Hạ Vân Phong sắc mặt không biến nhưng tâm lại đang kinh hoảng. Hiện tại y không thể phát ra tiếng nào, càng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Ngay cả động tác nuốt nước miếng của y cũng đình chỉ, y nín thở nhìn.
Nhìn thấy thân ảnh người nọ ngày càng tiến gần, ánh mắt Hạ Vân Phong cũng bắt đầu nhẹ nhàng rung lên……
Làm sao bây giờ……
Đã tới gần rồi……
Hạ Vân Phong làm bộ cái gì cũng chưa nhìn thấy, thong thả đi hai bước vào trong phòng rồi lại lui ra đằng sau hai bước, thân ảnh người nọ lập tức không động nữa, nhưng vào lúc này Hạ Đông lại đột ngột không di chuyển.
“Ngươi làm sao vậy?” Hạ Đông nghi hoặc nhìn về phía Hạ Vân Phong, nhìn thấy sắc mặt Hạ Vân Phong có chút khó coi, hắn lập tức biết xảy ra vấn đề rồi, hắn không dấu vết hướng dưới đất liếc mắt một cái…..
Mơ hồ nhìn thấy một bóng người đứng cách bọn họ không xa, người kia không động đậy nữa, nhưng một lát sau hai người đồng thời nghe được âm thanh cái rìu thật dài kia kéo lê dưới sàn.
Hạ Vân Phong làm bộ như không nghe thấy, y bảo Hạ Đông đem cục cưng ôm đi ra. Hạ Đông mới vừa đi ra khỏi phòng thì người kia bắt đầu di động, trực tiếp kéo rìu tiến lại đây.
Hai người muốn chạy cũng chạy không được, người cầm cây rìu kia trực tiếp đem rìu ném lại đây, sau đó ôn hoà nói một câu: “Đem đứa nhỏ đưa cho ta.”
Cái rìu kia bị ném vào trong phòng……
Rơi trên mặt đất……
Trong phòng thật sự rất tối, không có đèn, bất quá Hạ Vân Phong nhìn thấy đầu người kia đội một cái mũ trùm đầu nhìn rất quen mắt, y lập tức đột nhiên cảm thấy kinh hoàng gấp vài lần.
Là A Lục!
Hạ Đông muốn ôm cục cưng rời đi, nhưng A Lục duỗi cái chân dài ra, tự nhiên dẫm lên trên tường, vững vàng chặn đường đi của Hạ Đông: “Đã nói rồi, không thể đi.”
Cả người A Lục đều ngược sáng, thân ảnh phản quang kia khiến cho hắn nhìn qua có chút quỷ mị……
Giọng hắn nghe vào tai thực ồm, bởi vì đội mũ trùm đầu nên hoàn toàn nghe không ra giọng nói thực của hắn, có thể rõ ràng biết được hiện tại A Lục phi thường mất hứng.
Hạ Vân Phong cảm thấy người này rất nguy hiểm.
Y còn nhớ rõ một năm trước ở trên đảo A Lục còn từng “ôm” y, lại dõng dạc nói cái gì hắn là con trai thứ sáu, điều này làm cho Hạ Vân Phong có chút không thoải mái.
Y không có đứa con trai thứ sáu.
“A Lục, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Hạ Vân Phong ngăn ở trước mặt Hạ Đông, y cảm thấy A Lục này tựa hồ không đơn giản như vậy, tuy rằng là con của y……
Nhưng còn chưa cho y xem mặt
“Nhanh như vậy đã tìm đến rồi, chơi không vui chút nào.” A Lục tựa hồ đang oán giận Hạ Đông hành động quá nhanh, nhưng giọng hắn lại có vẻ rất là âm trầm, làm cho người ta phát lạnh.
A Lục bỏ chân xuống, ý bảo Hạ Đông đem đứa nhỏ đưa cho hắn.
“Ta sẽ không đưa cho ngươi.” Ánh sáng trong đôi mắt Hạ Đông không chút nào dao động, hắn ôm cục cưng không dấu vết lui lại mấy bước: “ Muốn thì tự mình đến cướp.”
Hạ Vân Phong di chuyển bước chân, vững vàng che ở trước mặt Hạ Đông: “Ngươi đem cục cưng trả lại cho ta, ta có thể xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua.” Y đưa ra điều kiện.
Hạ Đông cùng A Lục đều ngây ngẩn cả người.
Điều kiện tốt như vậy.
Rất mê người.
Chỉ trong chớp mắt A Lục đến gần Hạ Vân Phong, hắn vươn tay sờ sờ cánh tay Hạ Vân Phong: “Không được.” Hắn nói có chút tiếc nuối, cơ hồ là cùng lúc hắn cướp lấy cục cưng trong lòng Hạ Đông……
“Ngươi……”
Hạ Đông còn chưa nói xong, cục cưng đã bị đoạt đi.
Hạ Vân Phong cũng không phản ứng kịp.
Động tác của A Lục rất nhanh, hơn nữa thực ổn, y lo lắng cục cưng có bị thương hay không, nhưng A Lục ôm cục cưng đối với Hạ Vân Phong nói: “Yên tâm, không thương đến đứa nhỏ.”
“Ngươi đem đứa nhỏ trả lại cho ta.” Hạ Vân Phong thực lo lắng sự an toàn của cục cưng, y cũng không thể tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ.
A Lục liên tục lui về phía sau……
A Lục lui hai bước, lắc đầu cự tuyệt Hạ Vân Phong: “Đã nói rồi, không được, chính là không được.” Hắn lấy súng ra, chỉ vào bọn họ, hơn nữa còn bảo hai người lui về phía sau, không được đi theo hắn.
Sau đó.
A Lục thong thả rời khỏi nhà công cộng……
Một tiếng vang “Cạch lang”.
Cửa sắt nặng nề khép lại, lập tức liền vang lên tiếng khóa cửa.
Hạ Vân Phong cùng Hạ Đông đều bị nhốt ở bên trong, không có vũ khí không thể đánh bừa. Theo tiếng bước chân dần đi xa,Hạ Vân Phong cũng biết hôm nay không thể đem cục cưng trở về.
Cục cưng cứ như vậy ở dưới mắt Hạ Vân Phong, bị A Lục trực tiếp mang đi rồi, Hạ Vân Phong bất an nhíu mày.
Nơi này không có đèn, hơn nữa cửa sổ đều bị ván gỗ phong kín, căn bản là ra không được, nơi nơi đều thực bẩn, ngay cả chỗ để ngồi cũng không có. Hạ Vân Phong đi vào bên trong, phát hiện giường cục cưng ngủ rất sạch sẽ, còn cố ý trải nệm mềm mại, chỉ bằng một chút như vậy thôi, tạm thời y có thể yên tâm rồi.
Bất quá cục cưng không ở bên cạnh y, y thủy chung vẫn là lo lắng, dù sao cục cưng từ nhỏ đều chưa từng rời khỏi y, cũng không biết có quen hay không.
Hơn nữa.
A Lục thế nhưng đem cục cưng đưa đến loại địa phương này, vô luận như thế nào Hạ Vân Phong cũng rất tức giận, chẳng qua hiện tại đã biết người bắt cóc cục cưng là ai, y cũng an tâm hơn một chút.
A Lục nhất định sẽ tìm y……
Hạ Vân Phong thấy Hạ Đông đứng ở trước mặt y, y bảo Hạ Đông ngồi xuống nghỉ ngơi trước: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, thời gian này ngươi vừa phải đi làm, vừa phải thay ta tìm người, nhất định thực cực khổ.”
Rốt cục lương tâm y bộc phát rồi. (T.T ý là bi h mới quan tâm?)
“Ngươi không cần quá lo lắng, người kia thoạt nhìn cũng không giống như muốn tổn hại cục cưng.” Hạ Đông ngồi ở bên cạnh y, hắn từ lúc nãy liền gọi điện thoại bảo người đến đây mở cửa cho bọn họ……
“Cục cưng không ở bên cạnh ta, ta rất lo lắng.” Bảo y như thế nào có thể an ổn.
Y đã bỏ qua một lần.
Không thể lại sai lầm lần thứ hai.
Bất quá.
Hạ Vân Phong cũng không có nói cho Hạ Đông lai lịch đứa nhỏ này, Hạ Đông cho tới bây giờ cũng không có hỏi qua y. Dù sao y sai Hạ Đông làm việc, bình thường Hạ Đông cũng sẽ không hỏi loạn.
Hạ Đông thực nghe lời.
Nghĩ đến hôm nay Hạ Đông thông tri cho y trước tiên, y vẫn là thật cao hứng, điều này chứng tỏ Hạ Đông đem chuyện của y đặt ở trong lòng, cũng không phải có lệ với y.
“Qua không bao lâu nữa, sẽ có người đến đây mở cửa cho chúng ta.” Hạ Đông thấp giọng nói xong, lấy tay ngăn cản thắt lưng Hạ Vân Phong: “ Lát nữa A Lâm sẽ tới đây.”
A Lâm……
Lại là A Lâm……
Tuy rằng không quá thích nghe cái tên đó, bất quá Hạ Vân Phong cũng sẽ không cố ý đi để ý sự tồn tại của A Lâm: “Ngươi bảo A Lâm tới khi nào?”
“Vừa rồi ta gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn đến đây mở cửa cho chúng ta.” Hạ Đông thành thật nói lời trong lòng, ngữ khí bình tĩnh của hắn thực tự nhiên: “ Những người khác ta sẽ lo lắng.”
Là A Lâm……
Thì hắn yên tâm……
Hạ Vân Phong ngồi ở trên cái chăn sạch sẽ, thong thả chậm rãi chớp chớp hai mắt: “Để cho hắn tiến vào nhìn ta xấu mặt?” Y vốn là muốn nói “Vậy vì sao hắn chậm như vậy”, nhưng nói ra miệng liền hoàn toàn thay đổi.
Y trầm mặc.
Thế nhưng nói ra loại lời nói này.
Hạ Đông khẳng định sẽ lại nghĩ y ghen tị A Lâm, Hạ Vân Phong giữ yên lặng không nói nữa, một lát sau mới cảm giác được Hạ Đông cẩn thận bắt lấy tay y.
Rất nhẹ.
Rất chậm.
Hoàn toàn không nóng nảy.
Động tác kia rất hồn nhiên, thiên chân, tự nhiên mà lưu loát……
Thật giống như đang lấy độ ấm lòng bàn tay an ủi tâm tình Hạ Vân Phong, một chút ấm áp kia như tiến vào trong lòng Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong ngẩng đầu nhìn hắn……
Hạ Đông lại nghiêng đầu nhìn nơi khác, tựa hồ đang quan sát đến động tĩnh ngoài cửa sổ.
Thực cẩn thận.
Hạ Vân Phong nhẹ nhàng mà giật giật ngón tay, Hạ Đông liền cảm giác được, quay đầu lại nhìn y: “Vân gia, ta nhớ lần trước ngươi nói qua với ta, ‘Lần sau’ đến lượt ta.”
Hắn bình tĩnh mà thấp giọng nhắc nhở những lời lần trước Hạ Vân Phong ở trong thang máy nói, hắn nhớ lần trước Hạ Vân Phong nói với hắn, lần sau sẽ tìm hắn, mà giờ phút này chính là “Lần sau”.
Được Hạ Đông nhắc nhở, Hạ Vân Phong lập tức đã nhớ lại lời lần trước mình nói: “Ta lần trước nói ‘Lần sau’, không có nghĩa là lúc này đây.” Y muốn thu tay lại……
Nhưng lại bị nắm chặt……
Hạ Đông cầm lấy tay y không buông, hắn lay động tay Hạ Vân Phong, cũng không biết là cố ý hay là vô tình, Hạ Vân Phong luôn cảm giác được mu bàn tay mình, như có như không ma sát địa phương nóng bỏng dưới thân kia của Hạ Đông.
Hơn nữa……
Nơi đó của Hạ Đông đã muốn cứng rồi (=..=)……
“Vân gia, A Lâm sẽ không tới nhanh như vậy đâu, từ Đông khu đến đây ít nhất cần một hai giờ.” Hạ Đông tựa hồ đang nhắc nhở y phải nắm bắt thời gian, Hạ Đông nắm chặt tay y.
Hạ Vân Phong nghe thấy giọng nói của Hạ Đông thật giống như nhập ma, y miễn cưỡng nâng mắt lên nhìn về phía Hạ Đông, nhìn thấy Hạ Đông cúi đầu im lặng nhìn y, ánh mắt kia tràn ngập chờ mong mà Hạ Vân Phong rất quen thuộc.
“Vân gia.” Hạ Đông thấp giọng gọi y, “Ngươi không thích ta sao?” Giọng nói kia rất nhỏ, hỏi cũng rất nhẹ.
Thế nhưng…
Giờ phút này……
Ánh mắt Hạ Đông lại ngoài ý muốn làm cho Hạ Vân Phong cảm thấy, kỳ thật rất nhiều chuyện Hạ Đông đều biết, đều rõ ràng.
Chẳng qua.
Không muốn hướng y yêu cầu, vĩnh viễn đều chỉ im lặng đứng ở một bên, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi kia của Hạ Đông.
Hạ Vân Phong có chút mềm lòng.
Ngay khi Hạ Đông thất vọng buông tay y ra, y mới chậm rãi vươn tay tháo dây lưng bên hông Hạ Đông……
Hạ Đông cúi đầu nhìn y: “Vân gia, không cần miễn cưỡng.” Hạ Đông muốn kéo tay y ra.
Nhưng…..
Hạ Vân Phong thong thả kéo khóa kéo của Hạ Đông, ánh mắt y dừng ở trên bộ vị kia của Hạ Đông, ngón tay y nhẹ nhàng đẩy quần lót ra, ngọn lửa nóng bỏng kia của Hạ Đông nhẹ nhàng mà bắn ra, lướt qua cổ tay y.
“Ngươi như thế nào……” Rõ ràng còn chưa có bắt đầu, Hạ Đông đã có cảm giác rồi, cũng lớn thành như vậy rồi……
“Nhanh lên.” Hạ Đông thúc giục y, bắt lấy tay y, kéo y vận động.
Hạ Vân Phong đụng đến nơi đó của Hạ Đông, chỗ đó vừa nóng lại vừa sưng, tần suất nhảy lên kia phi thường rõ ràng, nắm ở trong lòng bàn tay có chút tê liệt.
Trong căn nhà công cộng tối như mực, nương theo ánh trăng mơ hồ có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bên trong. Hạ Vân Phong ngồi ở trên giường, trong tay nắm nơi yếu hại của nhi tử, nhẹ nhàng mà niết nhu, vuốt ve, ngón tay ái muội niết lộng.
Y rất có kỹ xảo……
Làm cho Hạ Đông nhịn không được cúi đầu nhìn y: “Ngươi thường xuyên làm?” Lần này Hạ Đông không có xưng hô y là “Vân gia”, mà là trực tiếp hỏi.
Ngữ khí Hạ Đông so với lúc nãy trở nên càng thấp, tiếng nói khàn khàn bao hàm kia ở trong không gian yên tĩnh phi thường ái muội.
Cái gì?
Cái gì thường xuyên làm?
Hạ Vân Phong biết Hạ Đông đang hỏi y có phải là thường xuyên cùng người khác làm loại sự tình này hay không, y lại không có trả lời.
Không phải.
Y như thế nào khả năng thường xuyên cùng người khác làm loại sự tình này, cái tay an ủi dưới thân Hạ Đông kia của y, có hơi chút chần chờ.
“Rốt cuộc có phải hay không?” Hạ Đông dựa lưng vào tường, hắn một chân dẫm lên mép giường, để cho Hạ Vân Phong càng thêm phương tiện gần gũi an ủi hắn……
Một bàn tay còn lại khác của Hạ Đông đang vuốt ve cái cổ bóng loáng của Hạ Vân Phong, hắn sờ soạng khiến lưng Hạ Vân Phong hơi ngứa.
Thực thoải mái.
“Rốt cuộc có hay không?” Hạ Đông vuốt ve cổ y, sau đó theo cổ sờ xuống đụng đến xương quai xanh.
Hạ Đông một lần nữa truy vấn, Hạ Vân Phong đã có chút chống đỡ không được nữa……
“Ta không có.” ánh mắt Hạ Vân Phong theo cái bụng gần trong gang tấc kia của Hạ Đông hướng lên trên nhìn, nhìn thấy cổ họng Hạ Đông đang ở run rẩy.
Tay Hạ Đông theo dưới áo Hạ Vân Phong luồn vào trong áo, đụng đến điểm nổi lên trước ngực thật nhỏ kia củaHạ Vân Phong. Ngón tay hắn để ở nơi đó nhu vuốt vững vàng, làm cho bụng Hạ Vân Phong co rút chặt lại.
Ngay cả thân thể cũng đều nóng lên……
Hạ Đông cởi cúc áo bằng ngọc trên người y ra, hắn trực tiếp quỳ gối trên giường, làm cho Hạ Vân Phong bán nằm ở trên giường.
Lửa nóng của hắn cọ xát khuôn ngực mềm dẻo của Hạ Vân Phong (=..= lưu manh chẳng thua gì Hình ca), hắn cúi đầu thưởng thức vẻ mặt của Hạ Vân Phong.
Ánh mắt của Hạ Vân Phong lại miễn cưỡng dừng ở trên vật lửa nóng gần trong gang tấc kia, y chỉ cần cúi đầu, đôi môi có thể đụng tới địa phương kia của Hạ Đông.
Hạ Đông ở ngực y nhu đến nhu đi, trở nên có chút ươn ướt.
Cho dù tim Hạ Vân Phong đập rất nhanh, toàn thân có bị khơi gợi lên tình cảm như thế nào, y vẫn duy trì thanh tỉnh, an ủi địa phương cảm giác mãnh liệt kia của Hạ Đông.
Tay hắn đã muốn nhũn ra rồi.
Hạ Vân Phong biết Hạ Đông sắp đến, bởi vì vật lửa nóng trong tay y sưng to nóng bỏng.
Nhưng Hạ Đông lại đột nhiên ngăn tay y, đỡ vật nóng rực của mình nghỉ ngơi, không cònđể cho Hạ Vân Phong tiếp tục làm nữa.
Hạ Vân Phong biết Hạ Đông tựa hồ còn chưa muốn kết thúc quá sớm.
Y vừa định đứng dậy.
Hạ Đông liền nắm cằm y: “Dùng miệng làm.” Sau đó ngón tay xâm nhập vào trong miệng Hạ Vân Phong, ái muội khuấy động.
Tiếp theo.
Hạ Vân Phong liền cảm giác được Hạ Đông thừa dịp lúc y không chú ý, nâng cằm y lên đem lửa nóng tráng kiện làm cho người ta sợ hãi kia đưa vào trong cái miệng ướt át của y, gắt gao chế trụ đầu của y, trực tiếp để sâu vào yết hầu của y.
Nháy mắt Hạ Vân Phong bị phình lên, bởi vì hô hấp có chút khó khăn, y chỉ có thể phát ra âm thanh trầm trầm miễn cưỡng……
Y bán nằm ở trên giường, miệng hàm chứa lửa nóng, phía dưới cũng hàm chứa ngón tay Hạ Đông, hai chân y hơi hơi rộng mở, quần áo thực hỗn độn.
Ngực còn bị Hạ Đông thưởng thức, đại khái qua hơn nửa giờ sau, Hạ Đông mới giải quyết, mà ở phía dưới Hạ Vân Phong đã bủn rủn vô lực.
Đôi môi hồng hồng.
Ánh mắt ẩm ướt.
Hạ Đông còn đang tự mình thong thả mặc quần, Hạ Đông lau khô thân thể sau đó thay Hạ Vân Phong xoa xoa miệng……
“Vân gia, xúc xích nóng ăn ngon không?” Hạ Đông vẻ mặt đứng đắn, hoàn toàn không giống như là đang trêu chọc y.
Bộ dáng đứng đắn trăm phần trăm làm cho Hạ Vân Phong cũng không biết trả lời như thế nào, Hạ Vân Phong vừa đứng dậy đã bị Hạ Đông ôm lấy.
Hạ Đông nhéo phần eo mẫn cảm của y, rất nhanh chợt nghe thấy y lười biếng nói hai chữ:“Ăn ngon.” Tuy rằng nói được không quá tình nguyện.
Hạ Đông ôm y, đôi môi dán ở trên mặt y:“Ăn ngon lắm không?”
Hạ Đông ôm y, càng ôm càng ái muội, trước kia cũng chỉ là ôm mà không động, hiện tại ôm y còn sờ mông y, còn đang nhu lộng……
Thật sự ăn ngon……
Hai má Hạ Vân Phong đang nóng lên, mấy thứ kia sao có thể ăn thật ngon……