Nhưng khi Hạ Vân Phong tới gần hắn, hắn lại ngừng nói, bởi vì Hạ Vân Phong dựa vào hắn rất gần, mà ánh mắt hai người ở một khắc này cũng trở nên trầm định.
“Không có.”
“Vì sao không có?”
“Không ai dám nói.” ánh mắt Hạ Vân Phong trầm định nhìn chằm chằm Nhiên nghị viên.
Hai tay Nhiên nghị viên trực tiếp nắm thắt lưng Hạ Vân Phong, khoảng cách giữa hai người nháy mắt gần sát thêm, hai tròng mắt bình tĩnh của Hạ Vân Phong im lặng nhìn chăm chú vào người thanh niên này. Nhiên nghị viên thản nhiên nhìn y một cái, cúi đầu, đôi môi tiến tới gần Hạ Vân Phong……
Người này muốn hôn hắn.
Hạ Vân Phong đang chuẩn bị thưởng người này mấy phát tát. (ủng hộ chân lun =..=)
Ngay trước một giây đôi môi hai người sắp đụng tới kia thì một bàn tay tinh xảo xinh đẹp, trực tiếp che lên môi Hạ Vân Phong. Ngón tay thon dài kia không có nửa điểm tỳ vết, môi Nhiên nghị viên dừng ở trên mu bàn tay trắng nõn kia……
Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía người tới. Hoằng Dạ đang thong dong đứng ở một bên, kính râm trên mặt hắn phản chiếu ánh sáng mãnh liệt, khuyên tai kim cương ở tai trái tản ra quang mang trong trẻo nhưng lạnh lùng. Tay hắn cũng đang cách trở đôi môi hai người.
Hạ Vân Phong im lặng nhìn Hoằng Dạ, Hoằng Dạ vươn tay đem Hạ Vân Phong kéo sang bên cạnh. Hắn không quá cao hứng nhìn về phía Nhiên nghị viên: “Hắn là của ta, ngươi không thể đụng vào.” Tiếng nói hắn rất vững vàng, không có chút cảm xúc dao động.
Nhiên nghị viên nhìn Hạ Vân Phong trong chốc lát, lại liếc mắt nhìn Hoằng Dạ một cái, thỏa hiệp nói: “OK.” lúc hắn gần đi đã thản nhiên nháy mắt một cái với Hạ Vân Phong, nói một chữ: “Bye”. (thía là Nhiên nghị viên của chúng ta hết phân diễn rồi (^o^)y)
Hạ Vân Phong ở phía sau, lại lười biếng nở nụ cười: “Tạm biệt.”
Nhiên nghị viên cho y một cái hôn gió, ý cười trên mặt Hạ Vân Phong càng đậm thêm. Người thanh niên này thật đúng là phối hợp, sau khi Nhiên nghị viên đi, Hạ Vân Phong cũng không chuyển mắt nhìn Hoằng Dạ.
“Ngươi không cần cùng hắn quá thân cận, hắn thật sự sẽ ăn ngươi.” Hoằng Dạ duỗi tay bắt lấy cổ tay Hạ Vân Phong, sắc mặt hắn không tốt lắm. Hắn lấy kính râm xuống để vào trong túi sau đó lôi kéo cổ tay Hạ Vân Phong, kéo Hạ Vân Phong sang bên cạnh.
“Này với ngươi hình như không có quan hệ gì.” Hạ Vân Phong lười biếng đứng ở dưới bóng cây, nhìn nhi tử đang cưỡi ngựa ở xa xa.
Hoằng Dạ trực tiếp chắn trước mặt y, Hạ Vân Phong thế này mới nâng mắt lên nhìn về phía Hoằng Dạ. Mỗi lần y gặp Hoằng Dạ, quần áo người này mặc cũng không giống nhau, cho tới bây giờ y cũng chưa thấy Hoằng Dạ mặc lại một bộ quần áo nào hai lần khi ra ngoài.
“Hạ lão bản, ngươi không cần dùng loại phương pháp này để trả thù ta, không đáng.” Hoằng Dạ lấy tay vuốt ve sườn mặt Hạ Vân Phong, giọng hắn vẫn ôn nhu như trước vậy.
“Ta không rõ ngươi muốn nói cái gì.” Hạ Vân Phong gạt tay hắn ra, trước giờ y không nghĩ tới dùng loại phương pháp này đi trả thù ai: “Nhiên nghị viên là đối tác làm ăn của ta, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Buổi tối ngươi có thời gian không?” Hoằng Dạ lập tức vào chính đề, nhìn thấy Hạ Vân Phong theo dõi hắn không nói lời nào, hắn còn nói: “Ta muốn hẹn ngươi ăn cơm, không biết ngươi có thể hay không?”
Hạ Vân Phong gằn từng tiếng rõ ràng nói: “Ta sẽ không cho ngươi tiếp tục đùa giỡn ta lần thứ hai.” Y hy vọng Hoằng Dạ có thể nghe hiểu, không muốn tiếp tục phát sinh chuyện giống như trước kia.
“Ta không có.”
“Ngươi không có, ngươi thật sự không có, đều là ta hiểu lầm ngươi, đều là ta không đủ đại lượng.” Hạ Vân Phong không muốn cùng hắn tranh cãi. Trước kia y vốn cũng là bao dưỡng Hoằng Dạ, lúc trước bọn họ vốn đã không nóichuyện tình cảm.
Nhưng Hạ Vân Phong cũng không thích người mà y bao dưỡng, trong lúc được bao dưỡng lại cấu kết với người khác, đây là không cho phép. Trước kia cũng chưa từng xuất hiện qua, hơn nữa không ai dám đùa giỡn y.
“Suy nghĩ của ngươi thật ‘đáng yêu’.” Hoằng Dạ cười, hắn muốn ôm Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong nhớ rõ cái buổi tối mà y rời khỏi Hoằng Dạ, Hoằng Dạ dẫn y đi tham dự một bữa tiệc. Tuy rằng cuộc sống y đã rất hư thối, nhưng y lại chán ghét tham gia tiệc tùng.
Hạ Vân Phong ngồi ở trên cái bàn dưới bóng cây, hôm nay y không mang vệ sĩ đi theo, y lười biếng muốn tìm vài nữ quan hệ xã hội tới niết chân cho y, nhưng Hoằng Dạ tựa hồ biết ý nghĩ của y.
Hoằng Dạ tựa vào trên ghế, nghiêng thân nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong: “Ta giúp ngươi niết, được không?” Hơn nữa là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế miễn phí phục vụ.
Hạ Vân Phong im lặng nhìn hắn, cũng không có phản đối. Y chỉ im lặng nhìn Hoằng Dạ rất nhẹ thay y niết chân, Hoằng Dạ niết đến y thực thoải mái, hầu hạ rất khá.
Tựa vào trên ghế có chút buồn ngủ, khửu tay y chống đỡ cạnh ghế dựa, nghiêng thân tựa vào trên ghế, hơi híp mắt nghỉ ngơi. Hoằng Dạ nói chuyện với y nhưng y cũng sẽ không trả lời.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở lá cây loang lổ nhiều điểm chiếu vào trên thân hai người, làn da tái nhợt của Hạ Vân Phong bị chiếu đến tỏa sáng, thân ảnh thon dài của Hoằng Dạ có ảnh ngược ở trên cỏ, vóc dáng thân hình cùng các đường nét trên khuôn mặt hắn cũng vô cùng rõ ràng.
Hoằng Dạ rất ôn nhu niết chân cho Hạ Vân Phong, Hoằng Dạ muốn hẹn y ăn cơm, mới nãy sau khi Hoằng Dạ thay y xoa nhẹ chân hai cái y cũng đáp ứng rồi. Y bảo thủ hạ gọi điện thoại tìm bốn vệ sĩ đưa Ngao Dương về nhà, chính y liền cùng Hoằng Dạ đi “ hẹn hò”. Đến nhà hàng dùng cơm, Hoằng Dạ vẫn như trước cẩn thận, cái gì cũng thay y làm.
Hạ Vân Phong cũng không vội vã về nhà, Hoằng Dạ bồi y đi trung tâm thuỷ liệu làm mát xa. Trong phòng này có hai cái giường gỗ, phòng rất lớn nhưng lại có chút ít hơi nước. Hạ Vân Phong trần trụi tựa vào trên giường, bên hông y chỉ quấn một cái khăn……
Hai vị tiểu thư mát xa đang thay hai người mát xa, Hạ Vân Phong thoải mái đến muốn ngủ, miệng y còn phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp. Y nằm sấp, cả lưng đều lộ ở bên ngoài.
Hoằng Dạ bị tiếng “Ừ hừ hừ” của y khiến sắp phát hỏa, nhưng hắn cũng chỉ nghiêng đầu nhìn Hạ Vân Phong đang nhắm mắt dưỡng thần. Đêm nay hắn nói rất nhiều với Hạ Vân Phong, nhưng Hạ Vân Phong đáp lại hắn chưa tới mười câu.
Trong đôi mắt Hoằng Dạ lộ ra vài phần mất mát, hắn im lặng nằm, cũng không quấy rầy Hạ Vân Phong. Thẳng đến khi Hạ Vân Phong ngủ, hắn mới bảo hai tiểu thư mát xa kia đi ra ngoài.
Hoằng Dạ im lặng nghiêng thân, trầm mặc nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong. Giường của hai người sát nhau, bên hông hai người đều chỉ đắp một cái khăn……
Có lẽ do trong phòng quá yên tĩnh nên Hạ Vân Phong ngủ trong chốc lát đã lập tức tỉnh dậy.
“Ngươi ngủ thêm chút nữa cũng không sao.” Hoằng Dạ lấy tay đẩy sợi tóc trên mặt Hạ Vân Phong ra, Hạ Vân Phong chỉ là nhìn hắn, không có phản bác gì. Hắn ngồi dậy đến gần Hạ Vân Phong, ngón tay hắn nhẹ nhàng nhu nhu lỗ tai mẫn cảm của Hạ Vân Phong. Hắn tiến đến bên tai Hạ Vân Phong thấp giọng nói: “Vì sao ngươi đối với ta lãnh đạm như thế.”
Hạ Vân Phong không muốn nói, y nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Nửa năm qua, không phải là ngươi có nam nhân khác nên ngươi không gọi điện thoại cho ta nữa đó chứ?” Hoằng Dạ tựa bên tai y nói với y chuyện xảy ra trong nửa năm, hắn duỗi tay ôm thắt lưng Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong không nhúc nhích.
Tùy ý hắn ôm.
Đôi môi Hoằng Dạ dán lên vành tai mẫn cảm của Hạ Vân Phong, “Không phải là ngươi không cần ta nữa đó chứ?” Hoằng Dạ thấp giọng truy vấn, nhưng vẫn chậm chạp không nghe Hạ Vân Phong trả lời.
Hạ Vân Phong mở mắt, ánh mắt lười biếng dừng ở trên mặt Hoằng Dạ……
“Ngươi không muốn trả lời ta cũng không sao, chỉ cần ngươi hiểu ta không có làm chuyện gì có lỗi với ngươi là được.” Hoằng Dạ cúi đầu hôn hai má Hạ Vân Phong……
Đáy mắt Hạ Vân Phong làm cho người ta cân nhắc không ra, y động môi, thấp giọng nói: “Ngươi có biết vì sao ta không so đo với ngươi hay không?” Hạ Vân Phong nghiêng thân nhìn về phía hắn, khoảng cách hai người rất gần.
Kỳ thật y có thể ở trong lúc Hoằng Dạ trở về, tìm người đập nát tay chân Hoằng Dạ, cho Hoằng Dạ một ít giáo huấn, nhưng Hạ Vân Phong sẽ không làm như vậy, vĩnh viễn sẽ không.
Hoằng Dạ nhìn Hạ Vân Phong nửa ngày, mới chậm rãi gật đầu: “Ta biết.” Hắn chậm rãi ôm sát Hạ Vân Phong, tay hắn theo phía sau lưng xích lõa của Hạ Vân Phong sờ lên trên.
“Ngươi dẫn ta ra nước ngoài, cùng nữ nhân làm chuyện xấu, mang ta đi tiệc tùng, ta đều được xem như chưa phát sinh qua.” Hạ Vân Phong trầm định nhìn hắn. Y không ngại, bởi vì y không cần.
“Vì sao?”
“Ngươi quá trẻ, ta cũng không hẳn là thực sự thích ngươi.” Hạ Vân Phong rất thẳng thắn, lúc trước đúng là y có chút tâm động, nhưng thực tế tình cảm cũng không thể dùng bạo lực tới để giải quyết. (rất thích cá tính của Hạ thúc =..=)
“……”
Hạ Vân Phong cũng không đẩy hắn ra, chỉ thong thả nói: “Hơn nữa con lớn nhất của ta cùng tên với ngươi, nó cũng tên là Hoằng Dạ, lúc còn rất nhỏ nó đã bị ta phái người đưa đi rồi, thế nhưng sau lại mất liên lạc, đến bây giờ ta cũng còn chưa có tìm được nó.” Y chậm rãi nói xong thì không nói nữa, ánh mắt y trầm ổn nhìn chăm chú vào thanh niên anh tuấn trước mắt này.
Cái tay đang sờ Hạ Vân Phong của Hoằng Dạ dừng lại, hắn chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Trùng hợp như vậy?” Hắn im lặng nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, nhìn thấy Hạ Vân Phong cũng trầm mặc nhìn hắn, hắn tiến lên hôn Hạ Vân Phong một cái.
Hạ Vân Phong bị hôn, hàm hồ nói: “Là rất trùng hợp.” trong mắt hai người đều cân nhắc không ra, môi hai người dán cùng một chỗ, Hạ Vân Phong mềm nhũn bị Hoằng Dạ hôn……
Thân thể bị vuốt ve, cả người y đều dán ở trên người Hoằng Dạ……
“Ta chỉ không nhớ rõ chuyện giữa ta cùng nhi tử, bởi vì lúc ta còn trẻ,tất cả lực chú ý đều là Bắc đường, nhưng ta nhớ mang máng con ta đều rất thích ta mặc đường trang……” trong ánh mắt lười biếng của Hạ Vân Phong lộ ra vài phần sâu xa, y vươn tay nắm thắt lưng Hoằng Dạ, y từ bên hông Hoằng Dạ đụng tới sau lưng Hoằng Dạ.
Thật giống như người cha đang vỗ về đứa con của mình vậy……
Ánh mắt Hoằng Dạ ở trên mặt y thong thả tự do, hắn xoay người đặt Hạ Vân Phong ở dưới thân: “Ngươi hy vọng ta là nhi tử ngươi sao?” Hoằng Dạ ái muội rũ mắt, lông mi thật dài che lại đáy mắt hắn. Hắn nâng cằm Hạ Vân Phong lên, hôn cằm Hạ Vân Phong.
Tay Hạ Vân Phong xoa hai má Hoằng Dạ, y thong thả nâng mặt Hoằng Dạ lên, nhìn Hoằng Dạ trong chốc lát mới mở miệng: “Ngươi cũng thích ta mặc như vậy phải không?”
Ánh mắt tìm kiếm của Hạ Vân Phong thong thả bồi hồi trên khuôn mặt anh tuấn của Hoằng Dạ…… (Edit: Hạ thúc rất tinh nhá =.,=) ( Beta: Là hồ ly rồi, người ta ăn muối nhiều hơn mình ăn cơm mà:v)