Dữ Tích Thù

quyển 2 chương 8: man thiên quá hải (8)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường núp đàng sau cây, nhìn sang hướng Phùng Kỳ.

Phùng Kỳ kia rốt cuộc đang chờ ai?

Người xuất hiện trước mặt Phùng Kỳ, là một người mặc bạch y, trên tay là một cây quạt bạch ngọc, phẩy a phẩy, trên đó ghi bảy chữ to, “Phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân.”

Khóe miệng Triển Chiêu co quắp, nhìn nhìn Bạch y nhân kia, lại nhìn nhìn Bạch y nhân bên cạnh mình, cuối cùng không nói, chỉ nghiêng đầu qua, tiếp tục quan sát động tĩnh bên đó.

So với sự tỉnh táo của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường toàn thân đều bất hảo.

Danh tiếng Cẩm mao thử trên giang hồ dĩ nhiên rất vang dội, nhưng danh tiếng vang cũng không có nghĩa là tên này dễ dùng, Bạch Ngọc Đường trên giang hồ tuy không phải hiệp nghĩa chi đạo, nhưng vì tính tình hắn khó khăn, lòng dạ lại ác độc, vì thế trên giang hồ hắn cũng không được hoan nghênh, thậm chí nếu gặp phải người hơi tự phụ, sẽ bị quấn lấy đánh nhau một trận.

Nếu không có bản lãnh gì, lại tùy tiện dùng danh hiệu của Bạch Ngọc Đường, đúng là hết sức nguy hiểm

“Triển Chiêu, em đừng cản, bây giờ Bạch gia phải lập tức đánh hắn một trận…”

“Bạch huynh an tâm một chút, chớ nóng, xem trước xem tình hình của họ là thế nào đã.” Thấy Bạch Ngọc Đường nổi giận thật, Triển Chiêu bất đắc dĩ giơ tay ngăn cản, “Nếu người kia giả danh Bạch Ngọc Đường, có lẽ có mục đích…”

Bạch Ngọc Đường phiêu qua mặt Triển Chiêu một cái, “Được rồi, trước nghe lời em…”

Chờ chuyện của Triển Chiêu xong, Bạch gia sẽ không bỏ qua cho hai người kia, hai tên đều sẽ có phần, đừng hòng trốn.

Bạch Ngọc Đường tuy đồng ý với Triển Chiêu bỏ qua cho hai tên nọ, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, cọ cọ lên người Triển Chiêu, chỉ sợ tên Bạch Ngọc Đường giả mạo không biết trời cao đất dầy kia nói ra lời nào khiến mình tức giận.

Nếu hắn dám nói xấu quan hệ của mình với Triển Chiêu, đấy mới là chuyện không thể tha thứ, không phải, Triển Chiêu lúc này không hề có quan hệ gì với Bạch Ngọc Đường hắn…

Mà người đang gặp gỡ bên kia cũng không nghĩ nhiều như vậy, Bạch y nhân phe phẩy cây quạt tới trước mặt Phùng Kỳ, giọng nói khinh bạc giống như đã quen, “Phùng Kỳ, thứ đó, có thật đã lấy được không?”

“Dĩ nhiên rồi, chuyện Ngũ gia nói, tiểu nhân làm sao dám không theo?”

Triển Chiêu nghe được người đang bám sát vào y nghiến răng nghiến lợi, “Nếu là Ngũ gia thật, đời nào sẽ để loại người như thế tới gần? Muốn giả trang cũng phải giả cho giống chứ…”

Triển Chiêu ngẩn người, cuối cùng khẽ cười một tiếng, “Thì ra Bạch ngũ gia chân chính ở nơi này đây…”

Lúc này, tới phiên Bạch Ngọc Đường bối rối.

Thì ra, Triển Chiêu còn không biết hắn là ai…

Bạch Ngọc Đường nhớ lại nửa năm trước, hắn lúc đó hoàn toàn không biết chuyện gì, chận đường Triển Chiêu lại, đối phương bất đắc dĩ quan sát hắn từ trên xuống dưới, mới không dám chắc chắn gọi lên một cái tên, “Bạch Ngọc Đường?”

Triển Chiêu quên Bạch Ngọc Đường một lần lại một lần.

Nhưng chỉ cần y có thể sống tốt, thì Bạch Ngọc Đường cảm thấy, cho dù Triển Chiêu có quên hắn tám lần, mười lần cũng tha thứ được.

Bạch Ngọc Đường cười cười, giơ tay đặt lên vai Triển Chiêu, “Chính là Bạch gia của em!”

Triển Chiêu quan sát người bên cạnh từ trên xuống dưới, “Nghe nói Bạch ngũ gia xưa nay phong lưu thiên hạ, bộ dáng kiêu căng luôn có cây quạt ngọc không rời…”

“Bộ dáng kiêu căng.” Một từ làm tim Bạch Ngọc Đường không thoải mái chút nào, nếu người khác nói thì thôi, Bạch ngũ gia không thèm so đo với lũ lâu la kia, nhưng người nói lời này lại là Triển Chiêu, nên hắn mới vô thức liếc về một cái, “Em nghe ai nói đó?”

“Đại tẩu nói.”

Diệp Thời Tích à….

Bạch Ngọc Đường bĩu bôi, nữ nhân kia hình như hơi bị ý kiến hắn.

Nếu là do quan hệ với Triển Chiêu, thì năm đó Triển Chiêu “chết” ở trận mạc, nếu thế, người Diệp Thời Tích hận nhất đáng lẽ phải là đương kim Thánh thượng, Bạch Ngọc Đường hắn hình như đâu có làm chuyện gì quá đáng đâu.

Không lẽ là do chuyện hắn cướp đi kiếm tuệ của Triển Chiêu?

Bạch Ngọc Đường còn nhớ rõ, lần đầu tiên Diệp Thời Tích xuất hiện trước mắt hắn, chính là vì kiếm tuệ của Triển Chiêu, lúc đấy hắn đã cho rằng đó là bí mật chỉ hắn mới biết.

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường nhẹ cong lại, “Thôi, đại tẩu nhà em Bạch gia không chọc nổi, tạm thời nhìn tên giả mạo kia rốt cuộc là muốn thứ hại người hại mình đó để làm gì đã…”

Nếu sơ ý chọc tức Diệp Thời Tích, để cô ta giấu Triển Chiêu đi, hắn muốn đi đâu tìm y chứ?

“Bạch gia, ngài muốn thứ này làm gì? Cái này cũng chẳng phải thứ gì tốt, nghe nói chỉ cần sơ ý, sẽ khiến mình mất….” Phùng Kỳ cũng khá tò mò, loại đồ như cổ độc này, thật sự rất nguy hiểm, hơn nữa tuy hắn chưa từng gặp qua Bạch Ngọc Đường, nhưng từng nghe nói, Bạch Ngọc Đường là người chính đạo, theo đạo lý mà nói sẽ không động tới thứ như vầy…

Bất quá, cái này cũng không thể khẳng định.

Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành si, nói không chừng mấy năm nay, Bạch Ngọc Đường bị cái gì kích thích, cuối cùng mới ra như thế…

“Bạch gia làm việc cũng cần ngươi hỏi tới?” Bạch y nhân kia liếc Phùng Kỳ một cái, tuy tự xưng Bạch Ngọc Đường, đại khái cũng có công nghiên cứu, nhưng cuối cùng vẫn không phải là Bạch Ngọc Đường.

Mắt thấy bọc đồ từ Miêu Cương ở trên tay Phùng Kỳ sắp bị Bạch y nhân cầm đi, Triển Chiêu hơi híp mắt, tay khẽ động.

Chỉ nghe “Vút” một tiếng, chờ tới khi hai người bên kia phục hồi tinh thần lại, cái bao nọ đã bị một con tụ tiến bằng sắt đính lên cây liễu, đâm sâu ba tấc, rõ ràng, chủ nhân tụ tiến kia chính là một cao thủ có nội lực thâm hậu.

Sắc mặt Bạch y nhân trắng bệch.

Có lẽ, hắn không ngờ, mình lại đụng trúng một người có võ công cao cường như vậy, còn bị bắt tại trận.

Bạch Ngọc Đường chỉ cười khẽ, tam tuyệt danh chấn giang hồ của Nam hiệp Triển Chiêu: Tụ tiến, Kiếm thuật, Yến tử phi.

Triển Chiêu mặc dù không còn nội lực thâm sâu như năm ấy, cũng vì thân chứa cổ, không thể tùy tiện dụng võ, nhưng tam tuyệt này của y vẫn tuyệt vời như xưa.

Lúc này, nếu là Bạch Ngọc Đường thật, dĩ nhiên sẽ không lúng túng như thế, Bạch Ngọc Đường chỉ biết hét lớn một tiếng, “Kẻ tới là ai, có giỏi ra đại chiến ba trăm hiệp với Bạch gia gia ngươi.” Sau đó Họa Ảnh xuất vỏ.

Còn Bạch y nhân chỉ thấy một cái bóng trắng lắc lư, hắn bị sợ thiếu điều hét váng lên một tiếng, lại thấy một Bạch y nam tử tuấn mỹ tà mị, đứng trước mặt mình, trường kiếm màu bạc trên tay xoay một vòng, tự tiếu phi tiếu, “Nói xem, ngươi là ai?”

“Bạch, Bạch Ngọc… Đường….”

Bạch Ngọc Đường vác Họa Ảnh trên vai, “Vậy, gia là ai?”

“Bạch, Bạch mỗ không biết…”

Họa Ảnh mang theo vỏ gác lên cổ Bạch y nhân, lúc Bạch Ngọc Đường nói tăng thêm chút nội lực, “Ngươi nghe nhé, thanh kiếm trên cổ ngươi, gọi Họa Ảnh.”

Nói xong lời này, sắc mặt Bạch y nhân càng thêm nhợt nhạt.

Sống lăn lộn trong giang hồ một thời gian, nghe không ít tin đồn về Bạch Ngọc Đường, dĩ nhiên cũng phải nghe tới binh khí của hắn.

Họa Ảnh.

“Ngươi, ngươi là…”

“Ta?” Bạch Ngọc Đường tà ác cười, “Bạch gia đi không thay tên ngồi không đổi họ, Bạch Ngọc Đường.”

Triển Chiêu lúc này đi thẳng tới chỗ cái bao bị ghim trên cây, thu hồi tụ tiến, từ trong ngực lấy ra bọc vải đã chuẩn bị trước, đem cái bọc đó bọc thêm một lớp, lúc này mới an tâm, ôm lấy nó, sau đó, mới nhìn về phía Phùng Kỳ.

Tên Phùng Kỳ này không sống trong giang hồ quá lâu, ít nhất nếu Triển Chiêu không có ấn tượng, thì phải là mới xuất hiện trong sáu năm nay.

Triển Chiêu cũng không có mấy hảo cảm với Phùng Kỳ, nếu không phải vì hắn, đại tẩu mình sẽ không bị tộc trưởng Miêu tộc hung hăng dạy dỗ một trận, cuối cùng còn ép tẩu ấy mang được thứ này về.

Cổ này ở trong mắt người Miêu am hiểu về cổ, có lẽ sẽ chẳng là gì, mang nó về tới nơi cũng không phải chuyện gì khó quá, nhưng đối với đám người Trung Nguyên không hề biết dù chì một chữ, thì đây đúng thực là độc dược chết người, nếu không mang về trước khi bị sử dụng, sợ rằng sẽ dẫn tới sai lầm lớn.

Cổ trùng sẽ sinh sôi, chỉ cần sơ ý, cổ trùng sẽ tràn lan khắp Trung Nguyên, tuyệt đối có thể trở thành một trận ôn dịch cực lớn, sẽ hại chết hàng ngàn người.

Phùng Kỳ thấy Triển Chiêu đột nhiên xuất hiện, một lúc thì có kinh nghiệm, lúc lại chẳng hiểu gì.

Hắn không quen biết Triển Chiêu, mỹ nam tử trên giang hồ cũng không tính là ít, trong đó Bạch Ngọc Đường là danh tiếng vang dội nhất, mạo như xử tử, nhìn một cái là kinh hồng, nhưng Phùng Kỳ nhìn thiếu niên mới xuất hiện, lại không khẳng định được, người này đến tột cùng là ai…

Triển Chiêu không thể trương dương bằng Bạch Ngọc Đường, hắn chỉ nhìn một cái, bất quá là thanh thanh tú tú, ôn văn nhĩ nhã, nhưng lại hết sức hấp dẫn, càng nhìn càng thấy y rất xinh đẹp, người như vậy, nếu lăn lộn vào giang hồ, hẳn có thật nhiều người đồn đại, nhưng Phùng Kỳ suy nghĩ một hồi lâu, cũng không nghĩ ra cái tên nào phù hợp với y hết.

Trông y tuổi còn chưa lớn, có lẽ mới vào giang hồ đi…

Triển Chiêu mím môi, giống như không biết phải nói gì, cuối cùng thở dài, “Phùng Kỳ, ngươi nên theo Triển mỗ một chuyến, cái bọc này đã bọc cổ trùng quá lâu, dính độc rồi, nếu ngươi còn để mặc nó nhập vào phế phủ, chỉ sợ không tới nửa năm sẽ phải chết, tranh thủ lúc này, độc còn chưa sâu, có lẽ còn cứu được ngươi một mạng…”

Y tự xưng Triển mỗ?

Phùng Kỳ chợt nhớ tới một người đã thành truyền thuyết, cẩn thận ngẫm lại cũng thấy không thể nào, làm gì có chuyện người chết sống lại? Hơn nữa tuổi tác cũng không hợp…

“Bớt hù nhau, cho dù có trúng độc thật, thì tìm đại phu là được…”

Triển Chiêu lắc đầu, “Cổ độc không phải độc, đại phu bình thường chỉ sợ không nhìn ra, nếu ngươi còn tiếc mạng sống, thì nghe lời Triển mỗ, nếu người muốn chết, vậy Triển mỗ cũng không khuyên ngươi nữa, có điều…”

“Có điều gì…”

“Tính khí chủ nhân cổ độc này, khụ, tính cách nàng không quá tốt, có thể nhờ nàng cứu mạng cho ngươi hay không, còn chưa chắc, dù sao nàng cũng vốn ghét nam nhân…”

Diệp Thời Tích đúng là ghét đàn ông, lần đầu gặp mặt Bạch Ngọc Đường, cũng mở mồm ra là chửi.

“Lão tử mới không tin, làm gì có thứ nào lợi hại như thế…” Phùng Kỳ liều mạng lắc đầu, “Các ngươi dám phá buổi làm ăn này của lão tử, cứ chờ đấy, lão tử sớm muộn gì cũng cho các ngươi biết tay…”

Bạch Ngọc Đường dạy dỗ xong kẻ mạo danh rồi, mới tiến tới bên cạnh Triển Chiêu, đúng lúc nhìn bóng lưng Phùng Kỳ đi mất, “Sao vậy Miêu nhi, em không đuổi theo à?”

“Đuổi theo làm gì?”

“Hắn trúng cổ độc đó…”

“Thứ hắn trúng không thể gọi cổ độc được, trong người hắn cũng không có cổ trùng, vì vậy sẽ không lây bệnh đâu, không sao…”

“Nhưng hắn trúng độc a, không cần mang hắn đi chữa trị à?”

Ánh mắt Triển Chiêu tối lại, thở dài, “Hắn không muốn sống thì Triển mỗ hà khổ phải cứu hắn? Huống chi, cho dù Triển mỗ mang hắn trở về, đại tẩu chưa chắc sẽ đồng ý cứu hắn, ít nhất cũng không dễ dàng cứu, dù sao, vụ này, đều do hắn gây ra…”

Bạch Ngọc Đường xoa xoa mũi, có chút chột dạ.

Thật ra, Bạch gia cũng được tính là thủ phạm nhỉ, nếu không phải hắn xông vào Miêu trại, cũng sẽ không để tên kia đục nước béo cò…

Triển Chiêu đi mấy bước, thấy Bạch Ngọc Đường không đuổi theo, giống như đang trầm tư gì đó, không hiểu, “Bạch huynh, huynh không theo về sao?”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người.

Triển Chiêu đang yêu cầu hắn đi chung ư?

Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường hớn hở đuổi theo, sóng vai với Triển Chiêu mà đi, chỉ càm thấy trong tim, trong đầu mình, có một con chuột bạch nho nhỏ đang nhảy điệu Ba Tư.

(Ý chú là thể loại lắc mông lắc đít đó hả =)]]]]]]]]]]]]]]]])

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio