Dữ Tích Thù

quyển 1 chương 6: tư ức lam sam (5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triển Chiêu mất, đã sớm uống không biết bao nhiêu chén canh trong tay Mạnh bà bên cầu Nại Hà, hẳn đã sớm quên đệ, đệ đã sớm không đuổi kịp y, hôm nay đệ làm ra bộ dáng muốn chết này, là cho ai nhìn?

Bạch Ngọc Đường há miệng, không nói gì, nhưng cũng không tính lùi bước, cứ ngây ngốc nhìn về phía Mẫn Tú Tú.

Bạch Ngọc Đường phải chịu đãi ngộ chung với Đinh Nguyệt Hoa, cả ngày vùi trong đống tranh vẽ, mà tự hắn lại cảm thấy không nhịn được.

Không muốn nhìn, nhìn thì thế nào?

Bạch Ngọc Đường mím môi mỏng, ánh mắt sâu xa, lòng ta đã chết, chết theo y.

Nhưng, hắn không chịu được thì sao? Đại tẩu cũng chỉ muốn tốt cho hắn, muốn hắn sống tốt, muốn hắn có thể thoát khỏi quá khứ này.

Nhưng, nếu bảo giải thoát, đến cuối cùng là phải làm sao đây?

Bạch Ngọc Đường tùy ý rút ra một quyền tranh trong một núi tranh, trên đó không biết vẽ thiên kim nhà nào của phủ Tùng Giang, có lẽ là thiên kim thế gia có giao hảo với Hãm Không đảo, cũng có thể chỉ đơn thuần là tiểu thư nhà nào đã thầm ngưỡng mộ vỡ Bạch ngũ đảo chủ ở Hãm Không Đảo đã lâu, đúng lúc gặp bốn vị đảo chủ ở Hãm Không thăm dò cho hôn sự của Bạch Ngọc Đường, liền sai người đem bức họa của mình đến trước mặt hắn.

Những chuyện này, cũng không phải chuyện gì hiếm có, trong phủ Tùng Giang này, có ai còn không biết biệt hiệu “Phong lưu thiên hạ” của Bạch Ngọc Đường?

Mà bên trong tần lâu sở quan của phủ Tùng Giang, những hoa khôi chờ đợi Bạch Ngũ gia trở làm gặp họ, có bao nhiêu?

Chẳng qua, Bạch Ngũ gia đã rất lâu không tới những vùng đất đó, cho dù thỉnh thoảng lại đi một chuyến, cũng không phải vì những nữ nhân như hoa như ngọc, ngay cả các hoa khôi luôn tranh tiền khủng hậu muốn dán lên người Bạch Ngũ gia, nhưng cũng chỉ chịu bị sai khiến, còn người mà họ muốn tiếp cận, chẳng qua chỉ một chén lại một chén, rót vào bụng mình Nữ Nhi hồng.

Kìa nữ nhi hồng năm, mà người kia uống vào giống như nước giếng lạnh băng.

Một lần lại một lần làm người ta nảy sinh ra ảo giác, kia đã từng là Bạch Ngũ gia phong lưu thiên hạ, hôm nay lại là bộ dáng khốn khổ vì tình, nhưng lại không có chứng cứ, y nhân có thể khiến Bạch ngũ gia như thế, có thể là ai? Tô Hồng cô nương? Đây không phải suy đoán chính xác, năm đó khi Tô Hồng chết đi, mặc dù Bạch ngũ gia hết sức khổ sở, nhưng cũng không có bộ dáng lãnh tình như vậy. Không lẽ là A Mẫn cô nương? Cũng không có thể, A Mẫn cô nương vẫn ở trong Quân Mẫn Lầu trong thành Biện Lương, một lòng chờ đợi Triển đại nhân đã mất đi hai năm trước, không còn tin tức khác.

Bất quá, thời điểm này, cũng không biết vì sao, mấy đảo chủ cùng đảo phu nhân của Hãm Không đảo đều vội vàng thu thập những bức họa của nữ nhân ở phụ cần phủ Tùng Giang, lên kế hoạch giúp đỡ Bạch ngũ đảo chủ.

Nhưng, mặc dù thế, Bạch Ngọc Đường chung quy vẫn là một người độc đoán, nếu bắt hắn để một nữ nhân hắn không thể gọi là thích hay hoàn toàn không thích lấy danh hiệu thê tử đứng cạnh mình, cũng là vạn vạn không thể, hắn thà cả đời không lập gia đình.

Liên quan tới chuyện này, mấy ca ca tẩu tẩu của Bạch Ngọc Đường hết sức hiểu, vì vậy, không cứng rắn ép hắn làm hỉ sử, chỉ đi khắp nơi tìm nữ nhân cho hắn.

“Ngũ đệ, tuổi đệ cũng không nhỏ nữa, sớm thành thân đi…”

Chỉ cần sinh hài nhi, trong lòng sẽ sinh ra nhung nhớ, có lẽ, trái tim Ngũ đệ bị người đã mất chiếm hết hôm nay, sẽ có thể phân ra một chút, có người thừa kế huyết mạch của mình, thì những người không có quan hệ với bản thân, hẳn sẽ không làm hắn bận tâm nữa.

Từ từ, từ từ, trái tim hôm nay mệt mỏi, rồi sẽ khỏi đi?

Nhưng, nam nhân với nữ nhân, nói chung vẫn là không giống.

Bạch Ngọc Đường lúc lật cuộn giấy, đã không còn tâm tình ngắm mỹ nhân như xưa, chẳng qua chỉ cảm thấy, mau mau đuổi mấy người ca ca tẩu tẩu của mình đi là được.

Sau khi tỉnh dậy từ vùng đất trong tim kia, hắn liền không còn khái niệm cưới hôn nữa, mặc dù có thời gian, hắn từng ảo tưởng qua, một ngày nào đó, mình sẽ cùng nữ nhân trong lòng chung sống bạc đầu, tôn tử đầy sảnh đường, nhưng, bây giờ, ý tưởng của Bạch Ngọc Đường có thể nói là hoàn toàn thay đổi.

Chỉ hi vọng, mấy ca ca tẩu tẩu không muốn ép hắn tới mức xuất gia.

Đời này, hắn chắc chắn sẽ không cưới bất cứ nữ nhân nào, đời sau…

Bạch Ngọc Đường tiện tay vứt xuống bức họa đang cầm, tròng mắt tối hẳn.

Kiếp sau, chờ tới kiếp sau, hắn cũng không nguyện cùng nữ tử chung sống bạc đầu, chờ tới kiếp sau, hắn muốn đem tiếc nuối còn lưu lại kiếp này, cái gì nên ở bên cạnh, nên ở trong lòng, phải cướp vào lòng bàn tay, vững vàng bắt lại toàn bộ, tuyệt không để lại tiếc nuối nữa.

Triển Chiêu, ngươi chờ ta một chút, chờ ta một chút…

Trong lòng hơi đau, có chút không nguyện ý nói lên lời tuyệt vọng.

Thử miêu bất lưỡng lập.

Kể từ lúc hắn quen biết Triển Chiêu, lúc hắn đối mặt với người kia, luôn nói như vậy.

Thật ra thì, theo tính tình ôn nhuận của Triển Chiêu, y sẽ không muốn để quan hệ với bất kỳ ai trở nên xấu, y cũng từng cố gắng thay đổi mối quan hệ của hai người, nhưng, hắn lại cho một người có tính tình ôn nhuận như vậy, một câu trả lời làm hắn lúc này vô cùng hối hận: “Thử miêu bất lưỡng lập, huynh đệ của Miêu đại nhân, há có thể là thứ một giới thảo dân như tại hạ có thể với cao?”

Hắn đã từng rất tự mãn nói với trời đất: “Bạch Ngọc Đường ta làm sao có thể có chuyện hối hận!”

Nhưng, hôm nay, hắn chân chính hối hận rồi.

Những lời kia của hắn, cùng “huynh đệ” ngày xưa của Triển Chiêu không kém chút nào, hắn cảm thấy, khi Triển Chiêu đối mặt với những lời đó, phải hết sức thản nhiên mới đúng, nhưng, thực tế cùng chuyện hắn muốn là hoàn toàn trái ngược.

Tự lúc hắn nói lời đó khỏi miệng rồi, Triển Chiêu liền không hề cố gắng sửa đổi quan hệ giữa họ, mà thủy chung dùng ánh mắt lạnh nhạt, mỗi lần thấy hắn, đều sẽ cau mày, dùng thanh âm vô cùng xa lạ gọi một câu, “Bạch huynh”, sau đó, không hề nói chuyện với hắn nữa.

Không hề nói với hắn một chữ.

Nhưng, khi đối mặt với người khác, đặc biệt là nữ tử, Triển Chiêu tới giờ đều không keo kiệt ôn nhu của mình.

Khi đối mặt với chuyện như thế, Bạch Ngọc Đường cảm giác mình phiền não vô cùng, nhưng không biết mình tột cùng phiền não cái gì.

Mèo kia tốt với người nào, không tốt với người nào, quan hệ gì tới Ngũ gia?

Thật ra, hắn căn bản không có tư cách chỉ trích Triển Chiêu ở cái phương diện này, Bạch ngũ gia hắn cũng không phải vậy sao? Có lẽ là thương hương tiếc ngọc trong tiềm thức, đối xử nữ nhân, hắn cũng sẽ ôn nhu hơn rất nhiều, cũng rộng lượng hơn rất nhiều, chẳng là, hắn cuối cùng vẫn không chuyên tình.

Ngũ gia rất tốt rất tốt, nhưng không thích hợp để phó thác cả đời.

A Mẫn đã nói vậy, cả đời quá dài quá dài, nếu cùng ở bên Ngũ gia, đối mặt với một tương lai thật nhiều năm, quá là mờ mịt.

So sánh ra, Triển Chiêu càng phải lòng A Mẫn hơn.

Triển Chiêu đã lấy được tâm của A Mẫn, nhưng y luôn nói với nàng, “Triển mỗ sẽ không cưới cô.” Để lại kết cục xấu nhất cho nàng, nhưng, nàng vẫn được hưởng thụ sự ôn nhu, bảo vệ toàn tâm toàn ý từ y.

Cho du, Triển Chiêu chẳng qua chỉ xem nàng như muội tử.

Còn đối với bạch ngọc đường, Triển Chiêu hết sức xa lạ, hết sức xa lạ, coi như hai người mặt đối mặt, Bạch Ngọc Đường cũng luôn cảm thấy, Triển Chiêu cách xa hắn như ngũ nhạc cao phong, xa quá.

Cho nên, hắn luôn muốn tranh với y, nháo với y, thứ gì Triển Chiêu để ý cũng bị hắn để ý, trong tiềm thức sẽ luôn lấy chuyện dính tới Triển Chiêu kéo lên cả mình, lúc ấy mình cái gì cũng không quan tâm, không tim không phổi nháo y, đem ánh mắt lạnh lùng của Triển Chiêu ghi tạc trong lòng, nghĩ tìm cách cho y biết mặt, xem y còn dám nhìn hắn như vậy không, giờ nghĩ lại…

Thì là ra trong tiềm thức của mình, đã sớm đem Triển Chiêu là đồ của mình sở hữu.

Không cho phép người khác nhìn y, không cho phép y nhìn người khác.

Thậm chí, mình khiến y hết sức chán ghét, mà còn không tự biết.

Miêu nhi, ngươi có còn chán ghét ta không?

Bạch Ngọc Đường tâm phiền ý loạn, tiện tay vất hết mấy cuộn giấy chất đống trên bàn, có mấy người thật là điên rồi, trong mấy đống đó, có cả tiểu cô nương tuổi, thế nào cũng nhét vô đây? Hắn cũng không tin là bỏ lộn chỗ, coi như trong lúc vô tình bỏ nhầm cũng không thể nhầm nhiều như vậy.

Mấy tẩu tẩu thật là, dù sao cũng phải tìm hiểu tình hình đối phương chứ, hắn là Bạch Ngọc Đường, mặc dù tự xưng phong lưu thiên hạ, cũng không phải phong lưu kiểu này, cả bé gái cũng chẳng bỏ qua.

Kiếm nhau những năm tuổi này, đúng là làm hắn không chịu nổi.

Chợt lại nhớ tới Triển Chiêu.

Triển Chiêu so với hắn lớn hai tuổi, thành thục rất nhiều, trong số những người ở Hãm Không, trừ Từ tam gia còn “không hiểu chuyện” ra, mấy ca ca khác đều không chỉ một lần vô cùng nghiêm túc nói với hắn mấy lời như, “Học Triển Chiêu nhiều một chút, nhìn xem người ta chỉ lớn hơn đệ có hai tuổi, nhìn lại y như kém hai mươi tuổi, đệ chính là tiểu thí hai ba bốn tuổi mà.”

Lời này, cho đến lúc Triển Chiêu vô cùng chắc chắn đáp lại, “Bạch huynh với Triển mỗ không còn cách vãn hồi.” sau, mới dần dần biến mất khỏi tai hắn.

Chẳng qua, hắn đã từng rất ủy khuất, tại sao ai cũng cho là mình đã chạm tới ranh giới của Triển Chiêu? Đồng thời trong lòng cũng hoảng hốt, lúc Triển Chiêu nói những lời đó, thậm chí còn mang theo một nụ cười giễu cợt hiếm thấy, không phải ôn nhuận vui vẻ khiến người ta yêu thích thường ngày, khiến cho tim của hắn cũng bị nụ cười lạnh lùng này đóng lên một tầng băng vụn.

Mấy ca ca sau đó, chỉ có thể tiếc hận.

Triển Chiêu vốn là người làm người ta vô cùng yêu thích, nhưng không biết Bạch Ngọc Đường tốt cuộc đã chọc trúng vảy ngược chỗ nào, làm cho y phải nói lời tuyệt tình như vậy.

Tương Bình trong lúc tiếc hận, còn cảm khái, Nam hiệp quả thật có phong cốt, không phải ai cũng có can đảm đứng trước mặt Bạch lão ngũ nói những lời này.

Khi đó, Bạch Ngọc Đường mím môi, tính tình trẻ con, hết sức không cam tâm, mà lúc nhìn thấy y chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái liền phất tay áo rời đi, trong lòng lại vô cùng mất mát, hết sức mất mát, lại không biết đến tột cùng là thứ gì khiến mình mất mát như vậy; mà bây giờ Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ mím môi, bất quá là nhếch mép lên một chút, Miêu nhi, quả là rất có phong cốt.

Chẳng qua, chẳng qua là…

Trong lòng cảm thấy chát, vị đắng dâng lên miệng, khó chịu.

Ăn năn.

Như thế, nếu mèo kia thật không ở cầu Nại Hà chờ hắn, hắn lại có mặt mũi gì tới gặp y, lấy thân phận gì tới gặp y?

Nhưng mà, nhưng mà…

“Miêu nhi, ta nhớ ngươi, ngươi có thể, bỏ thời gian, tới gặp Ngũ gia một chút…”

Chúng ta nói với nhau rõ ràng, nói rõ ràng…

Trong lòng vẫn đắng.

Coi như thật sự gặp được y, những lời này, nên nói thế nào?

Cừu nhân đổi thành tình nhân, nói dễ vậy sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio