Hạ Vân Phong đã sớm đem đồ trên tay giao cho người hầu, bởi vì Mĩ Mi đang đút Hình Liệt ăn điểm tâm. Hạ Vân Phong đứng tại chỗ nhìn một lúc liền chuẩn bị trở về phòng.
“Lão công, ngươi chừng nào thì mới không làm ở đó nữa?” Mĩ Mi một bên thương tâm chảy lệ một bên đút Hình Liệt ăn bữa sáng: “Mặt của ngươi có phải sẽ bị hủy dung hay không?”
Nữ nhân kia tựa hồ thực lo lắng cho khuôn mặt của Hình Liệt……
Lời của nữ nhân này làm cho Hạ Vân Phong dừng cước bộ, nếu thật sự quan tâm một người, căn bản sẽ không trực tiếp hỏi đến chỗ đau của người khác như vậy……
“Không biết.” Hình Liệt nói đơn giản xong đã không nói chuyện với Mĩ Mi nữa.
Mĩ Mi khóc thật thương tâm.
Hơn nữa.
Nước mắt vẫn còn đang rơi.
“Lão công, đêm qua lúc đến bệnh viện thăm ngươi, bệnh viện không cho ta gặp ngươi, ta không biết thì ra ngươi bị thương nặng như vậy, bác sĩ nói ngươi không được ăn cay, bằng không sẽ để lại sẹo.” Mĩ Mi dặn dò Hình Liệt phải cẩn thận miệng vết thương.
Hạ Vân Phong đứng ở cạnh cửa trầm ổn nhìn chăm chú vào Hình Liệt và Mĩ Mi nói chuyện, trên mặt y không có bao nhiêu biểu tình dư thừa. Thì ra tối hôm qua Mĩ Mi đã đi đến bệnh viện. Hình Liệt cũng không phải không nghĩ tới người quan tâm hắn, chẳng qua người Hình Liệt nghĩ đến không phải y mà thôi, cho nên mới không gọi điện thoại báo cho y trước tiên.
“Lão công, ba ba đêm qua cả đêm cũng chưa ngủ, bảo ta sáng sớm tới đây xem ngươi, người thực lo lắng ngươi gặp chuyện không may.” Mĩ Mi xoa xoa nước mắt, đút Hình Liệt ăn cơm xong lại xoa xoa miệng cho Hình Liệt.
“Ta không sao rồi.” Hình Liệt hơi có lệ đáp lại một câu.
Hạ Vân Phong hiện tại mới biết được thì ra không chỉ một mình y lo lắng Hình Liệt như vậy, còn có người lo lắng Hình Liệt giống y. Tình cảm trong mấy năm ngắn ngủi, làm sao cũng không bằng tình cảm mười mấy năm nồng đậm.
Hình Liệt và Mĩ Mi cùng ở dưới một mái hiên đã mười mấy năm, so với y cùng Hình Liệt quả thật chỉ có hơn chứ không kém, Hạ Vân Phong rất nhanh liền tự mình trở về phòng.
Y đã thật lâu không rời giường sớm như vậy, nếu không phải vì muốn đem bữa sáng cho Hình Liệt,y còn muốn ngủ thật lâu. Y nằm trở lại trên giường xem như cái gì cũng chưa phát sinh, tiếp tục im lặng ngủ bù.
Y mơ mơ màng màng ngủ lập tức cảm giác có người vào phòng, lúc này các con của y đều đã đi làm, hơn nữa Ngao Dương mỗi ngày đều phải đến giữa trưa mới ngủ dậy.
Hạ Vân Phong biết người vào là Hình Liệt.
Y không có mở mắt ra, chỉ tiếp tục ngủ. Y nghe được động tác Hình Liệt rất nhẹ, rất nhanh ngồi lên bên giường, ngay sau đó y liền cảm giác được tay Hình Liệt đang sờ bắp chân y.
Thật giống như đang mát xa.
Động tác, lực đạo đều khá đúng chỗ, Hình Liệt tùy tay lôi kéo tuột xuống áo ngủ đang dán lên làn da mịn màng của Hạ Vân Phong……
Quần lót cũng bị Hình Liệt cởi ra……
Hạ Vân Phong trần truồng nằm ở trước mặt hắn, y thực thanh tỉnh nhìn lại Hình Liệt, nhìn thấy Hình Liệt tách chân y ra, y cũng không phản kháng hoặc là không vui.
Hô hấp của Hạ Vân Phong rất nặng, dưới cái nhìn chăm chú trần trụi của Hình Liệt, ngực y thong thả phập phồng, cái chân hành động không quá thuận tiện kia của y bị Hình Liệt tách ra.
Lòng bàn chân y miễn cưỡng dẫm trên giường, hai chân hơi hơi gấp khúc hướng hai bên sườn tách ra, ánh mắt Hình Liệt ở trên người y lưu luyến, tay còn phủ vuốt chân y.
“Vừa rồi ngươi đi đâu?” Hình Liệt hỏi y, bởi vì trước đó Hình Liệt rời giường không có nhìn thấy Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong trầm mặc một lát mới trả lời:“Đi toilet.”
“Trong phòng có toilet, vì sao không dùng ở trong phòng?” Hình Liệt thấp giọng truy vấn, ánh mắt hắn dừng ở trên mặt Hạ Vân Phong, nhìn thấy sắc mặt Hạ Vân Phong không tốt lắm, hắn ý vị thâm trường cười khẽ hai tiếng sau không tiếp tục hỏi nhiều nữa.
“Ngươi tỉnh sẽ cần nên ta đi ra bên ngoài dùng.” Hạ Vân Phong nói đơn giản xong liền câm miệng, giọng nói y lười biếng, nghe không ra là thật hay giả.
Y không muốn nói cho Hình Liệt.. y đã thấy được.
Y nói với bản thân là chưa nhìn thấy gì cả, chỉ là ra bên ngoài đi toilet mà thôi, cũng không có chuẩn bị bữa sáng cho Hình Liệt, cũng không có đi tiền đường đại miếu mang bữa sáng đến cho Hình Liệt.
Hạ Vân Phong liền cứ nằm như vậy tùy ý Hình Liệt nhìn, khi y cảm giác được tay Hình Liệt trượt đến bên trong sườn chân của y, y không tự chủ được thong thả ấn chặt chân.
Nhưng Hình Liệt lại đem chân y tách ra lần nữa: “Để cho ta xem xem.” Hình Liệt cúi đầu, chôn đầu ở giữa hai chân Hạ Vân Phong (=..=), Hạ Vân Phong có thể rõ ràng cảm giác được hơi thở của Hình Liệt đang bồi hồi ở trên làn da y.
Y rũ mắt xuống liền nhìn thấy Hình Liệt vươn đầu lưỡi liếm chân y, cảm giác ướt át kia làm cho thân thể Hạ Vân Phong hơi run run,y khiến cho mình hoàn toàn thả lỏng.
Cảm thụ……
Hình Liệt một bàn tay chống giường, một bàn tay còn treo băng vải, Hạ Vân Phong nhìn đầu lưỡi ướt mềm kia của Hình Liệt dọc theo đường cong, lướt qua cái bụng run rẩy của y, theo hoa văn thân hình mơ hồ hiện ra của Hạ Vân Phong liếm đến ngực y. Địa phương ánh sáng màu nhạt nhẽo trước ngực kia của Hạ Vân Phong bị đầu lưỡi Hình Liệt liếm càng phát ra tiên diễm.
Cảm giác vừa tê lại vừa ngứa khiến cho Hạ Vân Phong không tự chủ được vươn tay sờ đằng sau gáy Hình Liệt, y tựa hồ muốn Hình Liệt càng dùng sức liếm hôn địa phương kia.
Ngực y thong thả phập phồng, Hình Liệt cắn cắn hôn hôn, thật giống như Hạ Vân Phong tự mình chủ động đưa vào trong miệng hắn vậy. Xúc cảm không chịu nổi kia khiến cho Hạ Vân Phong phát ra âm thanh hừ nhẹ miễn cưỡng.
Nụ hôn của Hình Liệt rời khỏi khuôn ngực bị hôn cắn đến ướt át tỏa sáng cực kỳ ngon miệng của Hạ Vân Phong, hôn đến cằm Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong chỉ cảm thấy những nơi bị Hình Liệt hôn qua có chút tỏa sáng.
Lộ ra cảm giác ướt át ái muội.
Hơi thở của Hạ Vân Phong thực trầm: “Ngươi đang bị thương, không thích hợp làm vận động kịch liệt.” Y lo lắng miệng vết thương của Hình Liệt chưa lành, nếu vận động quá kịch liệt sẽ khiến miệng vết thương rách ra.
Tối hôm qua đã muốn xem như cực hạn rồi.
Nào biết Hình Liệt lại vô cùng trấn định trả lời y: “Ta không làm vận động kịch liệt, chỉ muốn liếm thân thể của ngươi. (=..=)” Hắn nói thập phần hạ lưu, còn không chút nào che dấu.
“Buổi sáng hôm nay ta không tắm rửa.” Hạ Vân Phong còn chưa có tắm, y không xác định Hình Liệt có nhấm nháp được mùi gì của y hay không, cái này đối với Hạ Vân Phong mà nói có chút ngượng ngùng.
Bởi vì tự y cũng cảm thấy bẩn.
“Ta lại không chê ngươi, có quan hệ gì.” Hình Liệt cơ hồ dán ở bên môi y nói chuyện, giọng hắn rất thấp, tràn ngập dụ hoặc: “Ngươi lại không bẩn.”
Không bẩn……
“Còn thực ngọt.” Hình Liệt dán ở bên môi y thấp giọng nói xong, liền vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe môi Hạ Vân Phong, hắn rõ ràng cảm giác được môi Hạ Vân Phong đang nóng lên.
Tầm mắt Hạ Vân Phong dừng ở trên gương mặt Hình Liệt, Hình Liệt căn bản là không cho y cơ hội nói chuyện, đôi môi đặt lên môi y. Ngay khi đầu lưỡi Hình Liệt chạm đến đầu lưỡi ấm mềm trong miệng y, thân thể y mới hoàn toàn chuyển mềm, hơi thở y cũng theo nụ hôn bá đạo này trầm nặng mà thong thả phập phồng, thực nhu thuận……
Hình Liệt hôn thực bá đạo, rất cường thế, cũng thực kịch liệt, tiếp một nụ hôn thôi đã khiến cho người ta cảm thấy như là đang tiến thêm một bước xâm nhập. Hạ Vân Phong bị hắn hôn đến đầu lưỡi đều như nhũn ra.
Nước bọt không nuốt xuống kịp theo khóe miệng thong thả chảy xuống, vài lần Hạ Vân Phong đều phát ra âm thanh rên rỉ miễn cưỡng, âm thanh kia tựa như cái đuôi lông gãi đến tâm Hình Liệt.
Từ sau khi Hình Liệt bị thương, Hình Liệt liền tạm dừng tất cả công tác, an tâm ở bên cạnh Hạ Vân Phong nghỉ ngơi, định kỳ sẽ có bác sĩ đến đây thay Hình Liệt đổi thuốc.
Tuy rằng Mĩ Mi kia cũng thường xuyên đến đây, bất quá Hình Liệt không cho nàng vào trong miếu. Mỗi lần Mĩ Mi đến đây Hình Liệt đều sẽ đi ra ngoài, mang Mĩ Mi ra ngoài miếu nói chuyện.
Cũng sẽ không lưu Mĩ Mi lại ăn cơm.
Dạo này Hạ Vân Phong đều ở lại trong miếu nghỉ ngơi, Hoằng Dạ lo chuyện ở Bắc đường rất gọn gàng, Hạ Đông cũng quản lý công ty rất tốt, mà Tần Diễm xử lý những vụ án của Bắc đường cùng Hạ thị cũng càng ngày càng thuận tay, công tác đều phát triển không ngừng, không có gặp tình huống gì khó khăn, Hạ Vân Phong cũng an tâm đem sự tình giao cho bọn họ.
Mà Ngao Dương mỗi ngày đều ở trong miếu, hắn rất ít chủ động xuất hiện ở trong phòng Hạ Vân Phong. Ngao Dương có địa pchuối khiển riêng của mình, bởi vì hai ngày trước, Hạ Vân Phong sai người đi làm thủ tục nhập cảnh cho Ngao Dương, cho nên hiện tại Ngao Dương hoạt động tự nhiên hơn, hoàn toàn không bị trói buộc, có thể đi tiêu khiển khắp nơi, cho nên hai ngày này Ngao Dương đều khuya mới trở về.
Hạ Vân Phong mỗi ngày tỉnh dậy sẽ đi nhìn xem tình hình củaHình Liệt, mỗi ngày chờ nhi tử trở về tề tụ đông đủ mới có thể ăn cơm, đương nhiên ngoài Ngao Dương ra, bởi vì Ngao Dương đều khuya mới trở về.
Hình Liệt ở trong miếu dưỡng thương hai tuần, chuyện sòng bạc Hạ Vân Phong tự mình đi giải quyết, y chỉ đi ra ngoài lúc đó, còn thời gian này y đều ở trong miếu tĩnh dưỡng, bồi Hình Liệt.
Quan hệ giữa y cùng các nhi tử không thể nói rõ.
Ngay cả Hạ Vân Phong có đôi khi cũng không hiểu được, bọn họ tuy rằng là phụ tử, nhưng lại tồn tại cái loại quan hệ này, nói bọn họ không thân mật, nhưng lại rất thân mật.
Y không biết nhi tử có phải thật tình thích y hay không, bất quá y rõ ràng biết mình là thật tâm, đương nhiên y cũng biết trả giá của mình cũng sẽ không chiếm được đáp lại.
Cho nên Hình Liệt có phải đi ra ngoài gặp Mĩ Mi hay không, y cũng sẽ không chủ động đến hỏi, bởi vì đáp án căn bản là không quan trọng, điều y phải làm chính là quý trọng hiện tại là được rồi.
Bởi vì đến một ngày nào đó, kết quả đều là giống nhau.
Buổi sáng Hạ Vân Phong thật trễ mới rời giường, buổi chiều y sẽ tiếp tục lưu trữ tinh lực tiếp tục dưỡng thần, sau khi ăn qua cơm chiều y sẽ tới trong viện tản bộ, tưới hoa, đút chó ăn.
Buổi tối tắm rửa xong sẽ ở trong phòng ngồi chờ nhi tử lại đây, y không biết sẽ đợi đến ai xuất hiện, dù sao ai xuất hiện cũng đều giống nhau, đối với Hạ Vân Phong mà nói không có gì khác nhau.
Nếu có người đến đây, kia khẳng định Hạ Vân Phong đến khuya mới ngủ, nếu là không ai tới y sẽ đi nhìn xem nhi tử có phải đều đang ngủ hay không, nếu nhi tử đều ngủ, y sẽ không đánh thức nhi tử.
Nếu còn có nhi tử chưa trở về, y sẽ ngồi ở trong phòng chờ, nếu nhi tử đã trở về cấp dưới sẽ đến báo cho y. Y đều phải chờ nhi tử sau khi trở về mới an tâm đi vào giấc ngủ.
Buổi tối hôm nay Hạ Vân Phong một mình ngồi ở trong phòng, trong khoảng thời gian này chân y có chút đỡ hơn, y không cần ngồi xe lăn nữa, y đổi lại dùng quải trượng (=gậy chống) đi đường. Tuy rằng đi được rất chậm, nhưng so với không đi vẫn tốt hơn. (==||| làm ơn đi, lúc nào cũng như mấy bô lão cào cào tóc)
Hiện tại đã là đêm khuya mười hai giờ, Hạ Vân Phong không có đợi đến bất luận người nào tới đây cả. Y đi đến phòng từng nhi tử nhìn, đắp chăn cho nhi tử, bất quá Ngao Dương không ở nhà.
Tần Diễm bởi vì gần đây công tác bận rộn, làm xong liền ngủ, trên bàn nơi nơi đều là tài liệu, Hạ Vân Phong cũng không có đụng vào tài liệu đó, bởi vì lo lắng sẽ làm lộn xộn khiếnTần Diễm giận.
Hoằng Dạ cũng ngủ thật sớm, phòng hắn thực sạch sẽ, thu dọn thật chỉnh tề. Hạ Vân Phong thay hắn tắt đèn liền đi ra, mà Hạ Vân Phong cũng đi thay Hạ Đông đắp chăn, còn thay Hạ Đông đóng cửa phòng lại.
Y mới vừa đi đến trước phòng Hình Liệt, đang chuẩn bị đi vào, lại nghe thấy bên trong có động tĩnh, tựa hồ là tiếng thấp khóc của nữ nhân, có chút thống khổ……
Có chút áp lực……
Cái tay đẩy cửa của Hạ Vân Phong lập tức liền cứng lại rồi, lúc này chợt nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh có người nói chuyện……
“Lão công, đau quá, ta đây là lần đầu tiên, ngươi không cần gấp như vậy. (>”
Lão công……
Lần đầu tiên……
Hạ Vân Phong toàn thân cứng ngắc đứng ở bên ngoài, y thu tay lại không còn muốn đi vào nữa, nhưng hai chân y giống như dính ở một chỗ, không thể bước đi.
Rất nhanh.
Y chợt nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của Hình Liệt vang lên: “Chờ một chút sẽ không đau nữa, sẽ rất thoải mái.” Hắn nửa dỗ dành Mĩ Mi, trong giọng nói lộ ra vài phần vội vàng xao động. ( đùa…. =.=)
Thực gấp……
“Lão công ngươi nhẹ một chút.” Mĩ Mi còn đang khóc nhưng giọng nói rõ ràng lộ ra ngượng ngùng, càng nói càng nhỏ giọng: “Tiến vào chậm một chút đừng làm đau ta, lão công ngươi tốt nhất.”
Mĩ Mi đang làm nũng……
Sau đó Hạ Vân Phong vốn không còn nghe được động tĩnh bên trong nữa, nhưng một lát sau chợt nghe được tiếng kêu đau của Mĩ Mi kia, nhưng lập tức rất nhanh chợt nghe thấy tiếng giường đang lay động.
Hạ Vân Phong không cần nhìn cũng biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, Hình Liệt đem Mĩ Mi đưa vào trong phòng, hơn nữa Mĩ Mi thực thuần khiết,lại là lần đầu tiên được“ôm”, cho nên cái gì cũng đều không hiểu, vẫn còn kêu lên đau đớn. “Còn đau hay không?” Hình Liệt thấp giọng hỏi Mĩ Mi, tiếng nói của hắn khó được có lúc ôn hòa, hiển nhiên là thực cưng chiều Mĩ Mi: “Đừng khóc, chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
Hình Liệt đang an ủi Mĩ Mi……
Hạ Vân Phong rất muốn đi, nhưng khí lực toàn thân giống như bị lấy hết, rất nhanh y chợt nghe thấy Mĩ Mi phát ra âm thanh thở gấp hưởng thụ: “Lão công, ngươi thật lợi hại, ta rất yêu ngươi……”
Lời ngon tiếng ngọt từ trên giường theo nhau mà đến, Mĩ Mi từ mới đầu kêu đau, đến lúc sau lại thở gấp kêu “Lão công còn muốn”,“Lão công đừng đình”,“Lão công dùng sức. ”
Sau đó chợt nghe thấy âm thanh cười nhẹ của Hình Liệt……
Hình Liệt tựa hồ thực thích.
Hơn nữa thực vừa lòng, thật cao hứng.
Hạ Vân Phong biết bên cạnh Hình Liệt không thiếu nữ nhân, bất quá Mĩ Mi này bồi ở bên cạnh Hình Liệt mười mấy năm. Hình Liệt hiện tại mới muốn nàng, cũng nói lên được Hình Liệt đối với nàng thực tôn trọng.
Tuy rằng Mĩ Mi có đôi khi thực yếu ớt, nhưng thủy chung vẫn là một nữ nhân, có thể sinh con cho Hình Liệt. Hạ Vân Phong không có tiếp tục nghe nữa, y im lặng trở về phòng.
Y ngủ đến sau nửa đêm, bị ướt át bên gối làm cứu tỉnh. Y có chút khát nước liền đứng dậy đi uống trà, nhưng không cẩn thận đụng đến ghế, cả người đều ngã ở trên đất.
Hạ Vân Phong ngã sấp xuống phát ra động tĩnh, rất nhanh Hạ Vân Phong nghe thấy có người đến đây. Cửa phòng của y bị đẩy ra, Hạ Đông bị giọng nói y ngã đánh thức.
Hạ Đông bế y từ dưới đất lên, thay y nhu nhu đầu gối:“Còn đau hay không?” Hắn có chút ngủ mơ mắt nhập nhèm nhìn về phía Hạ Vân Phong, hiển nhiên là bị buồn ngủ bao phủ.
Hạ Vân Phong lắc đầu.
Nỗi đau trên thân thể, hoàn toàn không thể áp chế nỗi đau trong lòng.
“Ngươi muốn uống nước thì kêu ta, ta thay ngươi rót nước.” Hạ Đông nói rất nhỏ, hắn thay Hạ Vân Phong rót nước đem đến, sau đó tự mình đút Hạ Vân Phong uống nước……
“Chuyện ta có thể làm, ta sẽ tự làm.” Hạ Vân Phong cũng không muốn ỷ lại bọn họ nhiều quá, hơn nữa y không muốn đánh thức bọn họ ngủ, y nói rất nhỏ, bởi vì đêm đã khuya.
“Vốn đêm nay nghĩ đến phòng ngươi, nhưng vì quá mệt nên ta ngủ mất.” Hạ Đông buông chén nước xuống, bởi vì hiện tại bốn bề vắng lặng, hắn không có gọi Hạ Vân Phong là “Vân gia”.
“Không sao, ngươi muốn ngủ liền ngủ, không cần cố ý dành thời gian theo giúp ta.” hiện tại Hạ Vân Phong cũng không muốn trở thành trói buộc: “Hơn nữa bình thường ngươi đi làm cũng mệt rồi, có thời gian liền nghỉ ngơi nhiều chút.”
Hạ Đông ngồi ở bên giường không có đi.
“Đêm nay ngươi muốn ở nơi này của ta qua đêm hay không?” Hạ Vân Phong ngồi ở bên giường sửa sang lại chăn, dra và chăn trên giường của y mỗi ngày đều phải đổi, không phải bởi vì y có tính khiết phích.
Mà là bởi vì y hi vọng khi nhi tử đến ngủ, sàng đan cùng chăn đều được sạch sẽ.
“Được.” Hạ Đông nhỏ giọng đáp ứng.
Hạ Vân Phong trước khi bồi hắn ngủ, đã tự mình đi tắm, y tắm thật sạch sẽ, lau khô thân mình liền nhìn thấy Hạ Đông đứngở cạnh cửa nhìn y, y còn chưa có kịp mặc áo ngủ……
Hạ Đông liền ôm y ra phòng tắm, điều hòa bên trong điều chỉnh thực vừa phải. Hạ Vân Phong không có cảm giác được quá lạnh, hoặc là quá nóng, y chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể quen thuộc kia của Hạ Đông.
Hạ Vân Phong liền nằm ở trên giường, tự y dùng gối lót ở thắt lưng, nhìn thấy Hạ Đông đứng ở đầu giường cởi bỏ vạt áo, y thong thả mở chân ra……
Hạ Đông ngây ngẩn cả người.
Hai mắtvốn mang theo buồn ngủ kia dần dần trở nên thanh tỉnh, tầm mắt gắt gao khóa ở trên thân thể mềm dẻo hơi hiển tái nhợt, cùng đôi chân thon dài mà rắn chắc kia của Hạ Vân Phong……
Thân thể thành thục của nam nhân hiện ra ở trước mặt Hạ Đông, động tác cởi bỏ vạt áo của Hạ Đông cũng chậm lại. Hắn nhịn không được nhìn biểu tình của Hạ Vân Phong vài lần……
“Làm sao vậy, không muốn?” Hạ Vân Phong vừa định ngồi dậy, muốn nói không cần cũng chả sao, y đang chuẩn bị khép kín hai chân ngủ, Hạ Đông liền trực tiếp đè y xuống.
“Cũng chưa nói gì là không cần, ta muốn ngươi thật lâu rồi.” Hạ Đông ngăn chặn thân thể y, áp chế ở hai chân muốn khép lại kia của y, hơn nữa gần gũi nhìn Hạ Vân Phong.
“Muốn thì nói, trực tiếp đến đây là được.” Hạ Vân Phong gần gũi cảm giác được hơi thở của Hạ Đông, khuôn ngực cùng nhiệt độ cơ thể quen thuộc kia khiến thân thể Hạ Vân Phong nóng lên.
“Tùy thời đều được chứ?” Hạ Đông nâng chân y lên, để một chân y miễn cưỡng khoác lên trên vai Hạ Đông, hai chân hướng hai bên tách ra giúp Hạ Đông dễ dàng xâm nhập.
Hạ Vân Phong bị tách ra, y có chút lười biếng hơi suyễn trả lời:“Tùy thời đều được.” lời vừa nói xong, đôi môi đã bị Hạ Đông ngăn chận……
Lúc này.
Cửa phòng bị đẩy ra…… Hạ Vân Phong cũng nghe thấy có người đẩy cửa ra, nhưng cũng không có tâm tình đi để ý tới người nọ nhiều lắm. Trên cơ bản Hạ Đông thuộc kiểu người một khi đã bắt đầu thì sẽ không dừng lại nhanh như vậy. ( Thật ra thì con của thúc có thằng nào dừng lại ko hả??? =.=)
Hơn nữa trong quá trình này, Hạ Đông sẽ thực liều lĩnh, hai tay Hạ Vân Phong lười biếng ấn bả vai Hạ Đông, toàn thân thả lỏng cảm thụ mọi thứ của Hạ Đông.
Hạ Vân Phong lười biếng, thân thể mềm nhũn ở trong cuồng yêu nhiệt tình, chịu không được cảm giác vì thoải mái mà trở nên run run, Hạ Đông sẽ không dừng lại giữa đường, hắn vẫn sẽ ôm đến cuối cùng.
Hạ Vân Phong bị đỉnh đến nỗi hô hấp đều đang run rẩy, đôi môi y bị khóa lại chặt chẽ, nụ hôn không thể tách rời, đầu lưỡi Hạ Vân Phong nhẹ nhàng quấn quanh Hạ Đông, như có như không hôn trả, bởi vì y biết mình đã sớm không thể quay đầu được nữa rồi……