Dụ Tội

chương 216

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh đèn pin kia phi thường chói mắt, chiếu sáng toàn bộ mặt nước, có thể rõ ràng nhìn thấy trong nước ấm ấp hai người đang ôm nhau mà hôn môi, hai người đều chỉ lộ đầu ra khỏi mặt nước, thân thể chìm ở dưới nước cho nên không thể nhìn thấy thương trên thân thể Hạ Vân Phong, ánh sáng đèn pin lúc này liền đánh gãy hai người hôn môi, nhưng rất nhanh ánh sáng kia liền dập tắt.

Ai cũng chưa nói gì.

Hạ Vân Phong tưởng Ngao Dương đến đây, rõ ràng đem đầu quay sang bên kia, không có nhìn về phía người bên bờ này, nhưng Hạ Đông lại nhìn về phía người trên tay cầm đèn pin kia.

“Đại ca……” giọng Hạ Đông rõ ràng ở bên tai Hạ Vân Phong vang lên.

Cơ hồ là lập tức.

Hạ Vân Phong quay đầu lại nhìn về phía người bên bờ kia, hai mắt thích ứng bóng tối có thể y hi nhìn thấy hình dáng quen thuộc kia, cũng có thể mơ hồ thấy rõ dung mạo Hoằng Dạ.

Chính là……

Sắc mặt Hoằng Dạ có vẻ hơi tái nhợt, hắn đánh giá hai người một trận sau, ánh mắt thẳng tắp dừng ở trên người Hạ Vân Phong, hắn không có ra tiếng hỏi cái gì……

Nhưng ánh mắt hắn cũng rõ ràng là đang chất vấn Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong cũng rõ ràng nhận thấy được không khí không đúng, y vừa định nói, liền nhìn thấy Hạ Đông theo dõi y, ánh mắt kia cũng là hỏi Hạ Vân Phong rốt cuộc sao lại thế này……

“Sao ngươi lại tới đây?” Hạ Vân Phong cảm giác được ngoài ý muốn, y không biết vì sao Hoằng Dạ sẽ xuất hiện ở trong này, y căn bản cũng là giải thích không rõ ràng lắm tình huống hiện tại.

Bị Hoằng Dạ thấy được……

Y không muốn, nhưng này cũng không thể tránh khỏi……

Hoằng Dạ trầm mặc trong chốc lát, Hạ Vân Phong tinh tường nhìn thấy đáy mắt Hoằng Dạ hiện lên vài phần bất mãn, nhưng Hoằng Dạ lại không có phát giận, chỉ là vững vàng trả lời y: “Ngao Dương nói cho ta biết, ngươi ở trong này, ta cứ tới đây thử.”

Chẳng qua…

Trong giọng nói dị thường vững vàng kia của Hoằng Dạ tựa hồ ẩn hàm vài phần không thoải mái, y nghe được Hoằng Dạ thong thả lui hai bước, đem đèn pin đặt ở dưới đất……

“Bất quá, ta hình như đến không đúng lúc.” Trong bóng đêm thấy không rõ lắm biểu tình của Hoằng Dạ, có điều giọng hắn có vẻ có chút đơn bạc, “Nơi này đường rất tối, đèn pin để lại cho các ngươi.”

Hạ Đông cũng không nói.

Chính là.

Im lặng nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong……

Sau đó.

Hạ Vân Phong vẫn nhìn chằm chằm Hoằng Dạ, đôi mắt y lộ ra vài phần phức tạp, nhưng không biết phải nói gì dưới loại tình huống này, bởi vì Hoằng Dạ đều thấy được.

“Quấy rầy rồi.” Hoằng Dạ bình tĩnh nói xong sau liền ly khai, Hạ Vân Phong vừa định mở miệng gọi Hoằng Dạ lại, nhưng Hạ Đông lại ngăn trở y, trực tiếp áp lên đôi môi y.

Bắt buộc y đưa ra “Lựa chọn”.

Hạ Vân Phong tắm xong sau, Hạ Đông mới đem y ẩm lên bờ, thay y lau khô thân thể, thay y mặc quần áo vào, thay y mặc quần lót cùng tất lông.

Hạ Đông phát hiện Hạ Vân Phong vẫn trầm mặc, hắn đem Hạ Vân Phong ôm ngang lấy, sau đó bảo Hạ Vân Phong đem đèn pin cầm soi đường: “Vân gia, ngươi cầm chắc, đừng làm rơi.”

Hạ Đông nhắc nhở y……

Hạ Vân Phong thong thả gật đầu ý bảo: “Cầm chắc rồi.” Trong miệng đang ngậm tẩu thuốc, miệng nhợt nhạt thở ra sương khói thản nhiên.

Đi một đoạn đường sau.

Hạ Đông phát hiện ánh mắt Hạ Vân Phong nhìn chằm chằm vào nơi khác, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó: “Vân gia, cùng ta một chỗ, ngươi mất hứng?” Hắn bình tĩnh hỏi y.

Hạ Vân Phong quay lại, không dấu vết dấu đi suy nghĩ nơi đáy mắt: “Ta cùng một chỗ với nhi tử đều cao hứng.” Y thong thả giương mắt nhìn về phía Hạ Đông, nhìn thấy Hạ Đông chính đang rũ mắt nhìn y……

Đôi mắt kia của Hạ Đông thực bình tĩnh, có đôi khi ngay cả bản thân Hạ Vân Phong cũng không rõ ràng, Hạ Đông đối với y rốt cuộc là cái dạng tình cảm gì, là thích, hay là thích cùng y làm cái loại sự tình này……

Lại hoặc là thích dùng phương thức này, đến nói với y đây là trả thù cho mười mấy năm bất mãn……

Quan hệ của bọn họ thực phức tạp.

Nhìn như rất gần.

Cũng lại rất xa……

Trong lòng Hạ Vân Phong cũng hiểu được, có một số việc không phải y có thể nắm trong tay, thật giống như lúc trước Hạ Đông rời đi y, lựa chọn A Lâm, Ngao Dương nói một chút cũng không sai……

Bởi vì không phải chuyện gì y cũng đều được nắm trong tay, y cũng không phải là vị thần không gì không làm được, y bất quá cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, chuyện tình cảm lại càng khó nói.

Y có thể dùng thủ đoạn bức bách ai đó cùng với y một chỗ, nhưng tâm cả hai cũng không cùng một chỗ, vậy cùng một chỗ cũng không có ý nghĩa gì, cho dù y cũng muốn nhi tử đều ở lại bên cạnh y, nhưng tâm nhi tử cũng không ở trong cái nhà này, duy trì biểu hiện giả dối như vậy, lại có có ý nghĩa gì, y cũng sớm nên hiểu được điểm này.

Mười mấy năm trống vắng cùng vài năm ở chung, vài năm này thật sự là quá ít, cũng không chịu nổi khảo nghiệm nữa.

Nhưng Hạ Vân Phong đối với tương lai của mình sớm đã có kế hoạch lý tưởng……

Chính là…

Hiện tại y sẽ quý trọng mỗi một phút, mỗi một giây cùng một chỗ với nhi tử……

Cho nên.

Lúc Hạ Đông hôn y, y cũng sẽ không có gì cự tuyệt, cho dù Ngao Dương đối với y như vậy, y cũng sẽ không có một câu oán hận, chỉ cần đừng đả thương con y……

Là có thể……

Từ sau khi Hoằng Dạ đến nơi này, nơi này liền náo nhiệt lên rất nhiều, Hạ Vân Phong biết Hạ Đông đem chuyện đã xảy ra ở nơi này đều nói cho Hoằng Dạ, chẳng qua Hoằng Dạ nghe xong sau cũng không có đánh giá gì.

Ngao Dương dù sao vẫn ở trong này không đi, bình thường trừ bỏ trào phúng Hạ Vân Phong sau, cơ hồ là sẽ không cùng Hạ Vân Phong nói chuyện, Hạ Vân Phong cũng đều xem như hắn đánh rắm.

Y biết Ngao Dương cần phát tiết, cho nên y cũng sẽ không chỉ trích Ngao Dương, Hạ Vân Phong khi không có việc gì liền đem tấm ảnh chụp đứa con của Ngao Dương kia lấy ra nhìn xem.

Đứa nhỏ này thật đáng yêu, cùng Ngao Dương trước đây thật giống nhau……

Y đáp ứng trong khoảng thời gian này phải bồi Hạ Đông, cho nên đại bộ phận thời gian y đều cùng một chỗ với Hạ Đông, nhưng Hoằng Dạ từ khi đến nơi này, bình thường cũng không đi ra ngoài, y có thời gian cũng sẽ bồi bồi Hoằng Dạ.

Có điều…

Hoằng Dạ nói so với trước kia ít đi một chút, bởi vì trước kia khi bọn họ cùng một chỗ đều là Hoằng Dạ nói, y chỉ để ý nghe mà thôi, luôn có đề tài nói không xong.

Nhưng hiện tại cùng Hoằng Dạ ngồi với nhau, đều chỉ có Hạ Vân Phong nói chuyện, Hạ Vân Phong vốn cũng không quá thích chủ động nói với hắn, cho nên cũng không có đề tài gì có thể nói……

“Ngươi mệt mỏi liền đi lên ngủ đi, ta ở dưới thay ngươi nhìn.” Chẳng qua Hoằng Dạ vẫn thực quan tâm y là được, chính là quan tâm của hiện tại cùng quan tâm của trước kia không quá giống nhau nữa.

“Ta không phiền lụy.” Hạ Vân Phong nghĩ cùng Hoằng Dạ cứ như thế này thêm chút nữa, y phải dựa vào ở trên sô pha hút thuốc, lười biếng tỏ vẻ, “Nếu ngươi mệt rồi, thì đi ngủ trước đi.”

Hạ Vân Phong nói như vậy, kỳ thật là muốn nhìn xem, Hoằng Dạ rốt cuộc có phải đã bắt đầu chán ghét y rồi hay không, nếu Hoằng Dạ không muốn cùng với y một chỗ nữa, liền nhất định sẽ đi……

Lần này Hoằng Dạ đứng lên, chuẩn bị đi rồi……

Hạ Vân Phong miễn cưỡng ra tiếng, y giữ lại Hoằng Dạ: “Hạ Đông còn chưa có trở về, ta một mình rất nhàm chán.” Y giống như yêu cầu, lại giống như là mệnh lệnh, ánh mắt trầm ổn kia dừng ở trên lưng Hoằng Dạ.

“Ta đây bảo Ngao Dương xuống dưới cùng ngươi, hắn hẳn là còn chưa có ngủ.” Hoằng Dạ nói xong liền chuẩn bị lên lầu.

Lúc này……

Hạ Vân Phong lại vươn tay nhẹ nhàng đẩy chén nước trên bàn trà một chút, cái chén kia từ bàn trà bên cạnh rơi xuống dưới đất, tiếng cái chén bị vỡ vang vọng cả phòng khách.

Hoằng Dạ cũng không có quay đầu: “Hạ Đông mỗi ngày không sai biệt lắm khoảng lúc này đều sẽ trở về.” Ý tứ của hắn là, Hạ Đông đã trở lại, vậy nhiệm vụ của hắn liền hoàn thành.

“……”

“Hạ Đông sẽ cùng với ngươi.” Hoằng Dạ nói xong sau, thấy Hạ Vân Phong không nói lời nào, hắn một bên lên lầu, một bên thản nhiên tỏ vẻ, “Ta ở trong này không quá tiện.”

Hắn nói thực tự nhiên.

Vừa mới dứt lời, Hoằng Dạ người đã lên lầu rồi.

Hạ Vân Phong ngồi ở trong phòng khách nghe ba thuộc hạ ở bên ngoài nói chuyện, trong óc y trống rỗng, qua một hồi lâu nhi, bỗng một cái thảm đắp ở trên người y.

Y nâng mắt lên liền nhìn thấy Hoằng Dạ cầm cái chổi đem cái chén bị vỡ quét đi rồi, sau đó lại ở phòng bếp bận rộn một trận, mới bưng một chén nóng hầm hập gì đó lại đây.

Cấp Hạ Vân Phong uống……

Hoằng Dạ cái gì cũng chưa nói, chính là nhìn y uống xong.

“Ngươi nấu?” Hạ Vân Phong hỏi hắn, nhìn thấy Hoằng Dạ gật đầu, y lại bổ sung một câu: “Hương vị rất ngon.” Canh này thật tươi ngon.

Hạ Vân Phong ăn thức ăn ngoài gần nửa tháng rồi, đã lâu chưa ăn đồ do nhi tử nấu, hốc mắt y có chút nhiệt nhiệt, y uống canh xong sau, cầm chén đưa cho Hoằng Dạ.

Hoằng Dạ tiếp nhận bát đã đem rửa.

Thời điểm Hạ Vân Phong sắp ngủ, hắn mới đi lại đây đem Hạ Vân Phong ẩm lên lầu, Hạ Vân Phong vừa được đặt ở trên giường liền đã tỉnh, y chỉ nhìn Hoằng Dạ……

Chưa nói gì.

Hoằng Dạ cũng ngồi ở bên giường nhìn y, chẳng qua ai cũng đều không có nói chuyện, qua thật lâu, Hạ Vân Phong mới mở miệng đánh vỡ trầm mặc trước: “Ngươi gần đây cũng không bận, không cần đi công tác sao?”

“Công tác đều từ hết.” Hoằng Dạ lôi kéo chăn, thay y đè nén chăn.

Hai người hàn huyên trong chốc lát Hạ Vân Phong liền ngủ, buổi sáng ngày hôm sau Hạ Vân Phong liền nhìn thấy Hoằng Dạ ở bên ngoài sửa chữa ống nước bị hư, không bao lâu đã sửa xong.

Hơn nữa.

Cũng có thể dùng nước ấm……

Hoằng Dạ sửa xong ống nước sau, nói với Hạ Vân Phong: “Như vậy tiện hơn rồi, ngươi cũng không cần đi xa như vậy để tắm rửa.” Ngay tại trong phòng là có thể tắm.

Hạ Vân Phong sờ sờ tay hắn: “Tay ngươi thật lạnh.”

“Không quan hệ.” Hoằng Dạ xoa xoa tay, hắn đem áo khoác cởi ra phủ lên trên người Hạ Vân Phong, “Ta một hồi thì tốt rồi, ngươi đi về trước đi.” Bên ngoài đang đổ mưa to.

Trên mặt biển đều đóng một lớp băng mỏng, bất quá không ảnh hưởng việc đi thuyền……

Hoằng Dạ ăn mặc rất ít.

Hạ Vân Phong đem quần áo cởi ra trả lại cho hắn: “Ngươi mặc, đem áo của ta cũng mặc vào.” Y đem áo lông trên người cởi ra đưa cho Hoằng Dạ, sau đó chính mình mặc quần áo mỏng manh trở về căn nhà.

Hai ngày này.

Mỗi ngày Hạ Đông vẫn đi ra ngoài tìm hàng, chẳng qua Hoằng Dạ đi lên núi chặt cây, không có việc gì ngay tại bên ngoài gõ gõ cột cột mấy bó cây, y cũng không biết Hoằng Dạ đang làm cái gì.

Mỗi lần hỏi Hoằng Dạ: “Ngươi làm cái gì?”

“Không có gì, không có việc gì làm, giết thời gian thôi.” Mỗi lần Hoằng Dạ đều trả lời y như vậy, đáng tiếc Hoằng Dạ làm linh tinh rải rác, Hạ Vân Phong cũng không biết rốt cuộc hắn đang làm cái gì.

Y phát hiện Hạ Đông mỗi lần trở về đều phải nhìn chằm chằm Hoằng Dạ nhìn thật lâu, sau đó cái gì cũng không nói trở về phòng bồi Hạ Vân Phong, mỗi ngày lúc Hạ Đông không có trở về, Hạ Vân Phong cũng sẽ ở bên ngoài đứng trong tuyết bồi Hoằng Dạ vài giờ, Hoằng Dạ ở trong này không phải sửa này nọ, thì là làm với mấy thứ cây này.

Hoằng Dạ có đôi khi sẽ bảo ba thủ hạ kia của Hạ Vân Phong hỗ trợ chặt cây xuống, còn cầm cái bản vẽ đưa cho ba thuộc hạ kia của Hạ Vân Phong, bảo bọn họ đi ra ngoài mua vài thứ.

Nhưng Ngao Dương mỗi ngày ở trong này đều là giữa trưa mới rời giường, rời giường sau ngồi cùng bàn với Hạ Vân Phong cơm nước xong, hắn cầm một cái xẻng ở bên ngoài bắt đầu cào tuyết.

Hạ Vân Phong phát hiện hắn đào cái hố kia càng lúc càng sâu, càng ngày càng lớn, y cũng không biết Ngao Dương muốn làm cái gì, y cũng không hỏi Ngao Dương, Ngao Dương đào vài ngày sau cái hố kia đã trở nên rất lớn.

Không quá hai ngày.

Liền đã xảy ra chuyện.

Đều sắp mười hai giờ rồi Hoằng Dạ còn chưa có trở về, hơn nữa Hạ Đông cũng không thấy, Hạ Vân Phong bọc áo lông thật dày đi ra ngoài tìm nhi tử, y mới ra cửa liền nhìn thấy Ngao Dương cầm cái xẻng đang ở chôn sống ba thuộc hạ kia của y.

Ba thuộc hạ của Hạ Vân Phong bị Ngao Dương dùng dây thừng buộc chặt, miệng cũng bị nhét miếng vải, bị Ngao Dương đánh mặt mũi bầm dập té xỉu ở bên trong hố to, y nhìn thấy Ngao Dương đang dùng cái xẻng xúc đất chôn.

“Dám cướp hàng của ta, đúng là muốn chết.” Ngao Dương hùng hùng hổ hổ chôn xong mấy người kia, liền đem cái xẻng cấp ném, còn dùng chân đạp lên chỗ đất bị lấp bằng kia.

Hạ Vân Phong nhặt lên cái xẻng dưới đất, đẩy Ngao Dương ra, một lần nữa đem đất đào lên……

Nhưng Ngao Dương lại đột nhiên ôm lấy y, đem y ôm ra xa một chút: “Như thế nào? Muốn cứu người a? Có ta ở đây, ngươi như thế nào cứu a?” Hắn từ phía sau ôm Hạ Vân Phong, dán tại bên tai Hạ Vân Phong cười đến thực đáng giận.

Hạ Vân Phong mặc rất dầy, ôm đến đám lông xù, Ngao Dương cảm thấy xúc cảm đến là không tồi, nhưng Hạ Vân Phong lại đẩy ra, ném cái xẻng xuống, đem mặt mấy người kia lôi ra ngoài, như vậy ít nhất có thể thông khí.

Ngao Dương không cho y cứu họ, rõ ràng trực tiếp bắt y ôm lại, hai người lăn ở trên tuyết, lăn thật lâu mới dừng lại, Ngao Dương trực tiếp đụng vào thân cây mới ngăn được thân thể hai người.

“Ngươi lại lộn xộn thử xem xem.” Ngao Dương bắt được hai tay của y, xoay người đem y đặt ở trên tuyết, nhìn thấy Hạ Vân Phong mỏi mệt, hắn liền nở nụ cười……

“Lô hàng kia là ta sai bọn họ cướp, ngươi có cái gì liền hướng về phía ta mà đến.” Hạ Vân Phong biết đó là phương thức Ngao Dương đối đãi người ngoài, y cũng biết Ngao Dương sẽ không thủ hạ lưu tình.

“Ta chính là đang hướng ngươi tới, ngươi không phải là để ý huynh đệ Bắc đường của ngươi nhất sao, làm lão đại như ngươi đây, cần phải hảo hảo bảo vệ người của ngươi.” Ngao Dương thân thủ nắm hai má y, cúi đầu để sát vào y, nhìn thấy đáy mắt Hạ Vân Phong lộ ra vẻ mặt trào phúng, hắn cười lạnh hai tiếng, “Đại ca nhìn thấy ngươi với Hạ Đông cùng một chỗ, hắn thực tức giận.”

“Đây chẳng phải là điều ngươi rất muốn xem sao?” Hạ Vân Phong chỉ miễn cưỡng đáp lại hắn một câu, lười biếng đánh giá dung nhan anh tuấn như trước trong gió tuyết kia của Ngao Dương.

“Đúng vậy, ta muốn nhìn thấy ngươi bị đại ca vứt bỏ, bị Hạ Đông vứt bỏ, nhìn ngươi bị tất cả nhi tử vứt bỏ, lòng ta liền thống khoái.” Ngao Dương tâm lý thực vặn vẹo.

Hạ Vân Phong giật giật, lười biếng nói: “Ngươi biến thái.”

“Ngươi so với ta càng biến thái, ngươi đều đã bị nhi tử xâm phạm, so độ biến thái, ta làm sao so được với ngươi, Vân gia.” Ngao Dương theo dõi y, cẩn thận đánh giá y.

Hạ Vân Phong nghĩ nghĩ: “Như vậy được rồi, chúng ta đến làm giao dịch.”

“Giao dịch gì?” đến đây Ngao Dương lại thật ra hứng thú, hắn duỗi tay đẩy tuyết ra trên mặt Hạ Vân Phong.

“Từ giờ cho đến lúc rời đi nơi này, chỉ cần ngươi đối tốt với ta một chút, ta liền đem hàng trả lại cho ngươi.” Hạ Vân Phong căn bản là không có hàng, nhưng y vẫn đặt cược.

Ngao Dương phát ra tiếng hừ cười có chút ngoài ý muốn: “Thì ra ngươi muốn chính là cái này, sớm nói chút đỡ lãng phí thời gian của ta.” Hắn thân thủ sờ sờ hai má hơi lạnh của Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong giương mắt nhìn hắn: “Ngươi đáp ứng?”

Ngao Dương cúi đầu nhìn y: “Đương nhiên.”

Lập tức……

Cúi đầu……

Hôn ở đôi môi ấm áp của Hạ Vân Phong (=.,= có ai phân tích tâm lý của thằng này dùm ta với)……

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio