Vì đều là nam nhân với nhau nên Hạ Vân Phong không ngại. (thế nên mới bị ăn)
Hoằng Dạ cũng sảng khoái, đồng ý việc này:“Lần trước ta cho ngươi danh thiếp đã nói qua, nếu cần thì bất cứ lúc nào đều được tìm ta, ta có thể giúp ngươi làm tạo hình miễn phí.”
Hắn lẳng lặng nhìn Hạ Vân Phong, đáy mắt lộ ra ý cười dịu dàng:“Đương nhiên ngươi mời ta giúp con trai ngươi làm tạo hình, cũng không thành vấn đề.” Hắn nhợt nhạt uống một ngụm trà, đồng ý.
Việc này cứ thế mà quyết định xong, Hoằng Dạ cách tam kém ngũ (thành ngữ chỉ sự thường xuyên) đều dẫn Ngao Dương ra ngoài làm quen với thế giới bên ngoài, Hạ Vân Phong không ngăn trở, hơn nữa còn nhờ Hoằng Dạ dạy bảo Ngao Dương nhiều hơn, dần dần Ngao Dương cùng Hoằng Dạ trở nên thục lạc hơn, đương nhiên quan trọng nhất là Hạ Vân Phong nghĩ làm cho Ngao Dương dần dần làm quen với thế giới bên ngoài.
Thục trong thục tất (熟悉quen thuộc). Lạc trong liên lạc(联络). Thục lạc (熟络) chính là tỷ dụ hai người thường xuyên liên lạc biến thành rất quen thuộc. Y lại không thích ra ngoài, cũng không thích những sân chơi của người trẻ tuổi, hơn nữa Tần Diễm rất bận rộn với công việc không có thời gian cùng Ngao Dương đi chơi, vì vậy Hạ Vân Phong cũng chỉ có thể mời một người.
Người tên Hoằng Dạ này chính là lựa chọn tốt nhất, chẳng những có thể đắp nặn ngoại hình cho Ngao Dương, còn có thể dẫn theo Ngao Dương cảm nhận một chút không khí của thế giới bên ngoài, đương nhiên cũng có thể thông qua Hoằng Dạ, làm cho Ngao Dương cùng Hạ Xa gặp mặt.
Hôm nay Ngao Dương trở về từ rất sớm, bộ dáng có chút rầu rĩ không vui, Hạ Vân Phong hỏi hắn đêm nay chơi có vui không, hắn cũng không để ý Hạ Vân Phong, cả người cứ rầu rĩ.
Hạ Vân Phong cũng không truy vấn, chỉ an vị nhìn hắn, một lát sau, Hạ Vân Phong chợt nge thấy Ngao Dương rầu rĩ không vui nói:“Hoằng Dạ nói ta cái gì cũng đều không hiểu, nói ta là anh bạn nhỏ, nói ta còn rất non……” Ngao Dương sắc mặt khó coi, ngồi trên ghế sofa bộ dạng mệt mỏi vô củng, Hạ Vân Phong nhìn còn có chút đau lòng. Nghe xong lời nói của Ngao Dương, Hạ Vân Phong nở nụ cười:“Ngươi vẫn còn rất non.” Y đưa tay chậm rãi xoa nhẹ lên đầu Ngao Dương, Ngao Dương hốc mắt đã ươn ướt, vẻ mặt lã chã chực khóc.
Hạ Vân Phong ngồi dậy, dùng một loại an ủi vỗ lưng Ngao Dương:“Ngươi là nam nhân, không thể động một chút liền khóc, như vậy sẽ bị nữ nhân chê cười, đừng khóc.” Hạ Vân Phong nhìn con trai, y có điểm hối hận đã bảo Hoằng Dạ mang Ngao Dương ra ngoài.
“Hôm nay ta đã gặp Hạ Xa……” Ngao Dương cúi đầu, có chút ngượng ngùng, lại có chút cao hứng, rồi lại có chút sầu.
“Gặp thì tốt rồi.”
Hạ Vân Phong thản nhiên nói, y cụp mắt, nhìn Ngao Dương đang cúi đầu, áo ngủ trên người Hạ Vân Phong rộng mở, bởi vì vừa tắm nên trên người y toả ra một cỗ hương thơm ngát sau khi tắm.
Đột nhiên.
Ngao Dương chậm rãi ôm lấy Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong biết đứa con trai này thích ôm gối đầu nên cũng không động, nhưng cảm giác được con trai đang khóc, y lập tức cảm thấy sự việc có chút không ổn……
“Gặp được Hạ Xa chẳng phải nên cảm thấy thật vui vẻ sao?”
“Hạ Xa nói ta là xử nam, nàng không thích xử nam, nàng nói thích người có kỹ thuật, nói ta quá kém, không thích……” Ngao Dương nắm chặt quần áo của y, nước mắt rơi đầy trên ngực của Hạ Vân Phong, Ngao Dương kéo quần áo Hạ Vân Phong, vùi mặt vào khuôn ngực trần trụi của Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong cảm giác được từng giọt từng giọt nước mắt nóng bỏng, tích lạc trên da thịt mình, y muốn đẩy Ngao Dương ra, thế nhưng Ngao Dương đang thương tâm, y đành phải lười biếng ôm Ngao Dương.
Vì Ngao Dương bị Hạ Xa cự tuyệt, nên Ngao Dương mới thương tâm, Hạ Vân Phong cảm thấy không có gì, cũng không tính tìm người giáo huấn Hạ Xa, Ngao Dương thật sự là quá non rồi.
Hơn nữa Hạ Xa là người của Hạ Vân Phong, nữ nhân kia rất thông minh nếu Hạ Vân Phong không mở miệng, nữ nhân kia tuyệt đối sẽ không dám có gì với Ngao Dương, cho dù là nghĩ cũng không thể.
“Vậy ngươi có muốn một chút không?” Hạ Vân Phong cúi đầu hỏi hắn, đôi môi của Ngao Dương kề sát làn da của nam nhân, gương mặt tới tới lui lui trên khuôn ngực trần trụi không chút che đậy của nam nhân.
“Ta……” Ngao Dương bất an nhìn về phía Hạ Vân Phong, hắn xiết chặt quần áo của Hạ Vân Phong,“Ta có thể chứ?” Hắn sợ hãi hỏi, có chút bất an, vẻ mặt của hắn khiến Hạ Vân Phong muốn cười.
“Đương nhiên có thể.” Khói thuốc bên môi Hạ Vân Phong lờ mờ, nhợt nhạt tràn ra, giọng nói của y không cao không thấp vô cùng tràn ngập từ tính, rất lười……
Hạ Vân Phong chuẩn bị buổi tối bảo Hạ Đông tìm một vị mỹ nữ sạch sẽ đến cho Ngao Dương, nhưng y đang chuẩn bị đứng dậy, Ngao Dương lại dùng sức đè y lại, Hạ Vân Phong nhận thấy có điều không đúng.
Ngao Dương trầm mặc nhìn y trong chốc lát, ngay thời khắc Hạ Vân Phong chớp mắt, Ngao Dương liền nghiên người xuống, nhanh chóng cúi đầu, hôn lên đôi môi đang hé mở của Hạ Vân Phong……
—-
Dương Dương bị ghét bỏ rồi .