn trong Quân Mẫn lâu thành Biện Lương, lúc tới Hãm Không hắn có đi gặp nàng, hắn biết người trong lòng nàng là Triển Chiêu, ngay cả lúc Triển Chiêu còn sống, cũng không dưới một lần nói với nàng, “Mẫn cô nương, cô rất tốt, nhưng, Triển mỗ đến nay không cách nào ổn định, cuộc sống thế này, hiển nhên không hợp với cô.” A Mẫn cũng không dưới một lần đáp y, “Huynh không muốn cưới muội, là chuyện của huynh, muội thích huynh, muốn giúp đỡ huynh, là chuyện của muội, Triển đại nhân theo lý cũng không thể nhúng tay đi.”

Một người hai người, đều là những người cố chấp đến chết.

Bao gồm cả cô gái rõ ràng đang đau khổ trong lòng, lại vẫn nặn ra nụ cười.

“Nguyệt Hoa, câu hỏi này của muội sai rồi, ta với A Mẫn đã sớm không thể, trong lòng cô ta có người khác…” Lời này, tới bây giờ hắn vẫn không nỡ cho nàng biết, Triển Chiêu với A Mẫn, mặc dù luôn là quan hệ sạch sẽ, nhưng chung quy, vẫn có gì đó sai.

Lúc Bạch Ngọc Đường biết tin này, chẳng qua là đem địa vị của Triển Chiêu ở trong lòng kéo xuống thấp hơn một chút, còn ý tưởng với A Mẫn, cứ thế mà đoạn.

Lại không hề không cam lòng, đoạn phải dứt khoát, giống như tâm niệm trước kia chưa bao giờ tồn tại.

“Tiểu Ngũ ca, huynh không hiểu, mặc dù huynh vẫn luôn tự xưng phong lưu thiên hạ, cuối cũng vẫn không hiểu tình, lại càng không hiểu Triển đại ca…”

Lại là những lời này, Bạch Ngọc Đường chân mày vặn chặt, trong lòng cũng khó chịu.

Chẳng qua, không nói ra được vì sao phải khó chịu như vậy.

Nhưng, thời gian cứ như vậy lắc lư trôi, sau đó, hắn mới hiểu, thì ra mình một chút cũng không hiểu.

Thua thiệt hắn tự xưng phong lưu thiên hạ, ngạo tiếu giang hồ, cuối cùng một chút tình cũng không hiểu.

Nhưng, hắn nghĩ, hắn hiểu Triển Chiêu.

Hắn biết vì sao nhiều mối quan hệ giang hồ bằng hữu tốt như vậy đều mất, có lẽ vì quan hệ có nhiều loại đi, hắn cũng chỉ thầm than trong lòng một tiếng, còn lúc nghe được tin Triển Chiêu thân táng sa trường, buồng tim của hắn đau như muốn nát, nghẹn ngào, nghẹo ngào, nghẹn tới mức không chịu được, hắn biết vì sao lúc A Mẫn nói với hắn người nàng thích là Triển Chiêu, hắn lại có thể đem phần ý niệm đó đoạn sạch; hắn thậm chí biết, tại sao ban đầu lại thích A Mẫn…

Nhiêu chuyện như vậy, nhiều như vậy, đều là do hắn tự nghĩ là vậy mà thôi.

Hắn từng mơ thấy Triển Chiêu, vào cái đêm hôm hắn đi thăm Đinh Nguyệt Hoa.

Triển Chiêu đứng ở một bên cầu ba tầng, nhìn nước sông vẩn đục trôi, khóe miệng y có nụ cười quen thuộc, “Bạch huynh…”

Cầu kia phân ba tầng, tầng thượng đỏ tươi màu máu, tầng giữa huyền sắc còn ánh chút vàng, tầng dưới cùng lại là âm trầm màu mực.

“Con sông này chính là sông Vong Xuyên trong truyền thuyết, cây cầu kia, chính là cầu Nại Hà, đường hoàng tuyến, cũng giống như truyền thuyết một bên nở đầy hoa, chỉ thấy hoa không thấy lá…”

Đừng nói là.

“Nghe nói, bên này có một nữ nhân, gọi Mạnh Bà, uống Mạnh Bà thang, quên hết tiền duyến…”

“Không, ta không cho phép ngươi quên ta…”

Ta không cho ngươi quên ta…

Hắn cuối cùng từ trong mộng tỉnh lại, chẳng qua là đau lòng.

Ta không cho ngươi quên ta…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio