Dụ Tội

chương 277: phiên ngoại 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Đa Mộng

Beta: Trangki

Dù sao……

Cho dù Hạ Đông không đi làm, cũng không vấn đề gì……

“Chỉ cần ngươi cảm thấy vui vẻ là được rồi.” Hạ Vân Phong thay Hạ Đông đắp chăn,

Hạ Đông tắt đèn.

Phòng nhất thời tối thui.

Hạ Vân Phong lập tức liền cảm giác được đôi môi bị ngăn chặn, cảm giác được Hạ Đông duỗi tay tháo đai áo ngủ Hạ Vân Phong ra, rất nhanh liền thay Hạ Vân Phong cởi áo ngủ……

Toàn bộ buổi tối Hạ Vân Phong bị Hạ Đông “ôm”, hôn……

Đêm nay.

Hạ Vân Phong ngủ thật trầm.

Thực an ổn.

Buổi sáng khi y tỉnh lại Hạ Đông cũng đã tỉnh.

Hạ Đông trực tiếp ôm y đến phòng tắm tắm rửa……

Hạ Vân Phong không có lộn xộn.

Tùy ý Hạ Đông ôm ngồi ở trong bồn tắm rộng rãi.

Hạ Vân Phong dựa lưng vào ngực Hạ Đông, Hạ Đông từ phía sau ôm Hạ Vân Phong. Hạ Đông ôm Hạ Vân Phong vào trong ngực, hai tay cầm mấy ngón tay Hạ Vân Phong……

Thưởng thức ngón tay Hạ Vân Phong……

Hạ Đông thật im lặng.

Hắn nói với Hạ Vân Phong một chút tình hình của công ty dạo gần đây, gần đây công ty phát triển thật thuận lợi, mọi hoạt động đều rất bình thường, hơn nữa hắn cũng tỏ vẻ không cần Hạ Vân Phong lo lắng.

“Ngươi làm việc ta đều rất yên tâm, công ty nếu đã giao cho ngươi, thì không cần tiếp tục báo cáo tình hình với ta.” Hạ Vân Phong buông tay bảo Hạ Đông tự mình làm, y không muốn tạo áp lực cho Hạ Đông, “Làm tốt làm tệ toàn bộ đều dựa vào chính ngươi, về sau không cần tiếp tục nói tình hình công ty với ta.” Mặc kệ thế nào, nếu đã giao cho Hạ Đông, y sẽ không xen vào nữa.

Tốt lên cũng được.

Phá hư cũng thế.

Đều phải dựa vào chính Hạ Đông.

Hạ Đông hiểu được ý tứ Hạ Vân Phong, liền gật đầu đáp ứng.

Hạ Đông nắm bắt ngón tay Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong dựa vào Hạ Đông, cảm giác được nhiệt độ cơ thể Hạ Đông. Y hơi hơi nghiêng đầu liền cảm giác được hơi thở Hạ Đông phả vào bên môi y.

Trong bồn tắm lớn tràn đầy bong bóng xà phòng, bong bóng kia che lại thân thể hai người, hoàn toàn thấy không rõ lắm tình huống dưới nước, trong phòng tắm tràn ngập sương mù mê mắt……

Có chút mông lung……

Nước cũng dần dần nóng lên ……

Hạ Vân Phong đang cùng Hạ Đông nói chuyện, hai người đang thấp giọng nói chuyện với nhau, thương lượng chuyện đi du lịch. Vì sắp tới Hạ Đông có kỳ nghỉ dài cho nên có thời gian.

Hơn nữa Hạ Vân Phong lại chưa từng có hảo hảo bồi nhi tử đi chơi nên hai người đang thương lượng rốt cuộc muốn đến nơi nào chơi. Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông ngẫm lại rồi quyết định, nói Hạ Đông làm chủ.

“Ngươi muốn đi nơi nào, ta đều sẽ cùng ngươi.” Hạ Vân Phong tùy ý nguyện nhi tử. ( Tuần trăng mật đây ư ôm mặt)

“Ta ngày mai sẽ đi đặt vé máy bay, đặt phòng khách sạn tốt nhất.” Hạ Đông hành động cũng mau, làm việc tuyệt không qua loa, nói là phải làm, làm việc với hiệu suất rất cao.

Hạ Vân Phong ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức một trận cũng tính cùng Hạ Đông đi ra ngoài một chút. Nơi Hạ Đông chọn cũng không tồi, Hạ Vân Phong cũng nghe Hạ Đông nói đơn giản một chút, sau đó nói với mấy nhi tử y sẽ cùng với Hạ Đông đi ra ngoài giải sầu. Chủ yếu là Hạ Đông ngày thường quá mệt mỏi, thật vất vả mới có thời gian nghỉ ngơi, y cùng đi ra ngoài giải khuây.

Nửa tháng sau, chờ Hạ Đông xử lý tốt chuyện công ty sau, bọn họ tâm tình thoải mái đi du lịch. Nhiệt độ chênh lệch giữa hai nơi rất lớn, sau khi xuống máy bay Hạ Vân Phong liền thay Hạ Đông đổi áo thật dày để chống lạnh, nơi nơi đều là băng thiên tuyết địa, toàn bộ đỉnh núi đều trắng xoá một mảnh, cứ như nhìn không tới điểm cuối.

Hiện tại là mùa du lịch ăn nên làm ra, nơi này rất nhiều người đến nghỉ phép và giải trí, Thấu Quang Thạch (địa danh? T.T) cũng là nơi dưỡng sinh giải trí rất tốt, hơn nữa người trẻ tuổi tới nơi này có vẻ nhiều.

Phần lớn là tới trượt tuyết và ngâm suối nước nóng thiên nhiên, nơi này là thắng cảnh du lịch nổi tiếng trên thế giới, bọn họ vừa đến đã có chuyên gia phụ trách tiếp đón và giới thiệu.

Còn có chuyên cơ đặc biệt đưa lên núi.

Bọn họ trọ ở khách sạn xa hoa nhất đỉnh núi, nơi này chẳng những giá phòng cao, hơn nữa rất khó đặt trước. Cho dù người có tiền cũng không nhất định có thể trọ, hẹn trước xếp hàng phải cần đến ba tháng sau may ra mới có.

Bất quá Hạ Đông có bằng hữu giới thiệu, quan hệ cũng rộng, tự nhiên có thể đặt được phòng tốt.

Lần này Hạ Đông đi ra giải sầu, Hạ Vân Phong rất vui vẻ. Vì sau nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên y buông tất cả chuyện bên mình một mình mang Hạ Đông đi du lịch, cho nên tâm tình của y rất tốt

Sau khi đến khách sạn, Hạ Vân Phong căn bản không cho nhân viên phục vụ hay là người phụ trách chuyên môn chạm vào đồ của Hạ Đông, vì đồ của nhi tử y đều phải tự y hỗ trợ thu xếp. Y bảo người phụ trách tiếp đãi phiên dịch của bọn họ đến nhà ăn gọi cơm trước, sau đó y ngay ở trong phòng thay Hạ Đông sửa sang lại đồ đạc.

Đem mọi thứ đều cất vào, quần áo nên treo đều treo lên hết, vì bọn họ đặt phòng đến nửa tháng nên muốn lưu lại ở trong này nửa tháng, cũng có thời gian hảo hảo bồi nhi tử.

Hạ Vân Phong thay Hạ Đông đều đem mọi thứ sắp xếp lại xong mới bắt đầu sửa sang lại đồ của mình, Hạ Vân Phong mang đồ đạc không nhiều lắm, chỉ có vài bộ quần áo đơn giản, không nghĩ tới Hạ Đông còn mang theo máy quay và máy ảnh, còn mang theo rất nhiều pin và thẻ nhớ, còn mang theo một ít thượng vàng hạ cám gì đó (= đủ các thứ, các loại,từ cái quý nhất cho đến cái tầm thường nhất), Hạ Đông rất cẩn thận.

Thứ gì muốn dùng đều mang theo vì nơi này mua sắm không thuận tiện, muốn mua đồ dùng hằng ngày phải ngồi xe cáp xuống núi mua. Hơn nữa đi qua đi lại cũng phải mất vài tiếng, cho dù là đi trực thăng tư nhân nếu gặp phải tuyết lớn, máy bay còn có thể gặp trở ngại vì gió tuyết.

Hạ Vân Phong vừa cất xong quần áo liền thấy Hạ Đông từ trong WC đi ra, vì trong phòng bật máy sưởi nên Hạ Đông mặc rất ít, không biết Hạ Đông đang nói chuyện điện thoại với ai.

Từ lúc mới tiến vào phòng đã bắt đầu nói, vẫn nói đến giờ, Hạ Đông mới từ WC đi ra liền phát hiện ánh mắt Hạ Vân Phong, cho nên hắn đối đầu điện thoại bên kia thấp giọng nói hai câu……

“Ta ở bên ngoài nghỉ phép, có chuyện gì quan trọng chờ ta trở về rồi nói sau.” Hạ Đông ngắt điện thoại sau không đề cập một chữ đối với người trong điện thoại liền cùng Hạ Vân Phong đi ăn cơm.

Bữa tối là điển hình món ăn Trung Hoa, vì Hạ Vân Phong không quen ăn thức ăn Tây nên Hạ Đông còn cố ý chỉ đầu bếp làm thức ăn khẩu vị đậm đà.

Vì thời tiết lạnh nên hai người uống rượu.

Hạ Vân Phong biết Hạ Đông uống rất giỏi, nhưng lại không nghĩ tới Hạ Đông có thể uống đến loại tình trạng này. Hạ Đông uống rượu giống như uống nước, uống xong cũng không có phản ứng gì.

“Ngươi khi nào thì học được kiểu uống rượu như vậy?” Hạ Vân Phong muốn hỏi Hạ Đông vì sao có thể uống như vậy, kỹ thuật này làm sao mà luyện ra, y như thế nào không biết. (=..= cứ ở nhà nằm lười ra đấy thì sao mà biết)

Hạ Đông nhìn Hạ Vân Phong, trong mắt có chút cảm xúc không rõ: “Khi ở nước ngoài du học, bạn cùng lớp đều uống.” Cho nên hắn cũng sẽ đi theo uống, cửu nhi cửu chi (= dần dà)……

Liền trở nên uống rất giỏi……

Bất quá rất hữu dụng.

Ít nhất……

Ở trên thương trường những bữa ăn hoặc là tiệc rượu mà hắn tham dự trước giờ vẫn chưa từng say, cũng sẽ không vì uống rượu mà mở miệng đồng ý lung tung, tùy thời đều vẫn duy trì thanh tỉnh.

“Nhưng cũng nên uống ít chút.” Hạ Vân Phong biết rượu này rất nặng, chính y uống cũng cảm thấy đang hơi nóng lên. Y vươn tay sờ sờ tay Hạ Đông, cảm giác thật ấm áp, “Ấm lên rồi thì không cần uống nữa.”

Mặc kệ thế nào, uống rượu vẫn là hại thân.

Hạ Vân Phong cầm cái ly đi, tự mình thay Hạ Đông đem hơn phân nửa rượu trong cái ly toàn bộ uống hết. Tửu lượng của Hạ Vân Phong cũng không kém, uống chút rượu cũng không tính là gì……

“Vân gia, rượu này tác dụng chậm rất lợi hại, ngươi không cần uống một hơi như vậy.” Hạ Đông vốn muốn ngăn cản Hạ Vân Phong, nhưng chưa kịp nói Hạ Vân Phong đã uống xong rồi.

Hạ Vân Phong thong thả buông ly, chậm rãi cầm khăn tay xoa xoa miệng: “Ngươi gọi ta là gì?” Y không nhìn Hạ Đông, y hỏi thật thong thả, nếu y không có nghe lầm thì vừa rồi Hạ Đông gọi y là “Vân gia”.

Hạ Đông thế này mới đổi giọng gọi y một tiếng: “Ba ba.”

Thói quen mười mấy năm, Hạ Đông vẫn gọi y là “Vân gia”, nhất thời cũng khó sửa đúng, bất quá bình thường có đôi khi Hạ Vân Phong cũng sẽ mặc kệ Hạ Đông tùy tiện gọi như thế nào……

Chẳng qua trong không khí hữu tình như vậy, khó có được thời gian hai người ở riêng, Hạ Vân Phong vẫn hy vọng nghe được Hạ Đông xưng hô với y càng thêm thân mật.

Hạ Đông ngồi ở đối diện Hạ Vân Phong, khi ăn thứ gì cũng rất quy củ. Hạ Đông chưa bao giờ lang thôn hổ yết (=ăn như lang như hổ, ăn như hạm), bộ dạng im lặng ăn gì đó nhìn qua thật tao nhã.

“ Con trai.” Hạ Vân Phong lười biếng mở miệng kêu Hạ Đông, y nghe người phiên dịch nói nơi này có nơi rất tốt, “Ngươi có muốn đi mát xa không?” Sau một ngày thưởng thức cảnh tuyết cũng đến lúc nằm xuống hưởng thụ mỹ nữ phục vụ rồi.

Hạ Đông dừng động tác trên tay, chính là bình tĩnh nhìn Hạ Vân Phong: “Không đi, mấy chỗ đó không tốt.” lúc này Hạ Vân Phong thế nhưng cảm thấy nhi tử có chút ngại ngùng.

“Có lão ba ở bên cạnh ngươi, ngươi còn lo lắng cái gì?” Hạ Vân Phong nói thật sự tự nhiên, y gắp cho Hạ Đông một miếng thịt: “Thừa dịp còn nóng ăn đi, bằng không nguội rồi hương vị sẽ không ngon nữa.”

Hạ Đông im lặng ăn.

“Chúng ta đến để giải sầu, phải mở lòng ra cho vui vẻ.” Hạ Vân Phong lần này xuất môn không có mang tẩu theo, mà là mang theo thuốc lá đầu lọc Hạ Đông cố ý làm theo yêu cầu cho y……

Là một cái đầu lọc tinh mỹ khéo léo, thuận tiện cho Hạ Vân Phong ở bên ngoài dùng khi hút thuốc.

Hạ Vân Phong đang hút thuốc.

Hạ Đông đề nghị không cần đi.

Nhưng Hạ Vân Phong lại đề nghị đi.

Cuối cùng……

Hạ Đông cũng gật đầu.

Chẳng qua sau khi đến nơi mà người phiên dịch giới thiệu, Hạ Vân Phong rốt cục mới biết những lời như là “Nam nhân một khi đã đến đều sẽ lưu luyến quên cả đường về”, “Chẳng những thoải mái còn rất đẹp mắt”, “Phong cảnh tốt đến không lời nào chê được” mà trong miệng phiên dịch kia nói là ý gì……

Trong phòng mát xa có thể có phong cảnh gì?

Có thể có cái gì đẹp mắt?

Có thể có cái gì có thể làm cho nam nhân lưu luyến quên đường về?

Hạ Vân Phong đến đây sau liền thấy một loạt mỹ nữ đứng chỉnh tề, mỹ nữ đủ các loại quốc tịch đều có, đen, trắng, cao, thấp, loại hình gì cũng có……

Duy nhất có một điểm giống nhau chính là, mấy nữ nhân này trên người cái gì cũng không mặc (=..= quả là đặc sản)……

Bên cạnh có người giới thiệu cho bọn họ, bảo bọn họ tự mình chọn lựa.

Hạ Vân Phong nhất thời không phản ứng lại kịp.

Hạ Đông đã nói hai chữ: “Tùy tiện.” Thật sự rất tùy tiện……

Hạ Vân Phong không muốn đi vào lắm, nhưng lúc nãy chính y cứng rắn muốn Hạ Đông đến, đều đã đến đây rồi, nếu cứ thể mà đi … không chừng Hạ Đông sẽ mất hứng.

Hạ Vân Phong cũng đi theo chọn hai nữ nhân làm mát xa cho bọn họ……

Chọn hai vị mỹ nữ tóc vàng làn da trắng nõn……

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio