Hơi thở Hạ Vân Phong rất nhẹ, lông mi y vì hơi thở không thuận mà hơi run run, mà Hoằng Dạ thì đang ôn hòa ôm y.
Bất quá, khuôn ngực xích lõa của Hoằng Dạ dán vào cái lưng bóng loáng của Hạ Vân Phong, nhiệt độ thân thể đang không ngừng truyền tới nhau, hơn nữa Hình Liệt cùng Hoằng Dạ hai người tiền hậu giáp kích tách chân y ra ••••••
Lúc này, hai chân Hạ Vân Phong mở rộng thật lớn ••••••
Thân thể y dưới tác dụng của rượu thuốc không ngừng nóng lên, cũng rõ ràng cảm giác được tay Hoằng Dạ xoa nắn vật mẫn cảm giữa chân y, làm cho y dần dần có cảm giác.
Địa phương vốn mềm mại kia, dần dần bành trướng, biến nóng ••••••
“Đại ca, hắn bị ngươi làm ‘khóc’ rồi.” ngón tay Hình Liệt bá đạo đụng vào ngay phía trước của Hạ Vân Phong chà xát nhu lộng, động tác này của Hình Liệt thực làm càn ••••••
Cũng thực trực tiếp.
Mà hai mắt Hình Liệt cũng trói chặt tầm mắt y, một bên nhìn không chuyển mắt thưởng thức sắc mặt, biểu tình của y, một bên không chút để ý cùng Hoằng Dạ nói chuyện với nhau ••••••
Ánh mắt Hạ Vân Phong dừng ở trên tay hai nhi tử, y bị nhu niết khiến cả người như nhũn ra, cảm giác thoải mái kia dần dần lan tràn, Hạ Vân Phong im lặng nằm đó••••••
Im lặng nhìn động tác của hai nhi tử, trong mắt y thủy chung mang theo điểm lười biếng quyện quyện như vậy, có chút mê người khó có thể nói nên lời••••••
Đêm nay hành động ngoài dự đoán của Hoằng Dạ và Hình Liệt làm cho Hạ Vân Phong thất thần trong chốc lát.
Hai nhi tử của y.
Thế nhưng cùng nhau “ôm” y như vậy ••••••
Hơn nữa.
Khiến cho tâm tình Hạ Vân Phong phức tạp chính là giữa Hoằng Dạ và Hình Liệt tựa hồ đạt thành ăn ý nào đó, không tranh không cướp cùng nhau nhu lộng y, khiến cho không khí lúc này trở nên thực ái muội.
“Có phải cảm giác thực là nóng hay không?” Hoằng Dạ dán ở bên tai Hạ Vân Phong hỏi. Hắn một bàn tay nhu, vuốt địa phương mẫn cảm không ngừng bành trướng lại nóng rực kia của Hạ Vân Phong ••••••
Hạ Vân Phong thong thả gật đầu.
“Chúng ta giúp ngươi hàng hỏa (= dập lửa).” Hoằng Dạ nghiêng đầu thấp xuống, chóp mũi dán ở sườn mặt ấm áp của Hạ Vân Phong, đôi môi hắn như có như không dán tại càng dưới Hạ Vân Phong, “Được không?”
Hơi thở của Hoằng Dạ thực nóng.
Khiến cho Hạ Vân Phong ngứa ngứa ••••••
Hạ Vân Phong không có trả lời câu hỏi của Hoằng Dạ, y thực im lặng tùy ý Hoằng Dạ ôm ••••••
Trước đó y tự mình thoa thuốc cho hai nhi tử, nhưng Hình Liệt nói cũng muốn thoa thuốc cho y, còn nói cái gì thoa thuốc là vì phòng ngừa xương sống thắt lưng, xương đùi đau, y tỏ vẻ không muốn thoa.
Nhưng Hoằng Dạ cũng bảo y thoa.
Y cũng không biết mình vì sao lại bị cởi mất áo ngủ, hơn nữa hai nhi tử của y đều không hoảng hốt cứ như vậy ôm thân thể xích lõa của y.
Đối mặt với câu hỏi của Hạ Vân Phong, Hình Liệt vẫn là câu nói kia: “Thoa lại không có gì không tốt, có thể phòng ngừa thắt lưng chân đau.” Tay hắn xoa nắn viên khâu (có phải là cái ấy ấy ở bên nớ nớ ko nhỉ đỏ mặt) dưới thân Hạ Vân Phong.
Hai tay Hạ Vân Phong vô lực khoác lên trên đùi Hoằng Dạ, Hoằng Dạ nghiêng đầu giống như an ủi dựa vào bên môi y, an ủi y: “Rất nhanh sẽ thoa xong thôi.” Hắn ý bảo Hạ Vân Phong đừng lộn xộn.
Hạ Vân Phong phân biệt nhìn Hoằng Dạ cùng Hình Liệt đều tự liếc mắt một cái với nhau, y vừa định nói chuyện liền cảm giác hai chân bị hai nhi tử lại một lần nữa tách ra, ánh mắt vốn vững vàng kia của y có dao động rất nhỏ.
Hai tay Hình Liệt cùng Hoằng Dạ ở trên người y không ngừng chạy, hơn nữa càng sờ, động tác càng ái muội, Hạ Vân Phong sửng người thật lâu, hơi thở y tràn đầy mùi rượu thuốc.
Trong miệng y tràn ra ngâm hừ miễn cưỡng ••••••
Hạ Vân Phong ở trong loại tiết tấu cùng mùi rượu nồng đậm này có chút hơi say: “Chân mềm rồi.” Y tỏ vẻ chân thực chua xót, bảo Hình Liệt không cần dùng sức tách chân y ra như vậy.
“Không sao, một lát ta thay ngươi nhu nhu thì tốt rồi.” Trả lời Hạ Vân Phong không phải Hình Liệt mà là Hoằng Dạ, hai tay Hoằng Dạ nắm bắt chân y, vuốt ve ••••••
Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn về phía Hoằng Dạ, ngay tại khoảng thời gian thất thần, y liền cảm giác Hình Liệt để ở dưới thân y, cường thế tiến vào ••••••
Hình Liệt cúi đầu kêu rên một tiếng: “Chật quá.” Cảm giác chặt chẽ cùng cực nóng này rất tiêu hồn, ẩm ướt mềm mại, hơn nữa bên trong lại nhu nhận, thực nóng ••••••
“Nhẹ một chút.” một bàn tay Hạ Vân Phong cầm lấy cánh tay Hình Liệt, một bàn tay nắm chặt cánh tay Hoằng Dạ, y không nghĩ tới Hình Liệt sẽ ở dưới tình huống này “ôm” y.
Hơn nữa Hoằng Dạ còn nhìn ••••••
Chính là…
Hạ Vân Phong càng thêm không thể tưởng được Hoằng Dạ sẽ ở thời điểm Hình Liệt bắt đầu động, đôi môi không hề chần chờ ngăn chặn đôi môi y. Hạ Vân Phong dần dần bị nụ hôn của Hoằng Dạ đè nén ••••••
Buổi tối hôm nay Hạ Vân Phong cũng không nhớ rõ mình bị hai nhi tử bế bao nhiêu lần, y chỉ mơ hồ nhớ rõ ban đầu Hình Liệt “ôm” y, Hoằng Dạ hôn y xong sau lại đổi sang Hình Liệt hôn ••••••
Hình Liệt “ôm” y xong lại đổi thành Hoằng Dạ “ôm”, hai người không ngừng luân phiên “ôm” y, y vô lực khóa ngồi trên người hai nhi tử, bị thật sâu nhợt nhạt ép xuống ••••••
Hoằng Dạ và Hình Liệt giống như có ăn ý nào đó, nắm giữ cân bằng giữa ba người ••••••
Lúc này.
Hai nhi tử đồng thời đè thấp giọng nói với Hạ Vân Phong: “Mở chân ra một chút ••••••”
Thân thể Hạ Vân Phong hơi hơi cứng đờ.
Mở chân ra một chút ••••••
Hạ Vân Phong chỉ nhớ rõ, lúc Hình Liệt “ôm” y Hoằng Dạ tách chân y ra, còn đẩy động thắt lưng y đi đáp lại Hình Liệt, y cầm chặt lấy sàng đan trên người ••••••
Đến lượt Hoằng Dạ, y liền khóa ngồi ở trên người Hoằng Dạ, Hình Liệt quỳ gối phía sau Hạ Vân Phong, một bên hôn Hạ Vân Phong, một bên ôm thắt lưng Hạ Vân Phong ••••••
Làm cho thân thể Hạ Vân Phong cao thấp phập phồng thật mạnh đáp lại động tác của Hoằng Dạ, trên thân ba người được thoa rượu thuốc nên nhiệt độ trên thân đang không ngừng nóng lên. Hạ Vân Phong bị hai người kẹp ở giữa, cái loại cảm giác mãnh liệt bị lửa nóng của nhi tử xỏ xuyên qua đến chỗ sâu bên trong này khiến y sắp hít thở không thông, Hình Liệt đè nặng y không cho y đứng dậy, ép càng sâu ••••••
Càng chật ••••••
Nuốt vào địa phương nóng bỏng mà cứng rắn kia của Hoằng Dạ ••••••
Hạ Vân Phong thở phì phò.
Sau khi trải qua một hồi vận động kịch liệt, trán y đều nhiễm mồ hôi, Hạ Vân Phong đã không nhớ rõ mình phóng ra bao nhiêu lần, trên bụng cùng trên đùi y còn lưu lại ái dịch của mình và Hoằng Dạ.
Ba ba ba —
Phốc tư phốc tư —
Hạ Vân Phong đang khóa quỳ ở trên người Hoằng Dạ, một bàn tay y cùng năm ngón tay của Hoằng Dạ đan xen vào nhau, một bàn tay bị Hình Liệt chế trụ ôm vào bên hông, lưng y gắt gao dán vào ngực Hình Liệt.
Hình Liệt ôm thắt lưng y kéo y cao thấp vận động, đôi chân bị mồ hôi ướt át của Hạ Vân Phong khoác lên trên đùi Hoằng Dạ, cảm giác trơn trượt kia thực triền nhân.
Hoằng Dạ ổn định thắt lưng y, Hạ Vân Phong cảm giác động dẫn ấm áp của Hoằng Dạ, tiếng dinh dính ái muội kia phá lệ rõ ràng. Hoằng Dạ nói với y, hỏi y thoải mái hay không.
Hạ Vân Phong không trả lời.
Y cảm giác được Hoằng Dạ đi vào thật sâu, Hoằng Dạ ôn hòa phối hợp y, làm cho y không thể phát ra tiếng nói. Bởi vì Hoằng Dạ chính đang cúi đầu, thưởng thức địa phương dung nhập thật sau của hai người.
Tình trạng nơi đó đều bị Hoằng Dạ xem ở trong mắt ••••••
Ba ba ba —
Tiếng phát ra khi thân thể thật sâu nhợt nhạt va chạm lúc nhanh lúc chậm, âm thanh kia phi thường thanh thúy, xen lẫn tiếng thở dốc trở nên thực mê loạn, Hạ Vân Phong cảm giác được địa phương lửa nóng của Hình Liệt gắt gao dán ở chỗ đầy đặn khéo đưa đẩy dưới thân của y ••••••
Cảm giác được ái dịch ẩm ướt dinh dính của Hình Liệt.
Cảm giác trơn ướt kia khiến cho Hạ Vân Phong vài lần đã nghĩ có phải Hình Liệt cứ như vậy mà chen vào hay không, nhưng không quá lâu sau linh cảm của y liền ứng nghiệm, Hình Liệt để cho y tựa vào trên người Hoằng Dạ.
Hoằng Dạ cũng đột nhiên dừng động tác lại.
Thân thể Hạ Vân Phong bản năng co rút chặt, y vừa mới xoay qua nhìn về phía Hình Liệt, liền nhìn thấy Hình Liệt dán lên lưng y, lúc này đôi môi y đã bị bá đạo ngăn chặn.
Hạ Vân Phong vừa định mở miệng ngăn cản Hình Liệt, nhưng liền cảm giác được Hình Liệt cường ngạnh tiến vào. Hạ Vân Phong cảm thấy chính mình sắp bị nứt vỡ rồi, y phát ra âm thanh kêu rên trầm thấp không thoải mái ••••••
Bởi vì môi y bị Hình Liệt hôn, đầu lưỡi bị thật sâu dây dưa, hôn đến sâu như vậy làm cho y căn bản không thể nói được, chỉ có thể phát ra tiếng “Ừ ngô ngô”.
Buổi tối hôm nay Hạ Vân Phong bị thay đổi không biết bao nhiêu tư thế, Hình Liệt hoàn toàn không cho y cơ hội chống cự, y cũng căn bản không có khí lực phản kháng, hơn nữa Hoằng Dạ lại thực ôn nhu ••••••
Một bên cường thế, một bên ôn hòa.
“Thả lỏng chút, bằng không sẽ làm ngươi bị thương.” Hoằng Dạ ôm thắt lưng y, làm cho cả hai thân mật dán chặt, Hoằng Dạ hôn sườn mặt y, an ủi, vỗ về cảm xúc y.
Hạ Vân Phong không thể nói mà chỉ cố tận lực thả lỏng.
Hình Liệt buông môi Hạ Vân Phong ra, ở một khắc đầu lưỡi mềm mại quấn quanh của hai người tách ra, đã phát ra âm thanh khiến cho người khác tim đập gia tốc ••••••
Nhưng Hạ Vân Phong chỉ nói một câu: “Ngươi chậm một chút.” Bởi vì bụng dưới của y bị Hình Liệt đâm hơi phát trướng, có chút đau đớn, nhưng rất nhanh cảm giác đó liền giảm đi một ít.
Hình Liệt không có chậm.
Ngược lại.
Tốc độ nhanh hơn ••••••
Hình Liệt biết chỉ có như vậy Hạ Vân Phong mới có thể càng thoải mái, bởi vì giờ phút này Hạ Vân Phong không có khí lực nhưng vẫn không ngừng buộc chặt. Hành động bản năng của Hạ Vân Phong khiến cho Hình Liệt cảm thấy y thực cần.
Cho nên Hình Liệt càng ra sức thêm ••••••
Hai người Hoằng Dạ cùng Hình Liệt phối hợp khiến cho Hạ Vân Phong mất đi cơ hội phản đối, miệng Hạ Vân Phong chỉ có thể phát ra âm thanh than nhẹ miễn cưỡng, dục vọng dưới sự không ngừng đánh sâu vào cùng lửa tình cuồng liệt càng bị thiêu đốt, khiến cho giường gỗ rắn chắc phát ra tiếng vang kịch liệt, Hạ Vân Phong cũng không nhớ rõ bị bọn họ “ ôm ” bao nhiêu lần.
Nhưng cảm giác bị xâm nhập thực rõ ràng, y chỉ mơ hồ nhớ rõ Hoằng Dạ và Hình Liệt ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói lời ngon tiếng ngọt, trong lòng y nhảy bang bang. Ở trong lòng hai nhi tử, cảm thụ sâu sắc được bọn họ, cảm giác bị đồng thời tiến vào không ngừng chiếm đầy y, hai người luân phiên vận động sâu cạn, làm cho y không có lúc nào là không nhận.
Tiếng rên rỉ của Hạ Vân Phong dần dần thay đổi ••••••
Tiếng nói thành thục mà trầm thấp của y ••••••
Mềm mại ••••••
Trầm thấp ••••••
Tựa hồ bị khiến cho thực thoải mái ••••••
Y không nén được âm thanh của mình lại, một đêm này thật hỗn loạn nhưng Hạ Vân Phong cũng không ngừng phóng ra rất nhiêu lần. Y biết chính mình bị “ ôm ” rất lâu, cũng biết hai nhi tử ghé vào lỗ tai y nói rất nhiều.
“Ngươi thật giỏi, cắn ta không buông.” Hoằng Dạ hôn cổ y, cũng hôn mồ hôi trên mặt y: “Lại ngồi nhanh một chút sẽ càng thoải mái.” Hắn “chỉ đạo” Hạ Vân Phong.
Hoằng Dạ muốn Hạ Vân Phong ngồi nhanh xuống, như vậy sẽ càng sâu ••••••
Hình Liệt hỗ trợ.
Chân Hạ Vân Phong bị Hoằng Dạ đè xuống, thắt lưng bị Hình Liệt chế trụ dùng sức áp xuống, cả thân thể y đều đang bị nén lại, cường lực ép xuống như vậy khiến cho hốc mắt Hạ Vân Phong đã ươn ướt.
“Không cần ••••••” Y rất muốn đứng dậy.
Nhưng lại không động đậy được.
Hoằng Dạ rất thoải mái khi được nuốt sâu, hắn kéo thấp đầu Hạ Vân Phong, ngậm lấy đôi môi Hạ Vân Phong: “Thoải mái đến sắp khóc rồi, còn kêu không cần. (== là tự ca nói thôi)” Hắn xoa xoa bụng Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong cúi đầu, bắt được cái tay Hoằng Dạ: “Đừng đùa, ta thực ngứa.”
Nhưng Hình Liệt lại duỗi tay áp bụng y, làm cho bụng Hạ Vân Phong co lại, thế cho nên hai nhi tử bị nuốt càng chặt, trên đùi Hạ Vân Phong đều dính ái dịch.
“Như vậy cũng có thể ngậm vào được.” Hình Liệt đem Hạ Vân Phong bế đứng lên đổi cái tư thế, làm cho Hạ Vân Phong nằm nghiêng ở trên giường, một chân khóa ở trên lưng hắn, nhận hắn ••••••
Bao dung hắn ••••••
Hạ Vân Phong có chút suyễn, ánh mắt y dừng ở trên mặt Hình Liệt: “Ngươi không cần thô lỗ như vậy.” Y cảm giác được Hình Liệt rất nhanh, khiến cho giọng của y đều run rẩy.
“Cái này của ta gọi là nhiệt tình, không phải gọi là thô lỗ.” Hình Liệt hôn môi y.
Sau đó.
Hoằng Dạ nằm nghiêng ở sau lưng Hạ Vân Phong thành tư thế ôm Hạ Vân Phong từ phía sau, Hình Liệt vừa rút ra, Hoằng Dạ liền hoàn toàn chiếm đầy y ••••••
Một bàn tay Hoằng Dạ nâng chân Hạ Vân Phong lên, một bàn tay nhiễu qua thắt lưng Hạ Vân Phong, hai tay đan vào nhau ở trước bụng Hạ Vân Phong, khóa thân thể Hạ Vân Phong lại, làm cho Hình Liệt có thể rõ ràng nhìn thấy hết ••••••
Hình Liệt ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, cùng Hạ Vân Phong kề sát, gắt gao hôn Hạ Vân Phong, hai người luân phiên từng chút một cho Hạ Vân Phong cảm giác không đồng dạng.
“Muốn không?” Đôi tay Hoằng Dạ để ở trên người Hạ Vân Phong, hai tay xoa bụng y, “Muốn liền mở miệng nói.” Chóp mũi hắn dán sau gáy Hạ Vân Phong ••••••
Liếm đi mồ hôi trên lưng Hạ Vân Phong ••••••
Hình Liệt cũng dán sườn chân Hạ Vân Phong, không có hối thúc Hạ Vân Phong: “Ngươi đây là biểu tình gì, rốt cuộc có muốn không?” Hắn cười khẽ yêu cầu Hạ Vân Phong nói chuyện.
Biểu tình trên mặt Hạ Vân Phong so với khóc còn khó coi hơn, bởi vì trước đó quá mức trướng đầy, hiện tại trống rỗng khiến cho y thực không thoải mái, bởi vì không chiếm được thỏa mãn nên hai mắt y trở nên thực ướt át ••••••
Thân thể y vì hô hấp tăng thêm cũng thong thả phập phồng, nhưng thân thể che kín mồ hôi kia dừng ở trong mắt Hoằng Dạ và Hình Liệt lại tràn ngập cảm giác dụ hoặc ••••••
Ngón tay Hoằng Dạ xâm nhập bên trong Hạ Vân Phong trước, ba ngón tay nhồi vào, khuấy động, động tác có chút dồn dập kia lập tức làm cho Hạ Vân Phong phát ra tiếng rên rỉ.
Y đang thở.
Chân y không tự chủ được mở ra một chút, bản năng kẹp chặt thắt lưng Hình Liệt, nhưng ngay tại thời điểm Hạ Vân Phong thích ứng vuốt ve của Hoằng Dạ thì ngón tay Hình Liệt cũng tham nhập ••••••
Luân phiên.
Đè ép.
Không ngừng xâm nhập.
Hạ Vân Phong bị khiến cho không có biện pháp, y muốn vươn tay ngăn cản nhưng khi đụng đến tay Hoằng Dạ cùng Hình Liệt, y chẳng những không có kêu dừng, ngược lại là đè tay của nhi tử.
Giống như muốn càng nhiều ••••••
Rất nhanh.
Hạ Vân Phong cảm thấy chính mình khẳng định là điên rồi, trong đầu y một mảnh hỗn độn, sắp bị cảm giác không thể phóng thích này bức điên, cho nên y không còn chú ý thân phận nữa ••••••
“Cho ta.” Âm thanh hơi khóc nức nở kia dị thường từ tính mê người ••••••
Cho y ••••••
Hạ Vân Phong đã nói vậy, Hình Liệt và Hoằng Dạ tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục dùng tay nữa, trực tiếp dùng địa phương càng nóng, càng thô kia, thay thế ngón tay, cho Hạ Vân Phong càng nhiều, càng nhiều ••••••
Vì đêm nay quá kịch liệt, Hạ Vân Phong nằm xuống là ngủ thẳng đến đêm hôm sau mới tỉnh, lúc y tỉnh lại chỉ nhìn thấy Hạ Đông ngồi ở bên giường, Hạ Đông nói với y là Hoằng Dạ và Hình Liệt đi ra ngoài tìm Tần Diễm rồi ••••••
Hạ Vân Phong gật gật đầu, nhìn thấy Hạ Đông không có việc gì y cũng an tâm: “Lúc ta ngủ, có nói cái gì hay không?” Y có chút lo lắng ••••••
Trangki: quệt mũi: