Bạch Ngọc Đường nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, không ngủ được.
Mấy tháng trước, Bạch Ngọc Đường mặt dày nằm chung một giường với Triển Chiêu, khi đó Triển Chiêu còn không thích, tuy hắn đã nói rõ mọi chuyện, nhưng chuyện của hai người, Triển Chiêu cũng không đáp ứng cái gì, cả ngày hắn muốn làm thứ gì cũng là danh không chính ngôn không thuận.
Triển Chiêu tới giờ vẫn không làm ra bất cứ phản ứng gì với chuyện đó.
Bạch Ngọc Đường lật người ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài đã đen thui, cỗ khí trong đầu càng lúc càng nghẹn, rõ ràng mình cái gì cũng không làm, vì sao tới giờ còn…
Hắn cho là Triển Chiêu sẽ không có cái gì thất lễ với cô gái kia, nhưng bây giờ, hắn cũng không dám xác định.
Triển Chiêu làm sao có thể đi đêm không về nhà? Làm sao có thể đi đêm không về?
Bạch Ngọc Đường cười lạnh, ta xem em như bảo bối, mà em, rốt cuộc có đặt ta ở trong lòng hay không?
Lật người xuống giường Bạch Ngọc Đường bước lên dây xích trước Tuyết Ảnh Cư, sửng sốt thật lâu.
Triển Chiêu năm ấy, chính là đạp lên mắt xích này mà tới đây, bây giờ, rốt cuộc tới phiên hắn đạp lên mắt xích đi tìm y, lại bởi vì nguyên nhân như thế, làm sao có thể để người ta chấp nhận cho được?
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, đang tính dùng lực bước qua, lại sửng sốt.
Hắn thấy, Mẫn Tú Tú mặt bất biến đứng ở một bên, nhìn hắn, cũng không biết có thể nhìn ra cái gì từ trên mặt hắn, tóm lại cô cứ thế mà nhìn…
Bạch Ngọc Đường đối với đại tẩu mình ôm tâm trạng kính sợ, không phải vì công phu của cô rất giỏi, trên Hãm Không Đảo hiện giờ vẫn không ai có thể địch lại hắn, hắn kính sợ chẳng qua là một loại tâm tình.
Mẫn Tú Tú chê trách quá thật nhiều người, nhưng cô vẫn không giống dân giang hồ, người khác chê trách đối phương chính là chỉ mặt lớn giọng quát mắng, nói chuyện hết sức khó nghe, lại vẫn cứ ngụy biện đó mới là khí khái anh hùng, Mẫn Tú Tú không giống vậy, cô rất tâm bình khí hòa, giống như đang nói “Thời tiết hôm nay thật đẹp”, cô có thể nói rất nhiều thoại, cho tới khi nào người thấm thì thôi.
Lúc này, cô đang ở trước mặt hắn, không một tia thần sắc.
Cô nói: “Đệ quả nhiên không có cách nào bỏ xuống Triển Chiêu.”
Bạch Ngọc Đường mím môi.
Hắn dĩ nhiên không bỏ được, Triển Chiêu là người hắn mất đi rồi mới có lại được, hắn đáng lẽ nên quý trọng, chẳng qua, hắn không cam lòng chuyện bị hoàn toàn bị y dắt mũi, giống như con khỉ, bị người ta đùa bỡn xoay mòng mòng…
Mẫn Tú Tú khẽ thở dài, “Lão Ngũ, người trong cuộc mơ hồ, có lẽ có rất nhiều chuyện đệ nhìn không rõ, tẩu không muốn nhắc nhở đệ cái gì, nếu không phải tự đệ nhận ra thì nhất định sẽ còn lần sau nữa, mà chuyện như thế nếu xảy ra nhiều lần, có lẽ sẽ không thể trở lại…”
Dừng lại một chút, Mẫn Tú Tú cắn môi dưới, “Nếu lần này đệ không có cách tìm Triển Chiêu trở vệ, chỉ có thể nói hai đứa hữu duyên vô phận thôi…”
Bạch Ngọc Đường nhất thời sửng sốt.
Hắn không ngờ tới khả năng ấy, hắn có thể sẽ không tìm được Triển Chiêu.
“Mà đến tốt cùng có thể tìm ra Triển Chiêu hay không, chỉ trông vào đệ…”
Mẫn Tú Tú lại thở dài, nhìn hắn một cái, sau đó phất ống tay, trở lại Lô gia trang.
Bạch Ngọc Đường đứng bên dây xích một lúc lâu, cuối cùng chỉ là thở ra một hơi.
Bạch Ngọc Đường tuy được gọi “Phong Lưu thiên hạ”, nhưng chưa khi nào nghiêm túc lấy tình cảm đối đãi với người khác, Triển Chiêu xem như là người đầu tiên, chính vì thế, Bạch Ngọc Đường luôn cảm thấy, mình đối xử với Triển Chiêu đã là tốt lắm rồi.
Miêu nhi, ta thật đã tận lực, nhưng…
Triển Chiêu không cho hắn một sự hồi đáp chắc chắn, rốt cuộc còn có chuyện gì, khiến Triển Chiêu không dám xác định đây, mình thật…
Bạch Ngọc Đường thở dài, vẫn không thể làm gì.
Hắn không có cách nào bỏ Triển Chiêu, cho nên hắn chỉ có thể dùng cách như thế để Triển Chiêu cảm nhận được dục vọng của hắn, chỉ cần một chữ “được”, Bạch Ngọc Đường cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn, mà Triển Chiêu vẫn không bao giờ cho hắn câu trả lời chắc nịch như vậy.
Triển Chiêu gần như là bất mãn dẫn theo thanh mai trúc mã của y chạy tới khách điếm.
Bạch Ngọc Đường bực bội trong lòng nói không ra, dần dần trở thành không cam chịu, sau đó hóa thành bất mãn, cả đêm rời khỏi Hãm Không, chạy tới Tùng Giang phủ.
Triển Chiêu với Thủy Ký Bình trọ ở chỗ nào, đối với Bạch Ngọc Đường mà nói, không phải vấn đề gì quá khó khăn, phủ Tùng Giang có bao nhiêu khách điếm hắn đều rõ nhất thanh nhị sở, muốn tìm hai người đó với hắn mà nói, dĩ nhiên cũng chẳng phải việc gì khó.
Bạch Ngọc Đường mặc một thân bạch y, bay lên bay xuống trong phủ Tùng Giang, cuối cùng dừng lại trước cửa một khách điếm.
Bạch Ngọc Đường nhìn bảng hiệu trước cửa “Lâm Nhật khách điếm”, chân mày vốn vặn chặt cuối cùng thả lỏng ra một ít, nhưng như thế cũng không giúp hắn bỏ qua tâm trạng tìm Triển Chiêu tính sổ.
Những khách điếm, quán rượu có bảng “Lâm Nhật”, Bạch Ngọc Đường đã thấy quá ở khá nhiều nơi, hắn cũng từng tò mò, hỏi chưởng quỷ, “Rốt cuộc là cửa hàng nhà ai? Sao đi đâu cũng có thể thấy được vậy”, Chưởng quỹ cười cười nói, “Là của đại Thiếu gia quản lý”.
Sau đó, khi yêu lại với Triển Chiêu từ đầu, Triển Lâm thường xuyên cướp Triển Chiêu với hắn, cho nên hắn cuối cùng biết được đương gia của ”Lâm Nhật” là ai.
Sổ sách Triển Lâm len lén đưa cho Triển Chiêu, trên bề mặt, chính là hai chữ “Lâm Nhật” thể triện.
Lại nghĩ ngợi một hồi, liền sáng tỏ, hai chữ “Lâm Nhật” này chính là tách từ một nửa của chữ “Lâm” với “Chiêu” mà ra.
Hiện nay, Triển Chiêu lại chọn cách ở lại khách điếm nhà mình, e rằng…
Triển Chiêu không phải trốn hắn không quay lại Hãm Không đảo, chẳng qua…
Có lẽ chẳng qua là đơn giản cân nhắc giúp cho thanh mai trúc mã của y mà thôi.
Dù không muốn cũng phải thừa nhận, Triển Chiêu làm vậy rất tốt, dù sao cũng là thanh mai trúc mã, Triển Chiêu không thể mặc kệ nàng, mà Thủy Ký Bình cũng chỉ là một cô gái, tuy nơi này là khách điếm Triển gia, người nơi này vẫn có thể tin cậy, nhưng khó bảo toàn là không có vạn nhất.
Lỡ người ở trọ trong này có một kẻ y quan cầm thú thì sao?
Công phu Triển Chiêu đã không thể so với hai năm trước, nhưng đối phó với lũ tiểu lâu la vẫn không thành vấn đề, vì vậy Triển Chiêu ở lại đây, chính hắn cũng tương đối an tâm.
Nhưng, Bạch Ngọc Đường có thể hiểu, lại không cách nào tiếp nhận được Triển Chiêu vì một lý do như thế, mà bỏ lại hắn.
Em có thể nói rõ với ta, ta nhất định không trách em, cùng lắm, ta với em ở lại khách điếm là được, nhưng em cái gì cũng không nói cho ta biết, thậm chí lúc gửi bức thư ấy tới đảo cũng không nhắc tới ba chữ “Bạch Ngọc Đường”…
Bạch Ngọc Đường chợt cảm thấy không cam lòng.
Nếu cứ tiếp tục thế này, về sau con mèo còn nghe lời mình nói sao?
Bạch Ngọc Đường xoay người mấy cái, liền bước vào cửa sổ phòng Triển Chiêu.
Chuyện như thế hắn làm quá nhiều lần, rất nhiều năm về trước hắn thường tới khích bác con Miêu nhi kia lúc đêm khuya như vậy, mà bây giờ không chỉ còn khích bác đơn giản, chuyện hắn phải làm quá nhiều.
Triển Chiêu là một võ nhân, lòng cảnh giác dĩ nhiên không thường, lại thêm lúc Bạch Ngọc Đường vào phòng cũng không thèm che giấu, cho nên khi hắn rơi xuống đất, Triển Chiêu đang nằm trên giường cũng đã mở mắt ra…
Trong đêm tối, ánh mắt Triển Chiêu vẫn cứ sáng trưng trong suốt, Bạch Ngọc Đường vốn dĩ khi nhìn thấy người đã vô thức hết giận.
Con mèo này luôn khiến người ta không sao giận được.
Thở nhẹ một tiếng, bỏ đi, với mèo này, có thể làm gì y chứ? Chỉ cần y sau này thật tốt, thật tốt…
Nhưng, hai tiếng Triển Chiêu cất lên, lại làm bùng dậy lửa của Bạch Ngọc Đường.
Y nói: “Bạch huynh…”
Bạch huynh…
Ánh mắt Bạch Ngọc Đường chợt lóe, trong lòng trầm xuống.
Y đã chuẩn bị xóa bỏ mối quan hệ sao?
Đang lúc suy nghĩ lung tung, Bạch Ngọc Đường đã tới trước mắt Triển Chiêu, hắn nói: Triển Chiêu…”
Triển Chiêu rõ ràng khựng lại một chút.
Tới bây giờ y chưa từng nghe Bạch Ngọc Đường gọi tên của y như vậy, từ đầu tới giờ Bạch Ngọc Đường vẫn luôn hết sức thân mật với y, một mực gọi “Miêu nhi”, cách gọi nghiêm túc như thế, Triển Chiêu có chút không thích ứng được.
Hắn, có phải hiểu lầm cái gì hay không?
Rồi sau đó, Triển Chiêu chỉ tự giễu cười cười một tiếng, trở mình, không nhìn mặt Bạch Ngọc Đường nữa.
Có lẽ không tính là hiểu lầm đi…
Bạch Ngọc Đường tới giờ chưa khi nào nổi giận như vậy, lúc kéo mặt Triển Chiêu qua nhìn vào mặt hắn, sức quá lớn, cho dù trong tối, hắn cũng nhìn thấy rõ cằm Triển Chiêu bị hắn siết tới đỏ bừng, hồng hồng, nóng lên.
Nhưng hắn không muốn buông tay.
Chỉ cảm thấy, chỉ cần thả tay ra, Triển Chiêu liền mất tích.
Mặc kệ sự mất tự nhiên của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nằm lên người y, ánh mắt còn mang theo chút hận, “Triển Chiêu em biết không, ta thật rất rất muốn nhốt em vào Thông Thiên Quật, không cho em đi, cũng bớt công làm ra những chuyện như vậy..”
Triển Chiêu nhẹ nhàng há miệng, muốn nói cái gì, lại phát hiện cằm rất đau, nên đem lời nuốt xuống.
Chỉ một tiếng gọi “Ngọc Đường” cũng không kêu được.
Bạch Ngọc Đường vẫn nằm yên ở đó, “Chỉ cần nhốt em lại ở chỗ của ta, sẽ không còn nhiều người nhìn em như thế đúng không? Đầu tiên là a Mẫn, tiếp nữa là công chúa, còn có một Nguyệt Hoa, Miêu nhi, ta không chịu được…”
“Bây giờ nếu còn thêm một Thủy Ký Bình nữa, Miêu nhi, em nói xem, ta nên làm gì bây giờ…”
Triển Chiêu nhíu mày, không nói chuyện.
Y căn bản không nói ra cái gì cả, cho nên chỉ cúi mắt xuống.
Bạch Ngọc Đường dừng lại một lát, nhếch khóe miệng, cánh tay siết chặt cằm Triển Chiêu cuối cùng thả ra, “Miêu nhi, em đoán, ta tới đây làm gì?”
Triển Chiêu vẫn như cũ im lặng, thân thể bị Bạch Ngọc Đường đè lên cũng chỉ co giật một chút, mặc dù không dùng nhiều lực, nhưng Bạch Ngọc Đường dù sao cũng khỏe mạnh hơn Triển Chiêu vừa khỏi bệnh một chút…
Giống như…
Ngày thứ hai, lúc Bạch Ngọc Đường tỉnh dậy, cảm thấy đầu có chút đau, sau đó từng màn từng màn khiến người ta vừa hạnh phúc vừa đau lòng bắt đầu thoáng qua trong não.
Hắn đã từng ảo tưởng, nhưng tới giờ vẫn chưa dám làm, đặc biệt là những khi đối mặt với Triển Chiêu, hắn liền cảm thấy…
Y còn nhỏ.
Triển Chiêu chỉ mới tuổi, làm sao có thể làm chuyện như vậy? Thậm chí hắn còn không dám nghĩ tới chuyện như thế, nhưng hắn muốn…
Bạch Ngọc Đường chợt cảnh giác.
Triển Chiêu đâu?
Thế nào lúc vừa tỉnh dậy đã không thấy bóng người…
Bạch Ngọc Đường lật người xuống giường, sau khi mặc xong quần áo, nhìn lại một cái, cười khổ.
Hắn không ngờ, vốn hắn muốn ở bên Triển Chiêu, đáp ứng hết những chuyện vui vẻ, lại không ngờ rằng sẽ là như vậy…
Triển Chiêu lúc tới đây, cũng không mang theo y phục gì, đáng lẽ nên trở về Hãm KHông đảo, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, hiểu lầm đi, làm hắn không cách nào nhẫn nại, làm ra loại chuyện như thế…
Mà bây giờ, hắn không tìm thấy Miêu nhi nữa.
Hỏi qua chưởng quỹ, hắn nói, “Nhị thiếu gia đã cùng Thủy tiểu thư đi rồi.”
Giận sự trong lòng Bạch Ngọc Đường đã sớm mất, thay vào đó là lo âu, hắn nhớ lại lời đại tẩu nói,
“Có thể tìm được Triển Chiêu hay không, đều trông vào đệ…”
Cho nên, hắn sai rồi, phải không?
Triển Chiêu sẽ không về nữa, phải không?