Dụ Tội

chương 186

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khóe miệng Hạ Vân Phong tràn ra sương khói thản nhiên, nhợt nhạt, y nhìn Hạ Đông trong chốc lát, mới hơi động môi: “Không biết khi nào thì trở về, có đôi khi trễ, có đôi khi sớm.” Y đem cái tẩu chậm rãi đưa tới bên môi Hạ Đông, nhẹ nhàng mà chạm môi Hạ Đông, động tác của y phi thường thong thả……

Viền môi Hạ Đông nhìn rất đẹp.

Thực thích hợp hôn môi. (=..=)

Cái tẩu trong tay Hạ Vân Phong đang vẽ viền môi khiến môi Hạ Đông có chút ngứa……

Hạ Đông chậm rãi ôm sát y, khiến cho cả người Hạ Vân Phong đều dán vào hắn. Vạt áo áo ngủ thâm sắc trên người Hạ Vân Phong hờ khép, nhìn từ ngay trước mặt thì che thật kín……

Nhưng vạt áo đằng sau lại bị Hạ Đông cuốn lên……

Hai tay Hạ Đông đang cầm bộ vị dưới thắt lưng y, chậm rãi nhu sờ làm cho y không tự chủ được tới gần Hạ Đông, hơi thở Hạ Đông đều phả vào cổ y……

“Khí sắc của ngươi không tốt lắm, có phải đi làm quá mệt mỏi hay không?” Hạ Vân Phong chậm rãi nhìn hắn, thần sắc Hạ Đông thực nhợt nhạt.

Hạ Đông lắc đầu, tỏ vẻ thuận lợi.

“Ngươi lấy tiền này mua thuốc bổ cho ta, ngươi tháng này ăn bằng cái gì?” trong con ngươi trầm ổn của Hạ Vân Phong lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, hai người dựa vào thật gần, hơi thở của y phả vào mặt Hạ Đông……

Nóng nóng.

Ngứa ngứa.

Đôi mắt sáng kia của Hạ Đông im lặng nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong, hắn thấp giọng hỏi: “Vậy tháng này ngươi có phải đều trở lại chỗ ta, đúng không?” Hắn rất cẩn thận ôm Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong sửng sốt một chút.

Sau đó.

Miễn cưỡng gật đầu. (=..= bị dụ lên dĩa rồi)

Cho nên một tháng tiếp theo Hạ Vân Phong mỗi ngày đều bảo lái xe mua đồ ăn đi qua, chính y cũng sẽ đi qua, chính là từ lần trước Hạ Đông “ôm” y sau, y mỗi lần đến, Hạ Đông cũng muốn (=..=)……

Lúc vừa mới bắt đầu Hạ Vân Phong còn có thể giáo huấn hắn hai câu, nhiều lần liên tiếp sau Hạ Vân Phong cũng không nói nữa. Hạ Đông thật giống như đứa nhỏ vừa mới biết đến sữa, thực tủy biết vị……

Mỗi ngày đều muốn……

Hơn nữa tinh lực lại thập phần tràn đầy (=..= dồn năm hỏi sao ko nhiều), Hạ Vân Phong cảm thấy hắn không có gì tiết chế, bình thường thoạt nhìn thành thành thật thật, lịch sự, nhã nhặn, nhưng mỗi lần “ôm” y, đều phải ‘’làm’’ cho Hạ Vân Phong đến tình trạng kiệt sức mới bằng lòng dừng lại.

Hơn nữa.

Trong nhà Hạ Đông, những địa phương có thể ‘’làm’’ đều đã ‘’làm’’, Hạ Đông mỗi lần ‘’ôm’’ y đều thực kịch liệt, làm cho Hạ Vân Phong mỗi lần xuống lầu, chân đều có chút nhũn ra, đều là bởi vì Hạ Đông quá dùng sức.

Nhưng mỗi lần Hạ Vân Phong nói hắn, hắn cũng không nói chuyện, bằng không liền quay đầu đi rửa chén, giặt quần áo, bằng không liền đi quét rác, hỏi hắn có nghe thấy không, hắn vẫn sẽ gật đầu. (=..= nhìn là biết nó lỳ)

Nhưng mà đến trên giường, Hạ Đông thật giống như cái gì cũng đều quên, hết thảy đều bằng vào cảm giác mà đến, làm cho Hạ Vân Phong vài lần muốn tát hắn mấy phát, đáng tiếc mỗi lần nâng tay lên đều bị bắt lấy.

Không thể cảnh cáo.

Cảnh cáo một cái, miệng đã bị ngăn chặn. (=..= phản nghịch zậy đấy)

Dù sao Hạ Vân Phong chính là đối với hắn không có biện pháp, chỉ cần Hạ Đông không ‘’ôm’’ y, Hạ Đông cũng rất bình thường, ‘’ôm’’ y một cái là thật giống như cái gì cũng quên, hơn nữa khí lực Hạ Đông rất lớn……

Hạ Vân Phong luôn luôn lười biếng cũng chỉ có bị hắn ‘’làm’’ đến thở dốc, thời điểm vừa mới bắt đầu Hạ Đông còn có thể dừng một chút, để cho Hạ Vân Phong nghỉ ngơi hồi sức, nhưng càng đến lúc sau lại càng không cho y cơ hội để thở.

Bất quá ‘’làm’’ xong sau Hạ Đông vẫn thực nghe lời, Hạ Vân Phong bảo hắn làm cái gì thì hắn làm cái đó, gần đây thời gian Hạ Đông ở nhà có vẻ nhiều, hỏi cấp dưới, Hạ Vân Phong mới biết Hạ Đông đã đổi công tác.

Đổi một phần công tác theo ca: sáng chín giờ, chiều năm giờ, buổi sáng có thể rời giường muộn, buổi chiều đã trở về rất sớm, tiền lương cũng rất cao, Hạ Vân Phong từ trong miệng Hạ Đông biết là có công ty lớn chủ động ký kết với hắn.

Tất cả Hạ Đông đều nói với Hạ Vân Phong: “Đối phương rất thành ý, cho nên ta đáp ứng.”

Như vậy tốt lắm.

Không đến hai ngày Hạ Đông đã nói muốn chuyển nhà, muốn chuyển nhà đến nhà trọ cao cấp mà lão bản chuẩn bị cho hắn, hắn đem địa chỉ đưa cho Hạ Vân Phong, bảo Hạ Vân Phong về sau đi đến đó tìm hắn.

Hạ Đông có công việc tốt, Hạ Vân Phong tự nhiên là cao hứng, hơn nữa tiền lương cao như vậy, lão bản lại đưa nhà trọ, đưa xe, công ty nhất định không nhỏ, Hạ Vân Phong cũng yên tâm.

Sự nghiệp của các nhi tử đều đang thăng hoa, nhưng mà sự nghiệp của Hạ Vân Phong lại lâm vào khủng hoảng, mấy ngày này lúc nào y rảnh đều trở về Bắc đường đi hai vòng.

Tuy rằng thắt lưng rất đau, nhưng vẫn chịu đựng.

Tầng lớp quản lý trước kia của Hạ Vân Phong còn ở lại, chẳng qua toàn bộ đều bị giáng chức, hiện tại y không tự mình đến không được, y cũng không thể nhìn Ngao Dương trơ mắt phá đổ thứ y thành lập lên.

Làm tốt lại thật ra không sao cả.

Làm kém, vậy không được.

Hạ Vân Phong đi đến sau đương nhiên là tự mình phải bỏ tiền túi, tầng lớp quản lý ở Bắc đường cũng không cho y mặt mũi, mấy quản lí này đều là người của Ngao Dương, tự nhiên [chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng].

“Vân gia, hiện tại Hoàng Thành bên này cũng không phải bãi của ngươi, ngươi mỗi ngày đi tới đi lui như vậy, không sợ đau thắt lưng? (>x

Hạ Vân Phong sắc mặt không thay đổi giật giật môi: “Này thực ra là thừa dịp quan sát thôi, đương nhiên phải quản nhiều.” ngữ khí của y thực không sao cả, toàn bộ quá trình không nhìn gã quản lí kia nửa con mắt.

Quản lí kia cũng không nói nữa.

“Cho ta một phòng tốt nhất, ta muốn tiểu thư tốt nhất, phục vụ tốt nhất.” Hạ Vân Phong muốn thị sát, đương nhiên phải tự mình cảm thụ một chút, rốt cuộc Hoàng Thành tồn tại vấn đề gì.

Nếu không phải lần trước, người của y báo cho y, việc kinh doanh của Hoàng Thành trượt bảy tám phần, y còn không biết Ngao Dương đem bãi của y biến thành loạn thất bát tao......

Bị Ngao Dương đoạt quyền, nguy cơ ngoại hối suy giảm cũng chưa làm cho Hạ Vân Phong ngã xuống, y cũng không phải ngốc tử, dĩ nhiên có tai mắt ở bên cạnh Ngao Dương, hiện tại nhất cử nhất động của Ngao Dương y đều biết.

Bất quá.

Ngao Dương muốn chơi thôi, vậy chậm rãi chơi.

Y muốn phòng tốt nhất, phục vụ tốt nhất, nhưng quản lí kia lại không cho y sắc mặt tốt, thái độ cũng khinh rẻ, đây là một nhân tố tồn tại trong số nguyên nhân khiến cho hoạt động kinh doanh không tốt.

Mắt nhìn không thấy người.

Người của Hạ Vân Phong trước kia tuyệt đối sẽ không lộ ra loại thái độ đối đãi khách nhân như thế này, dù sao khách nhân tới nơi này, đều không phú cũng quý, một cái quản lí nho nhỏ còn dám bày sắc mặt cho khách nhân.

Hạ Vân Phong ngồi ở trong ghế lô, lười biếng uống rượu, nhìn thấy quản lí kia dẫn theo vài cái nữ nhân quần áo hở hang tiến vào, Hạ Vân Phong lập tức liền nhíu mày.

Ăn mặc hở hang như vậy khó trách cảnh sát thường thường quan tâm chăm sóc.

“Tiểu Vương, Hoàng Thành khi nào thì đổi đồng phục vậy?” Hạ Vân Phong quay đầu hỏi nhân viên phục vụ bên cạnh đang rót rượu cho hắn, người này là quản lí Hoàng Thành trước kia của y.

“Vân gia, là từ sau khi Dương ca đến đây tiếp nhận, đồng phục của Hoàng Thành toàn bộ đều thay đổi.” Tiểu vương vẫn là cung kính trả lời Hạ Vân Phong, “Váy của các toàn bộ tiểu thư cũng không thể quá gối, phải là siêu ngắn, hơn nữa phía trên cũng phải lộ một chút.”

Làm cái gì chứ...

Trước kia tiểu thư của bọn họ đều là mặc lễ phục cao quý, hiện tại biến thành người người đều giống cây cau muội (=.,= biết cây j chít liền lun á) như vậy, quả thực là tục tằn khó dằn nổi, mấy kẻ có tiền sẽ không thích loại mặt hàng này.

Quản lí mới tới còn đắc ý dào dạt nở nụ cười: “Vân gia, ngươi hiện tại là ghét bỏ tiểu thư chúng ta kém như vậy, ngươi chơi đùa như thế này có tiền đài thọ sao? (>x

Hạ Vân Phong không có tiền.

“Nơi này của chúng ta tiêu phí là rất cao.” quản lí kia trừng mắt, ỷ vào thế lực lão bản mình, một chút cũng không sợ hãi Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong cũng là thong dong, cái dạng người gì y chưa thấy qua, loại ngu ngốc này y gặp nhiều rồi, y không để ý tới vị quản lí kia, nhìn nhìn mấy tiểu thư……

Tất cả đều nùng trang diễm mạt (= trang điểm đậm đặc).

Làm cho người ta nhìn không thèm ăn.

“Hiện tại trong quán cũng chỉ có loại trình độ này?” Hạ Vân Phong tựa vào trên sô pha, tiểu Vương nhu chân cho y, y chậm rì rì uống rượu, rượu này cũng rõ ràng đã pha thêm nước.

Ngao Dương là ý định muốn phá đổ y.

“Hàng tốt cũng không phải không có, kia cần ngươi lấy ra nhiều tiền mới được.” quản lí mới là người của Ngao Dương, tự nhiên biết lão đại bọn họ, lấy mất quyền lực Vân gia của Bắc khu.

“Nợ của ta đều tính ở trên đầu lão bản các ngươi.” Hạ Vân Phong lười biếng nói một câu, đổ đến quản lí kia sắc mặt xanh mét, “Tuy rằng thời gian này hiện tại không phải của ta, bất quá lão ba của lão bản các ngươi đến bãi của hắn nhìn xem, làm quản lí ngươi như ngươi tiếp đãi khách như vậy, có phải không muốn làm nữa hay không?” Uống cạn xong rượu trong ly, tiểu Vương tiếp nhận ly rượu trong tay y thay y châm rượu.

Quản lí sắc mặt xanh mét đem mấy tiểu thư dẫn theo đi ra ngoài, nếu không phải bởi vì lão đại bọn họ phân phó, thấy Hạ Vân Phong không cần khách khí, hắn cũng không dám kiêu ngạo như vậy.

“Vân gia, quản lí khẳng định sẽ đi gọi điện thoại cho Dương ca.” Tiểu vương lo lắng.

“Không có việc gì.” Hạ Vân Phong biết điện thoại Ngao Dương hiện tại gọi không thông, lúc y đến, người của y đã báo tình huống với y, Ngao Dương hiện tại đang bồi lão bà chờ ở khoa sản.

Di động tự nhiên là tắt máy, lúc này sao có công phu quản việc này, chờ Ngao Dương biết việc này, phỏng chừng cũng là chuyện vài giờ sau đó rồi. ( sợ con đến thế hả giời:v)

Hạ Vân Phong nhìn mấy người mới đến, chỉ mỗi một cái vừa lòng, chuẩn xác mà nói hẳn là không một nữ nhân nào được xem là bình thường, quả thực hạ thấp cấp bậc Hoàng Thành của y.

“Ta có thể mang ra ngoài sao?” Hạ Vân Phong miễn cưỡng hỏi, quản lí ngu ngốc kia nói chỉ cần có tiền là có thể, y hoàn toàn không lấy con mắt nhìn quản lí ngu ngốc kia, y rũ mắt thưởng thức rượu này, phát hiện……

Không phải rượu giả, chính là pha lẫn quá nhiều nước……

Thứ này như thế nào để cho người uống……

Trang trí trên đĩa trái cây này cũng khá khó coi, quả thực giống đống phân chó, cắt rải rác đặt lung tung làm cho có vẻ, còn có phía trên mấy cái chén đều có vết trầy xước vẫn còn dùng.

Nơi này của y là chỗ ăn chơi cao cấp nhất Bắc khu, chính là nơi hội viên mới có thể tiến vào tiêu khiển, người đến không phải đại lão bản thì chính là quan viên cục chính trị.

Mấy cái loại này đem ra hoàn toàn là muốn đuổi khách nhân.

Hạ Vân Phong ăn một miếng hoa quả khô, im lặng nhìn chằm chằm mấy người phụ nữ kia, y biết Ngao Dương là cố ý, cố ý muốn phá đổ bãi của y.

Hạ Vân Phong chỉ chừa lại hai nữ nhân ở lại, có một người mới tới thực lạ mặt, có một là tiểu thư hơi chút nhìn quen mắt, trước kia ở trong này xem như có vẻ đỏ.

Y bảo tiểu Vương cũng đi ra ngoài, bảo quản lí cũng đi ra ngoài, y muốn bắt đầu “Tiêu khiển”.

Cửa đóng lại.

Hai nữ nhân đều chủ động lại đây, vị nữ nhân lạ mặt kia liền trực tiếp dán lại đây, lạc lạc thanh thanh gọi y “Hạ lão bản”, toàn bộ thân thể đều dán tại trên người y, nhu đến nhu đi……

Hỏi Hạ Vân Phong muốn uống rượu hay không.

Muốn hát hay không.

Hạ Vân Phong cảm thấy nữ nhân này thực đáng ghét, việc như thế nào chiêu đãi khách nhân thì phải biết khách nhân có muốn loại ý tứ này hay không, mới có thể trở nên chủ động. Nếu khách nhân không có ý tứ này, sẽ không cần chủ động như vậy, bằng không sẽ khiến cho khách nhân phản cảm.

Hạ Vân Phong ôm hai nữ nhân, y nhéo nhéo thắt lưng hai nữ nhân, thân thể mềm mại thơm ngào ngạt ôm lấy vẫn là so với ôm thân thể nam nhân càng thoải mái hơn (=.,=)……

Hai nữ nhân phản ứng không giống nhau, cái kia mới tới lập tức liền lạc lạc rên rỉ hai tiếng, mà một cái nữ nhân còn lại là có chút thẹn thùng nhìn y một cái……

Hạ Vân Phong miễn cưỡng chọn mi.

Mang chút ngượng ngùng như vậy mới có ý tứ.

“Hạ lão bản, ngươi muốn hàng hay không?” mỹ nữ mới tới kia, dán lên y, ngực ma sát cánh tay y, xát qua xát lại……

Hạ Vân Phong bất động thanh sắc nhìn nữ nhân kia: “Hàng gì?”

“Nơi này của chúng ta hàng gì cũng có, đều nguyên chất, số , số đều có……” nữ nhân kia lấy ngón tay khoa tay múa chân, thật giống như đang đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, đẩy mạnh tiêu thụ mấy thứ không sạch sẽ. ( Ma túy hở .o)

Hơn nữa.

Khi nói chuyện, chân nữ nhân này đều sắp ngồi lên trên người y……

Hạ Vân Phong mặc dù có thời điểm sẽ vận chuyển mấy thứ không sạch sẽ, nhưng tuyệt đối sẽ không ở chính trong bãi của mình tiêu thụ mấy loại này, cảnh sát tra một cái sẽ có thể gặp phiền toái.

Ngao Dương thế nhưng cho phép những người này minh mục trương đảm (= công khai) tiêu thụ ở đây.

Hạ Vân Phong đối mấy thứ kia không có hứng thú, y bảo nữ nhân kia đi ra ngoài trước, hiện tại trong ghế lô chỉ còn lại y cùng nữ nhân hơi chút nhìn quen mắt kia, nữ nhân này trước kia thực đỏ.

“Hiện tại nơi này không phải là mỗi nữ nhân đều phải hướng khách nhân đẩy mạnh tiêu thụ mấy loại này nọ chứ?” Nữ nhân kia nói cho Hạ Vân Phong tình huống hiện tại của Hoàng Thành, hiện tại nơi này thực loạn.

Nữ nhân này nói với y, nơi này từ sau khi Ngao Dương tiếp nhận, rất nhiều quy củ đều thay đổi, từ trên xuống dưới cùng trước kia không giống nhau, khách nhân ít đi rất nhiều.

Rất nhiều người ký hợp đồng, muốn chạy cũng chạy không được.

Hơn nữa.

Có đôi khi lão bản của bọn họ sẽ mang theo những người ở Nam khu Hán đường đến trong này tiêu khiển, những người đó đều thực thô lỗ, chỉ cần là nữ nhân họ coi trọng, mặc kệ là tiểu thư hay là nhân viên phục vụ đều đã trực tiếp thượng, lão bản cũng không quản, có vài tiểu thư mới tới không nghe lời, mấy quản lý sẽ đánh người, hoàn toàn là hình thức đối đãi bạo lực.

Nhưng cũng không có người biết lão bản của bọn họ rốt cuộc làm cái gì, chỉ biết là lão bản của bọn họ là nhi tử của Vân gia, cũng không biết là bối cảnh gì, còn luôn cùng người của Nam khu Hán đường pha trộn cùng nhau.

“Ngươi rất không tồi, thực hiểu chuyện, ngươi canh chừng hảo mấy tiểu thư này, đều nhớ kỹ phải biết quy củ.” ý tứ Hạ Vân Phong thực rõ ràng, nữ nhân kia cũng gật đầu đáp ứng rồi.

Hạ Vân Phong bổ sung thêm một câu: “Ngươi rất thích hợp làm quản lý (QT là mụ mụ tang = Má mì, ta ghi za cho đỡ thô =¬¬¬¬=).”

“Cám ơn Vân gia nâng đỡ, có thể cho ta cơ hội này.” nữ nhân kia chỉ một lát liền thông, lập tức liền hiểu được ý tứ Hạ Vân Phong, “Ta nhất định sẽ hảo hảo làm, sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của Vân gia.”

“ Được.” Hạ Vân Phong vừa lòng nở nụ cười, miễn cưỡng……

Sau đó,

Y lại đi mấy bãi lớn của Bắc đường, đều là loạn thất bát tao, dù sao đều dơ bẩn, Ngao Dương căn bản là vô tâm thay y để ý, dung túng thủ hạ làm xằng làm bậy.

Gần đây trị an của Bắc khu kém rất nhiều, đội cảnh sát tuần tra ban đêm cũng tăng thêm không ít, mọi người đêu bàn tán xôn xao nói Bắc đường sớm hay muộn sẽ thua ở trong tay con của y……

Liền ngay cả lão đại Thanh Dương của Thanh bang cũng quan tâm Hạ Vân Phong, bất quá Thanh bang cùng thế lực mới cường đại Hán đường của nam khu kia có rất nhiều cố kỵ, căn bản là không tiện để nhúng tay.

Hơn nữa.

Này cũng là việc nhà của chính Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong cũng không hy vọng người ngoài đến nhúng tay can thiệp vào việc nhà của y, y khẳng định là muốn tự mình giải quyết, hiện tại Ngao Dương đang từng chút từng chút phá tan nhà của y.

Hạ Vân Phong đang từng chút từng chút nổi giận……

Muốn chơi à.

Y phụng bồi đến cùng.

Vốn Hạ Vân Phong nghĩ nếu Ngao Dương muốn Bắc đường cùng Hạ thị như vậy, y cũng sẽ không keo kiệt mà không cho Ngao Dương, nhưng Ngao Dương lại không chịu thua kém, muốn phá tan tất cả những thứ mà y vất vả thành lập.

Y dĩ nhiên là sẽ không bàng quan đứng nhìn.

Bất quá.

Nhi tử này của y cũng rất lợi hại, tuy rằng y đối với Ngao Dương trong lòng có áy náy, nhưng mà y cũng sẽ không để cho Ngao Dương hồ nháo hỗn loạn như vậy, trước đó bởi vì chuyện ngoại hối giảm trầm trọng, nên y buồn rầu.

Bởi vì y không có tiền, nếu còn không lên, kia tự nhiên là phải ngồi tù.

Bất quá Tần Diễm thay y trả rồi, xem như giải quyết vấn đề lớn trong lòng Hạ Vân Phong, hơn nữa y bị thương, gần đây mới hơi chút tốt lên, không có tinh lực quản Ngao Dương.

Chính là y không nghĩ tới ở trong thời gian y nghỉ ngơi, Hạ thị cùng Bắc đường bị Ngao Dương làm thành cái dạng này, con của y thật đúng là bản lĩnh, tưởng tẫn biện pháp cướp đi.

Vắt óc tìm mưu kế phá tan.

Không tồi.

Có tiền đồ.

Đủ độc, bất quá dùng sai địa phương rồi. (=..= lão đại xã hội đen chứ phải đùa a)

Quan hệ của Hạ Vân Phong cùng mấy nhi tử này của y luôn luôn ở chung không tồi, Hoằng Dạ hiểu chuyện, Hạ Đông nghe lời, Tần Diễm khôn khéo, Hình Liệt có khả năng, duy độc Ngao Dương chán ghét y như vậy.

Chán ghét đến nỗi lấy việc tra tấn y làm niềm vui, đùa bỡn thân thể y vì khoái cảm, nhào nặn tâm y để hưởng lạc, đạp hư sản nghiệp của y làm tự hào, nhi tử này tuy rằng cực đoan chút.

Bất quá, coi như là nhân tài có thể đào tạo, có can đảm, có bản lĩnh, dám từ trong tay y cướp này nọ, ở trước mặt y diễn trò diễn đến lâu như vậy, còn thong dong tự đắc như vậy……

Liền kết hôn cũng không nói cho y.

Lão bà có đứa nhỏ cũng trễ như vậy mới nói cho y.

Thật là có bản lĩnh.

Hạ Vân Phong không có việc gì cũng sẽ không tự mình đi tìm hắn, bất quá chiều hôm đó Hạ Vân Phong lại mang theo Hoằng Dạ đi một chuyến đến nhà Ngao Dương ở Đông khu, cũng chính là đoạn đường xa hoa cao cấp nhất Đông khu, khu biệt thự cao cấp mà quan lớn cục chính trị ở.

Bởi vì là cuối tuần nên cục chính trị lại không cần đi làm, cho nên Hạ Vân Phong tự mình đăng môn đến xem con dâu y, dù sao cũng là mang thai dòng giống Hạ gia, làm trưởng bối như y đây dĩ nhiên là muốn đến xem.

Mà Hoằng Dạ cũng là thay mặt mấy huynh đệ của hắn tới nhìn xem.

Vừa đến nhà Ngao Dương, liền nhìn thấy Ngao Dương đứng ở sân cắt cỏ, hơn nữa bên cạnh còn có một vị cấp dưới đang hướng hắn báo cáo sự tình, Ngao Dương nhìn thấy Hạ Vân Phong bọn họ đến đây, đã cho thuộc hạ rời đi.

“Đại ca, rãnh rỗi như vậy đến xem ta a.” Ngao Dương buông cái kéo to xuống, thong dong tháo xuống găng tay, tùy ý để ở một bên, hắn hoàn toàn không quan tâm Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong cũng không để ý.

“Hôm nay vừa lúc rảnh, nên cứ tới đây nhìn xem.” Hoằng Dạ đem quà mang đến đưa cho người hầu trong nhà Ngao Dương, Hạ Vân Phong nhìn thấy Hoằng Dạ kéo Ngao Dương một cái……

Ngao Dương mới hướng Hạ Vân Phong bên này nhìn lại, không quá tình nguyện gọi y một tiếng: “Lão ba, tiến vào ngồi.” ngữ khí của hắn không tốt lắm, ánh mắt cũng lạnh lùng như thường.

Thật giống như đang nói “Tiến vào chậm rãi đùa chết ngươi”.

Hạ Vân Phong sắc mặt như thường, lười biếng khích lệ hắn: “Nhi tử ngoan, thực nghe lời.” Y nói được rất chậm, lộ ra vài phần thâm ý. (khúc khích)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio