Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

chương 109

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ven bờ Vu Sơn Thoan Lưu, lãnh địa của Toan Táo Hầu.

Có một vị tiên nhân tóc trắng, khoanh chân ngồi trên cây.

Vị tiên nhân này dáng người thon gầy, gương mặt ao hãm, tướng mạo cực kỳ anh tuấn.

Một đầu tóc bạc dài đến hông, quanh thân tản ra sinh cơ bàng bạc.

Làn da hắn bóng loáng, thoạt nhìn tuổi không lớn, nhưng lại có loại khí chất đã trải qua thiên chùy bách luyện, khiến người khác không thể nhận ra hắn đã trải qua bao nhiêu năm tháng của cuộc đời.

锤百炼 – Thiên chùy bách luyện: qua muôn ngàn thử thách dài lâu, qua nhiều lần gọt giũa.

Khi Thiên Tình cõng tiểu thân nhi xuất hiện giữa con sông.

Tiên nhân vốn dĩ đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên mở đôi mắt ra, nhìn về phía dòng nước chảy xiết.

Xung quanh Toan Táo Hầu vò đầu bứt tai nhìn khắp nơi, cảm nhận được dị động của tiên nhân, chi chi kêu lên, tiến đến bên cạnh hắn.

Từ trước đến nay Toan Táo Hầu hung hãn, thích hành hạ người ta đến chết, lúc này ở bên cạnh tiên nhân, có vẻ phá lệ ngoan ngoãn.

Bị vuốt ve đỉnh đầu, còn sẽ lộ ra biểu tình rất thích thú, dường như cực kỳ ỷ lại người này.

Dù nơi này cách chỗ Thiên Tình khá xa, nhưng tiên nhân tựa như có thiên lý nhãn, có thể nhìn hết thảy rất rõ ràng.

Hắn quan sát kỹ lưỡng Thiên Tình, lại nhìn tiểu thân nhi sau lưng Thiên Tình.

Tu vi đạt được ở một mức nhất định, ví dụ như tiên nhân kia đạt tu vi Đại Thừa, khi nhìn thấy dáng người nhỏ gầy, hốc mắt hãm sâu của tiểu thân nhi, thì đã nhìn ra hắn không phải người bình thường.

Trong mắt tiên nhân, vẻ mặt si ngốc của tiểu thân nhi kia, trên trán có một cái sừng lớn màu trắng tựa như sừng tê giác.

Cái sừng lớn hơn so với đầu tiểu thân nhi, có vẻ nặng trĩu, ép đôi mắt sâu thẳm của tiểu thân nhi xuống.

Lão nhân nhẹ ‘ di ’ một tiếng, nói:

“Nơi này thế mà có một con Ẩn Hình thú ấu tể…… Như thế nào, chẳng lẽ hắn muốn nhận tu sĩ bên ngoài làm chủ?”

Nếu có người khác nghe được lời của tiên nhân khẳng định sẽ cả kinh đến rớt cằm.

Có phải tu sĩ này vừa nói, tiểu thân nhi sau lưng Thiên Tình là Ẩn Hình thú ấu tể?

Vì sao lại nói tiểu thân nhi muốn nhận chủ?

Ẩn Hình thú là sinh vật đặc biệt của Đống Sâm Hoang Nguyên, nó có thể ẩn thân rất thần thông, ngoại trừ biết con thú này ngày ngủ đêm kiếm ăn, thích ở nơi có nhiều ngọc thạch, thì không còn biết gì thêm.

Ngoại trừ chủ nhân của Ẩn Hình thú, không ai biết, khi Ẩn Hình thú này còn ở giai đoạn ấu thể không khác nhân loại bao nhiêu.

Không sai, Ẩn Hình thú ấu tể, chính là sinh vật bị bá tánh ở Đống Sâm Hoang Nguyên truy lùng bắt giữ để buôn bán cho các vùng lân cận ‘ tiểu thân nhi ’.

Ẩn Hình thú chính là tiểu thân nhi, tiểu thân nhi chính là Ẩn Hình thú.

Khi còn nhỏ, Ẩn Hình thú rất yếu đuối, không có lực công kích, bọn chúng hóa thành ‘ tiểu thân nhi’, trán có tiêm giác, dáng người thấp bé, lấy ngọc thạch làm thức ăn.

Phải nuốt ngọc thạch, tiểu thân nhi mới có thể chậm rãi trưởng thành.

Chờ sau khi tiểu thân nhi trưởng thành, lớp da sẽ mọc ra áo giáp dày nặng, tứ chi thô cứng và cái mồm rộng như bồn máu.

Muốn từ tiểu thân nhi gầy nhỏ, trở thành yêu thú Ẩn Hình thú lớn như tiểu sơn, đòi hỏi chúng phải cắn nuốt một số lượng ngọc thạch nhiều đến khó có thể tưởng tượng.

Nhưng ngọc thạch ở Đống Sâm Hoang Nguyên có hạn, mà năng lực sinh sản của Ẩn Hình rất nhanh, càng nhiều Ẩn Hình thú thì càng khát cầu nhiều ngọc thạch, tăng cá thể giảm lương thực, để tranh đoạt ngọc thạch phải tranh đấu kịch liệt đến thế nào cũng có thể nghĩ được.

Để có thể ăn ngọc thạch, giữa các cá thể Ẩn Hình thú sẽ phát sinh tranh đấu, bọn chúng không chỉ vì tranh đoạt ngọc thạch mà đánh nhau, thậm chí các Ẩn Hình thú trưởng thành cũng sẽ tấn công các Ẩn Hình thú ấu tể, bóp chết những cá thể con muốn tranh đoạt ngọc thạch.

Ẩn Hình thú là không có quan niệm che chở ấu tể, ở Đống Sâm Hoang Nguyên đều có thể nhìn thấy Ẩn Hình thú trưởng thành tàn sát tiểu thân nhi.

Số lượng tiểu thân nhi giảm theo từng năm bởi vì sự buôn bán của nhân loại, nhưng nguyên nhân cơ bản nhất, vẫn là vì bị Ẩn Hình trưởng thành chiếm quá nhiều ngọc thạch, khiến tiểu thân nhi khó có thể trưởng thành.

Vật cạnh thiên trạch (Vật đổi sao dời), kẻ thích ứng được thì sống sót.

Tiểu thân nhi muốn tồn tại, nhất định phải có khả năng tránh né sự tàn sát của Ẩn Hình thú trưởng thành.

Mọi người đều biết, thiên tính của Ẩn Hình thú là ngày ngủ đêm ra, tiểu thân nhi muốn tránh né thiên địch, tranh đoạt tài nguyên, chậm rãi tiến hóa thì chỉ có thể hành động vào ban ngày, ban đêm ẩn nấp.

Tiên nhân vừa nhìn thấy tiểu thân nhi này, liền nhận ra hắn muốn hầu chủ.

Lúc đầu còn cảm thấy kỳ quái.

Bởi vì trong Vu Sơn Thoan Lưu có một số lượng rất lớn ngọc thạch kết tinh, quanh năm suốt tháng được cọ rửa hình thành một loại thực vật đặc biệt, giống như cỏ, phiến lá non mềm, tên là Ngọc Thạch tảo, là món ăn yêu thích của Ẩn Hình thú.

Chịu sự hấp dẫn của Ngọc Thạch tảo, vào ban ngày các Ẩn Hình thú ở gần đó cơ hồ đều sống ở trong dòng nước của Vu Sơn.

Tiểu thân nhi này, vì sao ban ngày lại đến nơi tụ tập của Ẩn Hình thú trưởng thành, nó không sợ mất mạng sao?

Rất nhanh, chính tiên nhân đã minh bạch.

Tiểu thân nhi nhìn qua rất nhăn nheo nhưng kỳ thật cách giai đoạn trưởng thành chỉ còn một khoảng ngắn, đòi hỏi nó phải ăn nhiều Ngọc Thạch tảo, nó đã có thể mọc ra sừng giống Ẩn Hình thú, trở thành yêu thú trưởng thành.

Chỉ có Ẩn Hình thú trưởng thành mới có thể nhận chủ.

Tiểu thân nhi này bám theo Thiên Tình đi vào nơi này, là muốn……

Dường như nhận ra được gì đó, tiểu thân nhi trên lưng Thiên Tình, đầu rút về bả vai gầy nhỏ, bắt đầu sợ hãi ánh mắt của tiên nhân.

Nhưng mà vẫn nằm im trên lưng Thiên Tình, không chạy trốn.

Tiên nhân rất có hứng thú mà đứng lên, nói:

“Ngươi muốn nhận tu sĩ nho nhỏ này làm chủ, ha, thật to gan! Bổn thượng tiên mới là chủ của chúng thú ở Đống Sâm Hoang Nguyên này!”

Nói xong, tiên nhân giơ tay một ngón tay, chỉ về phía Vu Sơn Thoan Lưu.

Hắn nhìn một Toan Táo Hầu lớn nhất trong đám, hình thể cường tráng hẳn là hầu vương nói:

“Ngươi ngăn cản tu sĩ có chấm bạc trên trán kia, không được để hắn hái Ngọc Thạch tảo.”

Trong mắt Toan Táo Hầu nhất thời lộ ra thần sắc hưng phấn, nhưng nhìn dòng nước chảy xiết của Vu Sơn, lại có chút do dự.

Tiên nhân biết con khỉ này nghĩ gì, mở miệng nói: “Bây giờ ngươi theo ta vào Vu Sơn Thoan Lưu, cẩn thận chút, đừng giẫm nát Ngọc Thạch tảo.”

Nói xong, nhẹ nhàng vuốt đầu Toan Táo Hầu, nói:

“Đi!”

Đống Sâm Hoang Nguyên, Vu Sơn Thoan Lưu, dưới chân thác nước.

Nước chảy xiết bắn ra những bọt nước tựa như những viên đá.

Mấy chục tu sĩ, già có trẻ có, nam có nữ có, bám chặt vách núi ướt át, cắn răng leo lên trên.

So với dòng nước cuồn cuộn, thân ảnh những tu sĩ này có vẻ cực kỳ nhỏ bé, tựa như ruồi bọ bị dòng nước đập đến ngã trái ngã phải.

Có nam tử khi bò đến giữa thác nước, tứ chi đã nhũn ra, hắn nơm nớp lo sợ mà quay đầu nhìn về phía dưới.

Phía dưới cao không lường được, trong phút chốc người nọ đầu váng mắt hoa, kêu thảm một tiếng, cơ bắp co rút, từ trên vách núi lập tức chảy xuống.

Chỉ nghe được một tiếng vang, quần chúng đứng ven hồ vây xem cùng kêu lên ‘ nga ——’.

Có người kêu to: “Lại thêm người ngã xuống!”

“Hừ, hán tử cao lớn thô kệch nhưng can đảm còn không bằng tiểu cô nương bên cạnh.”

“Đúng vậy, cô nương kia, chỉ sợ là tu sĩ trong truyền thuyết, không biết làm sao có thể leo nhanh như vậy.”

“Nhìn bên kia đi! Bên kia có hai thiếu niên, cũng leo rất nhanh a.”

Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ cơ hồ sóng vai bò sát nhau, giống như cá về biển, tốc độ cực nhanh.

Hai người bọn họ bởi vì đủ loại việc vặt chậm trễ trong chốc lát, không thể bò lên vách núi sớm nhất.

Nhưng rất nhanh, hai người Thiên Lâm cũng đã bò đến phía trước, đội ngũ trên họ chỉ có khoảng ba bốn nam tử nữ tử tuổi trẻ.

Bọn họ nhìn qua so với Thiên Tình lớn hơn vài tuổi, trên người có bội kiếm, thần thái xuất trần, mặc dù bị sóng nước thật lớn đánh mạnh vào, vẫn có thể bảo trì dáng vẻ điềm tĩnh liếc mắt một cái, liền biết bốn tu sĩ này là đệ tử tiên môn.

Thiên Tình sử dụng cả tay lẫn chân, cùng Lâm Tử Sơ rất nhanh đã đuổi kịp, chỉ còn cách bốn đệ tử tiên môn phía trên khoảng nửa thân mình.

Bốn đệ tử kia thấy tốc độ hai người Thiên Lâm leo lên cực nhanh, tư thái bất phàm, có tâm tư muốn kết giao.

Bọn họ không hẹn mà cùng tách ra, dừng lại hai bên vách núi.

Đợi hai người Thiên Lâm bò lên, mới tiếp tục đi về phía trước.

Có nam tu tướng mạo thanh tú văn nhã mở miệng, nói với hai người Thiên Lâm:

“Chúng ta là đệ tử nhập môn của Mộc Hoa tiên tông đến Vu Sơn giới rèn luyện.

Không biết hai vị đạo hữu họ gì?”

Thiên Tình đang muốn trả lời, bỗng nhiên phát hiện phía trước có một cây cỏ dại xanh non.

Hắn giơ tay rút cỏ dại ra, đưa về phía sau.

Tiểu thân nhi sau lưng Thiên Tình gấp không chờ nổi mở cái miệng rộng, ‘ ực ực ’ hai tiếng, như heo kêu nuốt cỏ dại vào trong miệng.

Nếu không phải Thiên Tình buông tay kịp thời, chỉ sợ đầu ngón tay đã bị cắn đứt.

A Mao tức giận đến chết đi sống lại, ở đỉnh đầu Thiên Tình nhảy lên, nó lộ ra răng nanh đen bóng, phun ra một đám tơ nhện mang theo uy lực kinh người đe doạ, quất vào má tiểu thân nhi.

Tiểu thân nhi bị đánh đến nghiêng đầu, hắn có chút sợ hãi mà nhìn A Mao, gò má mấp máy, trong miệng kịch liệt cắn răng.

Nam tu thanh tú thấy thế cả kinh, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Là thú sủng của ta.” Thiên Tình vừa nói, vừa bắt lấy A Mao từ trên đầu đặt vào trong tay áo.

Lại chỉ chỉ tiểu thân nhi, nói: “Ăn bám".

Nam tu càng kinh hãi hơn.

Thác nước Vu Sơn Thoan Lưu dũng mãnh khiến người bình thường khó có thể leo lên.

Dù có là tu sĩ, muốn bò dậy cũng rất khó khăn.

Sao mấy người trẻ tuổi này khi leo núi lại nhẹ nhàng như thế, thậm chí còn có thể cõng thêm một người lên núi, còn có thể giơ ra một tay tới giới thiệu?

Bên cạnh là bạch y tu sĩ lãnh đạm không nói một lời, nhìn qua cũng thật bất phàm.

Ý muốn kết giao của nam tu càng đậm, chủ động nói: “Tại hạ là Bùi Tùng Châu, không biết có vinh hạnh kết giao với nhị vị cao hiền?”

Thiên Tình hơi mỉm cười, nói: “Nếu ngươi có thể leo lên thác nước này, hai người bọn ta sẽ kết giao với ngươi.”

“Được!” Bùi Tùng Châu bị khơi dậy hùng tâm tráng chí, không nhiều lời, lập tức bò lên.

Khi hắn bò lên huyền nhai, đứng trong Vu Sơn Thoan Lưu, hai người Thiên Lâm cũng cùng lúc leo lên trên.

Lâm Tử Sơ thấy vẻ mặt chờ mong của Bùi Tùng Châu, mở miệng nói:

“Lâm Tử Sơ, sư phụ Thiện Từ Tán Nhân, hiện là đệ tử trên danh nghĩa của Chính Dương Tiên dưới toà Tông Huyền Anh Tiên Tôn.”

“Cái gì? Lâm Tử Sơ?!” Bùi Tùng Châu hét lớn: “Lâm đo hữu, chẳng lẽ ngươi chính người có được kỳ thể chất truyền, là tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể?”

Một tiếng hét này làm mấy đệ tử Mộc Hoa tiên tông khác cũng nghe thấy, không dám tin mà sôi nổi nghị luận.

Lâm Tử Sơ gật đầu.

Bùi Tùng Châu nói: “Mới vừa rồi ta thấy đạo hữu, liền biết người này nhất định bất phàm.

Đã sớm nghe nói qua cao danh đạo hữu, thật là trăm nghe không bằng một thấy!”

Lại quay đầu nhìn Thiên Tình: “Không biết vị này……?”

Bùi Tùng Châu ngẫm nghĩ, trên lưng nam tử này mang tử một nam hài, không biết có địa vị gì, mới có thể đi cùng Lâm Tử Sơ.

Thiên Tình ôm quyền nói: “Tiểu đệ họ Vọng Ta, gọi là Thiên Tình, là đồng môn với Lâm huynh, sư phụ là Phượng Chiêu Minh tiên quân.”

“……”

Bùi Tùng Châu ‘ a ’ một tiếng, hít một hơi lạnh, theo bản năng muốn lui về phía sau, suýt nữa thì ngã xuống.

Thiên Tình bắt lấy cánh tay Bùi Tùng Châu, cười nói: “Sớm biết ngươi sẽ như thế, nên lúc nãy mới muốn ngươi bò lên trên thác nước rồi mới nói.

Nếu ngươi vì vậy mà rơi xuống huyền nhai, ngược lại trở thành lỗi của hai bọn ta rồi.”

“Cái gì!”

“Ngươi là Tiểu Tiên Chủ của Chính Dương Tiên Tông sao?”

“Trời ạ, chúng ta đang rèn luyện cùng huyết mạch của Vọng Ta tôn tộc……”

Khuôn mặt của mấy đệ tử Mộc Hoa tiên tông đỏ lên, cùng nói chuyện với Thiên Tình.

Thiên Tình nói: “Các vị đạo hữu không rời đi là ở lại đợi chúng ta sao?”

Mấy tu sĩ tán đồng nói: “Không sai.”

“Vu Sơn Thoan Lưu này to lớn như thế, không tiến thì phải lui, không có thời gian lộn xộn, đương nhiên chúng ta nghe theo Tiểu Tiên Chủ.”

Đang nói, chợt nghe có tiếng lá cây rung động truyền đến từ bờ biển.

Có mấy sinh vật cường tráng, cự hầu có lông sáng bóng như kim, sau khi từ cây táo chua chui ra, mặt vô biểu tình mà nhìn mấy người Thiên Tình.

Thiên Tình lập tức im tiếng, cảnh giác nhìn mấy con cự hầu kia.

“Không cần lo lắng, Toan Táo Hầu này sẽ không bước vào Vu Sơn Thoan Lưu.”

Có tu sĩ bị lá tiếng vang trên cây làm hoảng sợ, sau khi phản ứng lại, an ủi mọi người.

Ánh mắt Thiên Tình lại có chút ngưng trọng, nói: “Không đúng, ánh mắt lũ khỉ này…… Là muốn……”

Chỉ chốc lát sau, có nhiều Toan Táo Hầu hơn vây quanh bờ biển.

Lâm Tử Sơ cũng cảm nhận được không khí quỷ dị, y dịch qua bên Thiên Tình hai bước, dán vào vai Thiên Tình.

Thiên Tình nhẹ giọng nói:

“Là muốn công kích.”

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy chương nữa sẽ bước vào nội dung trung tâm của phó bản này.

Tiên nhân: Ngọc Thạch tảo là của ta, Ẩn Hình thú cũng là của ta, Toan Táo Hầu đều là của ta, lêu lêu lêu.

Mọi người đoán xem, hắn là ai?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio