"Sao chị biết thế?" Diêu Tiêu hỏi hộ điều Quý Hựu Ngôn thắc mắc.
Ý cười của Cảnh Tú nhạt đi, cô đưa mắt nhìn về phía trước, bình tĩnh trả lời: "Người đi đằng trước mình đang cầm theo túi mua đồ kìa, chị đoán thôi."
Sau khi qua chỗ rẽ, họ có thể thấy hai người lớn tuổi đang sánh bước bên nhau, trên tay mỗi người xách theo hai chiếc túi in logo siêu thị to và rõ ràng.
Diêu Tiêu luôn miệng khen Cảnh Tú quan sát tinh tế, Lâm Duyệt cũng dẻo mỏ phụ họa, Cảnh Tú thì chỉ cười nhạt, sau đó liếc nhìn Quý Hựu Ngôn với vẻ mặt không chút biến sắc.
Quý Hựu Ngôn vuốt mũi cô, mỉm cười bảo: "Mắt trông sáu hướng, tai nghe tám phương, lợi hại quá."
Cảnh Tú thầm thở phào nhẹ nhõm, cô lườm Quý Hựu Ngôn rồi xoay người sải bước đi nhanh, giả bộ không vui nhắc nhở: "Vẫn đang đi ngoài đường đấy."
Ngữ khí Quý Hựu Ngôn nhẹ nhàng an ủi: "Trời tối rồi mà, không ai để ý đâu."
Cô bị bỏ lại sau Cảnh Tú hai bước, nhìn chiếc bóng cao gầy của Cảnh Tú ngày một kéo dài dưới ánh đèn đường khiến đau xót trong lòng ngày một nhiễm lên đuôi mày.
Trong bóng tối, lại còn với khoảng cách xa như vậy, chỉ nhìn không thôi thì sao Cảnh Tú có thể dám chắc như vậy chứ? Những lời mà con người ta bật thốt khi ở trong trạng thái hoàn toàn thả lỏng mới thường là những lời chân thật nhất.
Lồng ngực Quý Hựu Ngôn như bị một thứ gì đó nặng nề đè ép, ngột ngạt tới mức khó thở.
Thật ra bản thân cô biết toàn bộ những suy đoán tận dưới đáy lòng đã dần dần hợp lại tạo nên một bộ khuôn hoàn chỉnh, cô cũng biết tất cả những gì cô làm chỉ là đang trốn tránh chấp nhận nó mà thôi. Nhưng sao cô có thể yên tâm thoải mái tự lừa mình dối người được?
Một lần cuối, sẽ chỉ dò xét thêm một lần cuối nữa thôi. Cô run rẩy hạ tối hậu thư cho chính mình.
Bốn người vào siêu thị, Diêu Tiêu và Lâm Duyệt đi lấy xe chở đồ, Cảnh Tú ngắm nghía bốn xung quanh với vẻ hiếu kỳ trong khi ánh mắt Quý Hựu Ngôn lại đột ngột khóa chặt vào quầy trang sức nhỏ nằm trong một góc siêu thị.
Cô tiến tới bên tủ kính, cúi đầu nghiêm túc thị thẩm những miếng ngọc cầu an hoặc trắng hoặc xanh trên quầy, sau đó chỉ vào một miếng ngọc trắng để hỏi nhân viên bán hàng: "Có thể lấy ra cho chị xem được không?"
Cảnh Tú vừa mới phát hiện Quý Hựu Ngôn hiện đang không ở bên mình bèn phất tay với Diêu Tiêu và Lâm Duyệt, ý bảo hai đứa vào mua sắm trước đi còn mình thì bám theo bước về phía quầy trang sức.
Ánh đèn siêu thị sáng tỏ như ban ngày, hơn hẳn ánh đèn đường ngoài kia, khiến cho vẻ mặt cả Quý Hựu Ngôn lẫn Cảnh Tú đều lộ rõ. Nhân viên bán hàng tự dưng cùng một lúc trông thấy hai đại mỹ nhân thì cặp mắt trợn lớn đầy sửng sốt.
"Cậu đang xem thứ gì vậy?" Cảnh Tú tò mò.
Quý Hựu Ngôn mỉm cười: "Muốn xem mặt dây chuyền một tí."
Bấy giờ nhân viên bán hàng mới kịp hoàn hồn, cô nàng vừa lấy miếng ngọc cầu an ra, vừa lắp bắp tỏ vẻ áy náy với Quý Hựu Ngôn: "Hai chị xinh đẹp quá, em mới nhìn thôi đã ngẩn ngơ rồi. Nhất là chị đẹp này..." Cô nàng nhìn Quý Hựu Ngôn, đùa bảo: "Gương mặt chị giống một nữ minh tinh lắm."
Quý Hựu Ngôn cố ý nghi hoặc 'hmm?' một tiếng, nhân viên đáp: "Chị trông giống chị diễn viên chính trong phim nổi tiếng dạo trước lắm, tên chị ấy là gì nhỉ, Quý... Quý Hựu Ngôn thì phải."
Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú nhìn nhau, hai người đều nhận ra ý cười rạng rỡ trong ánh mắt đối phương.
"Ồ, hình như cũng không ít người từng nói thế với chị." Quý Hựu Ngôn trả lời. Cô nhận lấy hộp đựng miếng ngọc rồi hờn dỗi nói với Cảnh Tú: "Trông thấy miếng ngọc này lại làm tôi nhớ đến miếng ngọc không cánh mà bay của mình."
Trái tim Cảnh Tú thắt chặt, cô thở dài ra chiều tự nhiên: "Cậu vẫn còn để bụng chuyện đó à?"
Quý Hựu Ngôn gật đầu: "Cứ canh cánh trong lòng ấy chứ!" Cô đánh giá miếng ngọc dưới ánh đèn, hỏi Cảnh Tú: "Cậu thấy miếng này có giống miếng của chúng mình không?"
Cảnh Tú nhìn lướt qua, lạnh nhạt đáp: "Không quá giống."
"Hmm? Thế sao tôi cảm giác giống mà nhỉ." Quý Hựu Ngôn nhíu mày: "A Tú, cậu có mang theo hai miếng ngọc kia không? Lấy ra đối chiếu thử xem? Tuy rằng miếng ngọc đỏ của cậu khác màu miếng của tôi nhưng không hiểu sao tôi cứ nghĩ hai miếng trông giống nhau lắm."
Vẻ mặt Cảnh Tú bất biến trong khi nội tâm đã cực kỳ hoảng loạn, cô trốn tránh hoàn toàn theo bản năng: "Tôi quên mang theo rồi, để lại Bắc Thành." Hai miếng ngọc được cô xâu chuỗi lại với nhau, cô sợ Quý Hựu Ngôn mà kiểm tra kĩ lưỡng miếng ngọc đỏ thì sẽ phát hiện manh mối nào đấy. Dù sao Ngôn Ngôn của cô vẫn luôn là một người thông minh tinh tường mà.
Quý Hựu Ngôn lộ vẻ tiếc nuối, cô trả lại miếng ngọc cho nhân viên, nhờ người ta gói lại, giả vờ tin tưởng: "Vậy khi nào về thì mình đối chiếu nhé?"
"Ừm." Cảnh Tú giãn mày. Chờ khi nào trở về, cô sẽ lấy mỗi miếng ngọc trắng để Quý Hựu Ngôn thích làm gì thì làm là được.
Quý Hựu Ngôn duỗi tay nhận lấy miếng ngọc đã được đóng gói ổn thỏa, cô xoay người tiến bước về phía siêu thị, ở góc độ Cảnh Tú không thể trông thấy, gương mặt cô lập tức trở nên nặng nề. Sau đó cô thản nhiên dắt tay Cảnh Tú, nghiêng đầu ranh ma bảo: "Đi thôi nào, để tôi dẫn cậu đi dạo siêu thị."
Cảnh Tú nhíu mày: "Sao lại bảo là cậu dẫn tôi đi dạo siêu thị? Nếu tôi nhớ không nhầm thì khả năng định hướng của cậu còn cần phải cải thiện nhiều lắm."
"Có đi dạo siêu thị thôi mà còn yêu cầu khả năng định hướng ấy hả? Mình phải đi tới đâu hay tới đó mới đúng chứ." Quý Hựu Ngôn không chút chột dạ.
Cảnh Tú phì cười: "Nói vớ vẩn." Giọng điệu tuy ghét bỏ song cô cũng không né tránh cái nắm tay của Quý Hựu Ngôn, mặc Quý Hựu Ngôn dắt cô đi loanh quanh không mục đích.
Bởi vì đây gần như là lần đầu tiên cô đi dạo siêu thị ở Trung Quốc nên Cảnh Tú tràn đầy cảm giác mới mẻ với các loại thực phẩm phong phú trên quầy, rồi đồ gia dụng, thậm chí còn hiếu kỳ với cả khu đồ chơi dành cho trẻ nhỏ, thành ra cứ đi tới đi lui, dễ dàng bị hấp dẫn bởi bao bì cuốn hút đến mức phải dừng chân nghiêm túc nghiên cứu đánh giá.
Hiếm khi có thể trông thấy Cảnh Tú lộ tính trẻ con như vậy khiến tim Quý Hựu Ngôn mềm nhũn. Trước khi Cảnh Tú lại chuẩn bị nán tiếp bên một kệ hàng, Quý Hựu Ngôn đã kịp lừa Cảnh Tú rằng hình như mình trông thấy Diêu Tiêu với Lâm Duyệt, bảo cô đứng đây đợi để cô ra gọi hai người kia, sau đó Quý Hựu Ngôn chạy chậm về lối vào siêu thị, nơi đặt những chiếc giỏ mua sắm để lấy cho mình một chiếc, trên đường trở về càn quét hết những món đồ từng khiến Cảnh Tú lưu luyến bỏ vào trong giỏ.
Đợi đến khi Quý Hựu Ngôn quay lại, Cảnh Tú đã sớm mất hứng thú đối với những món vật phẩm nằm trên kệ. Nhưng cô không hề di chuyển, đúng như những gì cô đã đáp ứng, rằng cô sẽ đứng yên tại đây, bên kệ hàng này, lẳng lặng chờ đợi Quý Hựu Ngôn trở về.
Thực ra cô rất am hiểu việc chờ đợi Quý Hựu Ngôn. Cô từng đợi rất nhiều lần rồi, cũng đợi rất lâu, vậy mà lần duy nhất cô quyết định rời đi lại là lần cô suýt chút nữa đã mãi mãi đánh mất Quý Hựu Ngôn. Tâm trí Cảnh Tú dần lơ đãng.
Lúc Quý Hựu Ngôn về với Cảnh Tú thì thấy Cảnh Tú đang cúi đầu nhìn xuống đất, dáng vẻ không hề ăn khớp với hết thảy mọi thứ xung quanh. Cõi lòng cô không khỏi chua xót, cô vừa bước nhanh đến bên Cảnh Tú, vừa gọi: "A Tú..."
Cảnh Tú nghe được thanh âm bèn nghiêng đầu nhìn sang, giấu đi sự cô đơn để nở nụ cười nhàn nhạt: "Không tìm được Tiêu Tiêu à?" Cô thấy Quý Hựu Ngôn trở về một mình.
Quý Hựu Ngôn lắc đầu, thẳng thắn đáp: "Tôi không đi tìm hai đứa đâu."
Cảnh Tú nhíu mày.
Quý Hựu Ngôn giấu chiếc giỏ đằng sau như đang trêu con nít, giờ cô mới đưa nó đến trước mặt Cảnh Tú: "Tôi đi lấy cái này nè."
Cảnh Tú thắc mắc cúi xuống nhìn, chờ đến khi trông thấy rõ những món đồ đa dạng trong giỏ - tất cả là những thứ mới ban nãy đi qua cô để ý thì ý cười bên khóe môi đã không tài nào che giấu được nữa.
"Lấy mấy món này về có ích gì đâu cơ chứ?" Cô ngăn ngọt ngào trỗi dậy, giả vờ không hiểu.
Quý Hựu Ngôn cong môi trả lời: "Có ích hay không phụ thuộc ở cậu." Cô đặt giỏ xuống đất, cầm lên một hộp macaron, nhìn Cảnh Tú, giọng trầm nhẹ bảo: "Nếu việc tôi mua chúng có thể làm cậu vui vẻ thì coi như toàn bộ đã phát huy đúng chỗ rồi."
Cảnh Tú đối diện ánh mắt Quý Hựu Ngôn hai giây mà niềm hạnh phúc yêu thương như tràn ra khỏi đôi mắt cô. Cô quay mặt đi, lạnh giọng nói: "Tôi muốn cái hộp xanh kia." Đường nét sườn mặt chỉ lộ môi nhưng thanh âm vô cùng nhu hòa.
Quý Hựu Ngôn nhìn vành tai đỏ bừng của cô thì hiểu ý cười cong khóe mắt. Quý Hựu Ngôn vâng lời thả cái hộp màu xanh vào giỏ mua đồ, sau đó đứng bên phải Cảnh Tú, một tay cầm giỏ, một tay mười ngón đan xen với Cảnh Tú, "Đi thôi, để xem xem khu tiếp theo có gì vui không nào."
Cảnh Tú được dắt đi mấy bước đã để ý thấy đồ trong giỏ đã chất đầy phân nửa bèn đề nghị: "Cậu để giỏ ở giữa đi, tôi với cậu một người xách một bên..." Cô do dự một chút, không biết phải gọi cái tay xách như thế nào: "tai giỏ?"
Quý Hựu Ngôn chịu không nổi hình dung đáng yêu của Cảnh Tú, trêu chọc: "Đừng thế chứ, chúng ta mỗi người kéo một bên tai của nó thì nó sẽ đau đấy."
Vành tai Cảnh Tú ngày càng đỏ, ánh mắt toát khí lạnh tưởng chừng như có thể đông cứng Quý Hựu Ngôn.
Quý Hựu Ngôn tự biết chừng mực, cô nghiêm túc hỏi: "Sao phải mỗi người xách một bên? Vậy không dễ đi lắm."
Cảnh Tú nhìn về phía trước, lạnh nhạt đáp: "Không nặng à? Tôi thấy cậu còn không đi vững được đâu."
Quý Hựu Ngôn biết Cảnh Tú đang xót thay mình, trái tim ấm áp, cười nhẹ đáp: "Trông nhiều vậy thôi chứ không nặng. Với cả..." Cô đung đưa bàn tay phải đang mười ngón đan xen cùng Cảnh Tú, đổ vai sang biến cả thân thể có khuynh hướng dựa vào Cảnh Tú, ra chiều mình đang cực kỳ khó trong việc giữ thăng bằng: "Nếu có nặng thật thì bên này mới nặng nè."
"Dù sao thì toàn bộ thế giới của tôi nằm hết ở bên này cơ mà." Cô thì thầm bên tai Cảnh Tú.
Tim Cảnh Tú đập thình thịch, bên trong cõi lòng như đang có từng đợt sóng lớn thay phiên nhau tiến vào bờ.
Vốn Diêu Tiêu và Lâm Duyệt đã tiến lại gần sau lưng hai người vì muốn gọi cả hai rồi, kết quả nghe được lời ngon tiếng ngọt của Quý Hựu Ngôn lập tức thức thời ngậm miệng lùi về đằng sau, lùi nữa, lùi mãi.
Hai cô bé quan sát tứ phía theo bản năng để đảm bảo không có cái ống kính nhiều chuyện nào. Nhưng nghĩ mãi vẫn thấy không an tâm mà lại chẳng đành lòng nhắc nhở Quý Hựu Ngôn với Cảnh Tú cẩn thận một chút, thành thử cả hai không thể làm gì khác ngoài hi sinh bản thân.
Diêu Tiêu vươn tay trái, Lâm Duyệt hơi ngẩn người, sau đó lập tức ăn ý đưa tay phải ra. Hai người cố nén cảm giác tim đập dồn dập để mười ngón đan xen, bắt chước Quý Hựu Ngôn với Cảnh Tú, thân thiết dán lại gần.
Đúng, tình bạn giữa gái thẳng nó cũng như vậy! Phía tin tức không thể cắt câu lấy nghĩa, quay chụp một phần được!
Bốn người đi dạo đủ đầy rồi mới tụ lại một chỗ để thanh toán. Cảnh Tú và Quý Hựu Ngôn vẫn nắm tay nhau đi thành ra Lâm Duyệt cùng Diêu Tiêu cùn không thể làm gì khác ngoài yểm trợ bằng cách tiếp tục học theo.
Quý Hựu Ngôn lơ đãng quay đầu liếc nhìn hai người họ rồi kề vai nói nhỏ bên tai Cảnh Tú: "Tiêu Tiêu với Duyệt Duyệt là thế nào ấy nhỉ?"
Cảnh Tú hững hờ đáp: "Quan hệ bạn cùng phòng hòa hợp."
Quý Hựu Ngôn bán tín bán nghi, Cảnh Tú bình tĩnh bổ sung: "Có thuần khiết hay không thì không biết."
Quý Hựu Ngôn bật cười thành tiếng.
Diêu Tiêu với Lâm Duyệt vẫn chưa hay biết gì, hai người chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, nội tâm gào thét: "Vì sao lại cảm giác ngày càng nóng bức thế này! Lòng bàn tay cũng xuất mồ hôi rồi, lúng túng quá đi mất."