Lạc Tranh nghe hết tất cả những chuyện này thực sự cảm thấy bị sốc. Nàng đã biết Ôn Húc Khiên chỉ coi nàng như quân cờ để lợi dụng, nàng đã biết Ôn Húc Khiên cùng trợ lý của hắn phát sinh quan hệ… Hiện giờ, nàng lại biết thêm quá nhiều chuyện về hắn mà nàng chưa từng biết tới. Nàng vẫn cho rằng, trên đời này, mình là người hiểu rõ hắn nhất, không ngờ tới, hắn lại là người thực sự khó có thể hiểu được như vậy.
Đúng như câu nói "Biết người, biết mặt, không biết lòng", nàng sao có thể tự hào vể khả năng nhìn thấu lòng người đây? Thì ra, nàng mới là người nên bi ai nhất.
Thân thể Lạc Tranh đã sớm mềm nhũn dựa vào tường, một chút khí lực cũng không còn. Một sự thật đau lòng cùng đẫm máu đã bày ra trước mắt, nàng sao còn có thể coi như không hề hay biết.
Lạc Tranh vô thức bật cười tự giễu cợt chính mình….
Louis Thương Nghiêu nhìn ra tâm sự của nàng, khẽ xoay khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lại, có chút tiếc nuối nhìn nàng, "Sao vậy, cô còn có thể đau lòng vì hắn sao? Loại người như hắn đáng để cô yêu hay sao? Lạc Tranh ơi Lạc Tranh, hắn luôn chỉ coi cô như bàn đạp cho sự nghiệp của mình mà thôi. Ở trên giường của hắn, nếu không phải là cô trợ lý kia thì chính là Tề Lê. Cô cho rằng, mình ở trong lòng hắn có vị trí gì?"
"Cái gì?" Toàn thân Lạc Tranh phát run lên, "Anh vừa rồi nói…"
"Tề Lê đã từng là bạn giường của Ôn Húc Khiên. Tuy thời gian không dài lắm, nhưng cũng coi như có vài đêm hoan ái." Louis Thương Nghiêu cười lạnh nói tiếp.
"Cũng khó trách, Tề Lê phong tao như vậy, Ôn Húc Khiên sao có thể không bị hấp dẫn. Nghe nói, việc bọn họ thương lượng làm thế nào để lợi dụng cô lấy được chứng cứ cũng là thảo luận ở trên giường."
Lạc Tranh thực bị kinh hãi, cảm giác đầu mình như vừa bị một thứ gì đó nặng nề nện vào, ngón tay cũng siết chặt lại, thật lâu không nói nổi một lời nào.
Đàn chị mà nàng tin tưởng nhất lại là người phóng đãng như vậy, hơn nữa, còn leo lên giường của người đàn ông mà nàng từng yêu…
"Sao rồi, nghe xong những chuyện này, có phải cô cũng cảm thấy Tề Lê rất đáng chết?" Louis Thương Nghiêu cúi đầu cười nói, ánh mắt càng lúc càng trở nên thâm sâu khó lường.
"Vì vậy, anh giết chị ta, còn giết trước mặt tôi?" Giọng nói của Lạc Tranh cũng chuyển lạnh băng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Cô ta coi như cũng đã được thoải mái hai năm. Thực sự hai năm vừa rồi, cô ta cũng giúp tôi làm không ít chuyện." Tiếng cười của Louis Thương Nghiêu càng thêm âm lãnh.
"Nếu cô ta đã thích lên giường với đàn ông như vậy, thì lợi dụng cô ta làm vài chuyện cũng không hề gì. Đàn ông cũng sẽ không từ chối tiếp xúc với phụ nữ vừa xinh đẹp vừa phong tình như vậy."
"Anh làm vậy, so với Ôn Húc Khiên thì có khác gì?" Lạc Tranh khó có thể tin nổi người đàn ông nàng đang nhìn thấy trước mặt này.
"Không, tôi đương nhiên không giống với hắn." Louis Thương Nghiêu tiến lại gần nàng, vòng tay vây chặt lấy nàng lần nữa, giọng điệu lại vô cùng ôn nhu, "Ôn Húc Khiên là lợi dụng tình cảm của cô để giúp hắn làm việc, còn tôi, là lợi dụng thân thể của Tề Lê để thay tôi làm việc. Nêu biết, cho tới giờ, tôi cũng chưa từng hứa hẹn với cô ta bất cứ điều gì. Tôi không thích cô ta, cũng sẽ không dùng tình cảm để lợi dụng cô ta làm bất cứ thứ gì vì tôi. Đều là cô ta cam tâm tình nguyện. Nhưng mà hai năm sau, cô ta đã không còn giá trị lợi dụng nữa. Loại người đó, nên đi đầu thai sớm một chút thì tốt hơn."
Cổ họng Lạc Tranh như nghẹn lại, muốn nói điều gì đó nhưng lại cảm thấy nơi ngực có một cảm giác rất khó chịu. Một lúc lâu sau, nàng dồn hết khí lực nói, "Chu dù anh không có lợi dụng tình cảm của Tề Lê, cũng là chạm đến thân thể chị ta, nếu không sao chị ta có thể thay anh bán mạng như vậy? Cho dù chị ta đáng chết, nhưng anh cũng chẳng tốt đẹp gì!"
Nàng còn nhớ rõ bộ dạng đầy hưng phấn của Tề Lê khi nhìn thấy Louis Thương Nghiêu trước khi chết. Hai người họ dường như rất quen thuộc, thậm chí lúc Louis Thương Nghiêu ra lệnh cho Tề Lê cởi hết y phục, gương mặt chị ta lại kích động như vậy. Phải chăng quan hệ giữa bọn họ căn bản cũng không hề bình thường?"
"Sai rồi! Loại phụ nữ như Tề Lê, tôi khinh không buồn chạm vào." Giọng nói của Louis Thương Nghiêu cực kỳ kiên quyết, khiến cho người ta không thể hoài nghi. "Cô ta đã sớm biết những gì tôi làm cho cô ta hai năm qua mà thôi. Cho nên, hai năm vừa rồi, mạng của cô ta đều là của tôi, đương nhiên muốn bán mạng vì tôi."
"Vì sao bốn năm sau anh mới làm những chuyện này?" Lạc Tranh biết mình cũng không thể trốn tránh, chẳng bằng trực tiếp đối diện với nó…
"Cô cho rằng, xử lý những chuyện bốn năm trước cùng những kẻ liên quan dễ dàng hay sao?" Louis Thương Nghiêu buông nàng ra, đi đến trước cửa sổ, hờ hững nói tiếp, "Muốn điều tra rõ nguyên nhân mọi chuyện cần rất nhiều thời gian. Hơn nữa, lại không thể để lộ chút thân phận nào. Nhưng mà tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ nào có quan hệ đến sự việc bốn năm trước, nhưng cũng tuyệt đối không hại đến người vô tội. Cho nên, phải điều tra thật rõ ràng. Bốn năm trước, gia đình của bốn gã thiếu niên kia cùng những người dính vào sự viêc này như Tề Lê, Ôn Húc Khiên, bọn sát thủ đã giết Vũ, thậm chí cả tên thám tử tư kia, tôi đều muốn xử lý triệt để. Cho tới giờ, những chuyện cần xử lý căn bản đã xong. Muốn làm cho mọi việc thật kín kẽ cần phải có thời gian. Như vậy, sau Tề Lê, kế tiếp sẽ là Ôn Húc Khiên…
"Anh còn nói thiếu một người, tôi tin chắc anh sẽ không quên." Lạc Tranh lạnh lùng nhìn hắn, nhấn mạnh từng lời, "Vậy xin hỏi Louis tiên sinh muốn xử lý tôi thế nào đây?"
Đối với Ôn Húc Khiên, trái tim nàng đã chết từ lâu. Nàng không phải thánh nhân, cũng không phải loại người đạo đức giả. Loại đàn ông như hắn đã không đáng để nàng quan tâm nữa. Chuyện năm đó là do hắn gây ra, hắn phải gánh lấy hình phạt nặng nhất là sự thật. Những chuyện trên đời này vốn là như vậy, Ôn Húc Khiên là người gây hoạ, lại không phải chịu chút trách nhiệm nào trước pháp luật, thực sự quá nực cười.
Nếu Louis Thương Nghiêu đã có kế hoạch trả thù lâu như vậy, nếu hắn đã không bỏ qua bất kỳ một người nào có quan hệ đến chuyện của bốn năm trước, nếu hắn đã điều tra ra hết thảy những chuyện liên quan, vậy còn nàng thì sao? Hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua nàng rồi?
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt bị Louis Thương Nghiêu nâng lên, con ngươi đen thẳm trong đôi mắt thâm thuý của hắn nhìn nàng không chớp, nhìn qua giống như ánh mắt của những người yêu nhau vậy. Hắn nở nụ cười vô cùng ôn nhu, nhưng từng lời nói lại khiến người ta kinh hãi, "Tranh, nói thử xem, cô muốn tôi xử lý cô thế nào?"
"Anh vừa nói rồi, nhẹ thì bỏ mạng, nặng thì sống không bằng chết. Vậy chắc là anh muốn tôi sống không bằng chết?" Lạc Tranh cười nhạt đáp lại ánh mắt "thâm tình" kia của hắn.
"Đúng vậy! Cô thật sự rất thông minh." Louis Thương Nghiêu cũng cười, đôi môi mỏng của hắn khẽ chạm vào đôi môi nàng, nhẹ nhàng như thể muốn hấp thu lấy hương thơm thuộc về nàng. "Tranh, cô có biết tôi muốn làm cho cô yêu tôi đến nhường nào không? Như vậy, cho dù cô chết, tôi cũng có cảm giác rất thành tựu."
Hô hấp của Lạc Tranh càng trở nên dồn dập. Tất cả đều là giả dối, nàng biết rõ, hết thảy những lời hắn nói đều là giả dối. Mục đích của hắn, chỉ là muốn báo thù nàng mà thôi.
"Không công bằng, thật sự không công bằng…" Lạc Tranh lắc đầu, khẽ nói.
"Không công bằng?" Louis Thương Nghiêu nghe vậy cười lạnh, "Những lời này từ trong miệng cô nói ra thật đúng là buồn cười."
"Chẳng lẽ, anh tưởng mọi chuyện của tôi tốt lắm sao? Bốn năm trước, kể từ khi tiếp nhận án kiện, tính mạng của tôi đã nhiều lần bị uy hiếp. Thậm chí tôi đã từng nghĩ tới việc từ bỏ nghề luật sư. Anh cho rằng, có người phụ nữ nào sinh ra đã to gan như vậy? Anh cho rằng, có người phụ nữ nào lại không muốn được đàn ông bảo vệ? Anh cho rằng, có người phụ nữ nào lại thích cùng với đàn ông tranh đấu giành thiên hạ?" Sự uỷ khuất dồn nén trong lòng Lạc Tranh bất giác tràn về, "Anh tưởng rằng tôi trời sinh đã không sợ rắn hay sao? Còn có thằn lằn, sâu bọ, anh cho rằng tôi sinh ra đã thích bọn chúng hay sao?"
Louis Thương Nghiêu nhìn nàng, đáy mắt loé lên một tia sáng đầy thâm ý.
"Đều là bị ép mà thôi! Thực tế khiến tôi không thể không kiên cường, không thể không tỉnh táo, không thể không cứng rắn mà quyết tâm vượt qua nó. Có người nào nhìn thấy món quà là ngón tay còn đầm đìa máu vẫn có thể coi như không có chuyện gì. Có ai nhìn thấy cửa nhà mình bị viết đầy những lời lẽ đe doạ còn có thể bình thản.
Nhưng mà, từ bốn năm trước tôi đã bắt đầu nhận được những thứ đó rồi. Bây giờ, anh lại nói cho tôi biết những điều này, chẳng lẽ, mục đích hành hạ tôi của anh còn chưa đạt được hay sao? Tôi nói cho anh biết, anh đã làm được rồi, tôi đã bị anh giày vò đến sắp phát điên lên rồi!"
"Vậy còn Liệt và Vũ thì sao?"
"Anh đã giết nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không đủ để xoa dịu nỗi đau trong lòng anh? Anh có hỏi qua ý kiến của Liệt chưa? Nếu như cậu ấy biết anh vì Vũ mà giết nhiều người như vậy, anh cho rằng cậu ấy sẽ vui vẻ?" Ánh mắt Lạc Tranh lạnh băng nhìn thẳng hắn.
"Tôi cảnh cáo cô!" Louis Thương Nghiêu nhìn chằm chằm nàng, cất giọng đầy lạnh lẽo, "Cô không có tư cách đánh giá việc làm của tôi!"
"Đúng vậy, tôi không có tư cách đánh giá anh, nhưng tôi có tư cách nói những lời này!" Lạc Tranh không chút sợ hãi vẻ mặt lạnh lẽo của hắn, "Nói trắng ra, Liệt cùng Vũ thật sự vô tội sao? Đúng như lời anh nói, Liệt và Vũ từ nhỏ đã được các vị trưởng bối yêu thương, vậy các người có dạy cho họ biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm hay không?"
"Những lời này của cô là ý gì?" Sắc mặt Louis Thương Nghiêu dần chuyển sang xanh mét.
"Lời của tôi nói rất đơn giản. Mọi người đều biết rõ đạo lý, trẻ con không được giáo dục tốt là lỗi của người lớn!" Lạc Tranh vươn thẳng sống lưng, đáy mắt toát lên vẻ cực kỳ bình tĩnh,
"Bản thân Liệt cùng Vũ cũng không làm chuyện tốt, làm sao có thể không xảy ra chuyện? Con nhà giàu vẫn cứ là con nhà giàu. Chẳng lẽ muốn làm gì cũng được hay sao? Nếu như lúc đó Vũ không lưu luyến nữ sắc, vậy sẽ không trêu chọc đến Tề Lê. Nếu như Liệt có thể giữ mình trong sạch, sẽ không cùng chơi với bốn tên kia. Như vậy, chẳng phải trường bi kịch này sẽ không xuất hiện hay sao?
Anh giết bọn họ để báo thù cho Liệt và Vũ, vậy còn bọn họ? Ai sẽ vì bọn họ báo thù? Anh giết nhiều mạng người như vậy, có nghĩ tới bọn họ cũng có cha mẹ, cũng có vợ con, những người đó phải làm thế nào? Lẽ nào, anh muốn dùng loại cách thức đó để bổ khuyết sự bất bình trong lòng mình?"
Những lời dõng dạc của Lạc Tranh khiến sắc mặt Louis Thương Nghiêu càng thêm khó coi, hàng lông mày cau lại lộ rõ sự phẫn nộ cực độ.
Lạc Tranh biết rõ, những lời này đủ để khiến lửa giận trong lòng hắn bùng nổ. Người chết đã quá nhiều, thật sự nàng cũng không muốn nhắc lại chuyện của Vũ, nhưng mà, những lời nàng nói đều là sự thật, dù khó nghe vẫn cứ là sự thật. Nàng không phải không muốn gánh lấy trách nhiệm, mà bởi nàng cho rằng chuyện này hoàn toàn không phải do một người có thể tạo thành. Người với người, vốn được gắn kết bởi số phận đầy trớ trêu.
"Nếu như không biết cô là một trong những thủ phạm, tôi thực sẽ bị những lời khẳng khái đầy chính nghĩa của cô làm cho cảm động. Cô nói như vậy, chỉ là muốn chối bỏ trách nhiệm sao?" Louis Thương Nghiêu bóp chặt cằm Lạc Tranh, phẫn hận nhìn nàng, "Lạc Tranh à Lạc Tranh, cô thật đúng là kẻ máu lạnh, từ trên nét mặt cô, tôi nhìn không ra chút đau lòng nào!"
"Tôi đau lòng hay không với anh mà nói có tác dụng sao?" Lạc Tranh cười lạnh nói. Cho dù nói nàng máu lạnh đi nữa, cứ cho là như vậy đi, dù sao nàng đã quen với việc bị người ta xem thành như vậy rồi.
"Rốt cuộc, tôi không phải là đối tượng anh muốn trả thù hay sao? Chẳng lẽ, tội lỗi của tôi, anh có thể buông tha?"
"Không thể nào!" Louis Thương Nghiêu nheo cặp mắt lại, cất giọng đầy hung ác, "Tôi nói rồi, cả đời này cô đừng mơ thoát khỏi sự sắp đặt của tôi. Lúc này, nhìn thấy bộ dạng không chút đau lòng của cô, tôi lại càng thêm quyết tâm. Lạc Tranh, cô nhớ cho kỹ, cả đời này tôi sẽ không tha cho cô!"
"Tuỳ anh!" Lạc Tranh lạnh lùng nhìn thẳng hắn, "Anh cho rằng, tôi sẽ bó tay chịu trói? Anh cho rằng, tôi là kẻ nhu nhược hay sao?"
Thuận theo suy nghĩ của hắn thì sao chứ? Cho dù nói với hắn, nàng rất đau lòng thì làm được gì? Tuy rằng nàng chỉ là một quân cờ bị người ta lợi dụng, nhưng nàng cũng không tránh khỏi liên đới trách nhiệm.
Nhưng mà, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận bất cứ điều gì trước mặt người đàn ông này.
Bởi trong mắt nàng, hắn hiện giờ cùng với Ôn Húc Khiên chính là cùng một giuộc!
Louis Thương Nghiêu gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt gần như có thể đem nàng ăn tươi nuốt sống.
Lạc Tranh cũng không chút sợ hãi, nhìn thẳng hắn. Trong khoảnh khắc, không khí như ngưng đọng lại…
Thời gian dường như cũng bị phong bế, cho đến khi…
Từ phía phòng sưởi nắng, quản gia vội vã chạy tới, mà Louis Thương Nghiêu nhìn thấy bà ta, sắc mặt cũng đột nhiên biến đổi.
Lạc Tranh thực có chút sợ, còn chưa kịp định thần đã thấy Louis Thương Nghiêu sải bước chạy ra ngoài. Còn đang băn khoăn, đưa mắt nhìn về phía phòng sưởi nắng, lập tức nàng cũng bị doạ cho hồn vía bay mất.
Ở trong phòng sưởi nắng đằng xa kia, Liệt vốn đang rất an tĩnh ngồi đó giờ không biết tại sao lại điên cuồng đánh bản thân mình, sau đó gắt gao ôm đầu, cả người ngã lăn ra đất, không ngừng lăn lộn.
Chuyện này... là thế nào?
Lạc Tranh không kịp nghĩ nhiều, cũng lập tức chạy theo ra ngoài.
Con đường nối thông tới phòng sưởi nắng được che phủ bởi bóng cây um tùm. Bầu trời vốn đang trong xanh giờ cũng bị mây đen che kín, từng đợt gió thổi qua mang theo một mùi nước mưa tanh tanh cùng một cảm giác chết chóc mơ hồ khiến người ta cảm thấy hít thở khó nhọc.
Lạc Tranh chỉ cảm thấy tim đang nhảy loạn lên, ngay cả mí mắt cũng không ngừng giật giật. Loại cảm giác này trước kia nàng đã từng có, nhưng mà, cụ thể là vì cái gì thì nàng không nhớ ra được.
Trong phòng sưởi nắng, mọi thứ đã trở nên hỗn loạn. Ngoài bà quản gia, không biết từ đâu đã xuất hiện rất nhiều bác sỹ, xem ra đều là bác sỹ riêng. Lạc Tranh vẫn luôn bước theo Louis Thương Nghiêu, tuy nàng đã bước rất nhanh, nhưng dù sao cước bộ của hắn vẫn nhanh hơn. Cho đến khi Lạc Tranh thở không ra hơi chạy đến cửa phòng sưởi nắng, đã thấy Louis Thương Nghiêu tiến lên, ôm chặt lấy Liệt vẫn đang lăn lộn, vẻ mặt vô cùng khẩn trương cùng đau lòng.
Sao có thể như vậy? Liệt bị làm sao? Vì cái gì mà vừa rồi còn rất yên tĩnh, giờ lại như phát cuồng đập phá lung tung?