Nghe được lời này, trong lòng Thiên Tình đột nhiên dâng lên nỗi tức giận.
Nhưng đang trong giai đoạn đột phá lại xuất hiện dao động như vậy, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Tu sĩ đột phá sẽ bị thiên địa lôi kiếp tác động để khảo nghiệm, tâm ma kiếp là kiếp nạn thường thấy đối với những tu sĩ độ kiếp lên tu vi Kim Đan.
Mấu chốt để khắc chế tâm ma chính là không để cảm xúc bị dao động, chỉ cần sơ sẩy rơi vào tâm ma mà không thể tự thoát ra, có khả năng sẽ đọa ma.
Thiên Tình không thể không phân ra thần thức đối kháng.
Trrong lòng hắn nói: “Đại đạo phức tạp, tu sĩ lựa chọn đại đạo tu hành cũng không giống nhau.
Trên con đường vấn đạo, chưa bao giờ nghe nói xứng hay không xứng, chỉ có thích hợp không thích hợp.
Thích hợp hay không cũng không dựa vào lời nói người khác, mà là do chính tu sĩ lựa chọn!”
“Chỉ cần tu sĩ lựa chọn thì chính là thích hợp.”
Thiên Tình không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Ta đã lựa chọn Ngự Thú, ngày sau có thể trở thành chí tôn của vạn thú chí cũng tốt, không thể thành cũng không sao.”
“Bởi vì đây là con đường ta lựa chọn.”
Tâm ma quỷ dị nói: “Tuy miệng nói như vậy nhưng trong lòng ngươi lại mơ tưởng muốn bao trùm vạn vật trở thành chí tôn.”
“Suy nghĩ trong lòng ta chẳng có gì sai,” Thiên Tình nói: “Tuổi ta không lớn nhưng chưa chắc sau này không thể tự mình xông pha thiên địa.”
“Không sai, thân là độc đinh của Vọng Ta tôn tộc, là nhi tử của Đông Côn Tiên chủ, là đệ tử dòng dõi chính thống của Chính Dương Tiên Tông.
Cho dù không thể tự lập thành tựu cũng sẽ được tài nguyên tu hành từ hai thế lực lớn này ép cho ra thành tựu.”
Một mạch gân xanh nổi lên giữa trán Thiên Tình: “Ta đã lang thang bên ngoài một thời gian dài, cho dù là vậy, khai mạch cũng chạy đến giữa trán, tư chất tu hành của bản thân cũng đã đủ để kiêu ngạo, không có tông môn hay gia tộc cũng sẽ thành công.”
Tiếng sét của tâm ma kiếp từng bước ép sát: “Ngươi chọn Ngự Thú chi đạo, nhưng không có cách nào khống chế thần thú bản mạng.
Thần thú Phục Long phải dựa vào di cốt của phụ thân là tiên chủ mới có thể trấn áp, một khi di cốt không còn trấn áp được nữa, Phục Long phản chủ, ngươi sẽ chết không được tử tế!”
Thiên Tình nói: “Trấn áp Phục Long không chỉ là di cốt của phụ thân ta mà còn có Viêm nhị hạc.
Viêm nhị hạc ở đan điền mặc ta điều khiển chẳng khác gì cánh tay ta.
Nó trấn áp cũng giống như ta trấn áp.”
“Nhưng chung quy ngươi vẫn không thu phục được Phục Long!”
“Thu phục không được thì đã làm sao! Phụ thân ta Đông Côn Tiên chủ đã đến tu vi xuất khiếu cũng không hề thu phục Phục Long.” Thiên Tình nói: “Huống hồ năm tháng còn dài, tương lai chẳng thể đoán trước, ai có thể chắc chắn ta không có cách thu phục Phục Long!”
Nói xong, chỉ nghe Thiên Tình thở dài: “Vấn đạo là gì? Thật ra chính là tự hiểu rõ tâm mình.
Ta đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lựa chọn Ngự thú, ta sẽ không để những lời hoang đường ngăn cản tâm ta cầu đạo.”
Chỉ thấy giữa trán Thiên Tình có điểm sáng màu bạc đang tụ linh lực toả ra bạch quang đại thịnh.
Hắn khoanh chân ngồi ngay ngắn giữa muôn vàn tàn kiếm, khí thế trang nghiêm, tay trái kết ấn, tay phải thủ thiên can địa chi ấn.
Thiên Tình độ kiếp Kim Đan giữa những tàn kiếm cắm trên mặt đất, linh khí quanh người kịch liệt chuyển động hình thành cuồng phong gào thét.
Y phục bị gió thổi tung, mái tóc phía sau bay tán loạn, giữa hàng lông mày mơ hồ toát ra khí phách của tu sĩ đắc đạo.
Ở đan điền Thiên Tình có Kim Đan lớn như hạt gạo đang xoay tròn theo một hướng, dần dần biến thành kích thước hạt đậu phộng rồi ngón cái.
Mặt ngoài Kim Đan tràn ngập ánh sáng, tản ra linh lực bàng bạc.
Bản thân Thiên Tình thể chất đặc thù, có thể hấp thu đủ linh lực.
Trải qua hàng năm tích lũy, đạo tâm kiên định ngưng tụ thành Kim Đan.
Vì vậy Kim Đan của Thiên Tình rất rắn chắc và ổn định, không hề tầm thường.
Đã đến lúc này, thanh âm tâm ma kiếp vang lên:
“Ngươi ở Đống Sâm Hoang Nguyên ngưng tụ Kim Đan, tu vi tăng lên, nhưng lại không nghĩ đến tình hình của ái nhân ngươi Lâm Tử Sơ.”
Nghe được ba chữ ‘ Lâm Tử Sơ ’, Thiên Tình không khỏi ngẩn ra.
Nhưng tại đây thời điểm quan trọn này,, hắn thật sự không thể phân tâm nhiều, đành phải ngậm miệng làm như không để ý.
Tâm ma kiếp lại tiếp tục nói: “Linh khí ở Đống Sâm Hoang Nguyên thiếu thốn, ngươi ngưng tụ Kim Đan yêu cầu rất nhiều linh lực.
Lâm Tử Sơ chỉ là tu sĩ Kim Đan có thể trữ được bao nhiêu linh thạch? Lúc này y đã lấy toàn bộ linh thạch của mình tụ xung quanh ngươi, nhưng vẫn không đủ để ngươi đột phá Kim Đan……”
Trong lòng Thiên Tình kinh hãi.
Tâm ma kiếp là kiếp số của thiên địa, chỉ biết nhiễu loạn tâm tư tu sĩ, không có tư duy riêng biệt, càng không thể nói dối.
Theo bản năng Thiên Tình biết, lời tiếp theo tâm ma muốn nói, không phải là điều mình muốn nghe.
Hắn hẳn nên bỏ qua nó, không để ý đến nó, mau chóng ngưng tụ Kim Đan.
Nhưng những lời kế đó Thiên Tình đã không nghe sót một chữ.
“Lâm Tử Sơ không còn linh thạch.” Thanh âm lôi đình từ tâm ma kiếp từ từ rõ ràng, nói: “Vì thế y đã cắt nát cánh tay mình, lấy linh lực ẩn trong máu cung cấp cho ngươi kết đan.”
Bả vai Thiên Tình bỗng nhiên chấn động, chỉ chốc lát sau, có tơ máu tươi theo khóe miệng hắn chảy xuống.
Trong huyết mạch của tu sĩ ẩn chứa một lượng linh lực cực lớn được, khi gặp phải trận pháp yêu cầu linh lực mà cực phẩm linh thạch cũng không thể thỏa mãn, tu sĩ sẽ cắt ngón tay, dùng máu để kết trận.
Tâm ma lại nói: “Nếu ngươi đột phá Kim Đan, chỉ sợ Lâm Tử Sơ sẽ bị hút thành thây khô.
Trong lòng y sớm đã tình nguyện vì ngươi mà chết, ngươi hẳn là cũng hiểu.”
Thân thể Thiên Tình run rẩy.
“Mười năm trước là thế, mười năm sau vẫn vậy.
Vọng Ta Thiên Tình, ngươi còn mong đột phá Kim Đan làm cái gì, ngươi vốn không có bất cứ tiến bộ nào!”
Tâm ma kiếp là kiếp số thường thấy nhất khi tu sĩ muốn đột phá lên Kim Đan kỳ, kiếp số này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Nhưng cho dù có là tu sĩ Đại Thừa cũng chưa chắc có thể loại bỏ nó.
Chỉ cần là người, trong lòng đều có nhược điểm, nhược điểm của Thiên Tình chính là Lâm Tử Sơ.
Trong mười năm này, Thiên Tình vô số lần vuốt ve Cương Mão đậm sắc xanh bên gối, nghĩ đến chính mình không thể nhớ không ra chủ nhân Cương Mão, hắn đã muốn phát điên phát cuồng.
Lời này của tâm ma kiếp tuy ít ỏi nhưng đã gợi ra sự tình sâu trong đáy lòng mà hắn không muốn đối mặt nhất, khiến cảm xúc Thiên Tình không ổn, run rẩy ho ra máu.
Viêm nhị hạc ở đan điền cảm nhận được sự khác thường của Thiên Tình lập tức giương cao cánh, nháo loạn dữ dội.
Điểm bạc giữa trán càng thêm sáng ngời, mơ hồ có thân ảnh rồng rít gào lượn quanh điểm bạc kia.
Khi cảm xúc Thiên Tình ổn định, có thể dẫn Phục Long từ trán ra nhờ Dẫn Long.
Nhưng mà lúc này cảm xúc Thiên Tình đại biến, vảy của thần thú giữa trán run rẩy khiến xích bạc quấn quanh cũng rung động kịch liệt.
Phục Long bỗng nhiên mở to đôi mắt đỏ như máu, trong phút chốc, sát khí ngập trời.
Trong đống tàn kiếm, Lâm Tử Sơ vốn đứng một bên để bảo vệ Thiên Tình, lúc này đã khoanh chân ngồi ngay ngắn.
Bàn tay và cổ tay của y đều có vết cắt hình chữ thập.
Máu chậm rãi nhỏ xuống giữa không trung bay đến Thiên Tình.
Tư chất Thiên Tình bất phàm, đạo tâm cũng kiên cố, giai đoạn trước ngưng kết Kim Đan rất thuận lợi, điều này giúp Lâm Tử Sơ nhẹ nhàng thở phào, âm thầm vui mừng giùm Thiên Tình.
Nhưng không biết vì sao, sau khi Thiên Tình đã dùng hết sức kết Kim Đan gần xong, tốc độ thu hồi linh lực bỗng nhiên chậm đi, dường như còn muốn dừng lại.
Chốc lát sau, khoé môi Thiên Tình chảy ra máu tươi, đó là biểu hiện thân thể bị trọng thương.
Lâm Tử Sơ kinh hãi, y không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn tiến lên bảo vệ Thiên Tình.
Nhưng y đang ngồi ở mắt trận của Tụ Linh Trận, không thể dễ dàng nhúc nhích.
Càng không xong chính là, Phục Long giữa trán Thiên Tình đang dao động, di cốt cút tiên chủ lúc sáng lúc tắt, dần dần có xu thế không áp chế được Phục Long.
“Không ổn,” Lâm Tử Sơ cả kinh nói, “Phục Long phản chủ, A Tình……”
Đúng là gấp đến độ tinh thần không yên, sắc mặt trắng bệch.
Đột nhiên, từ trong tàn kiếm có một giọng nữ cuồng ngạo rung trời động đất:
“Kiếp số muốn dẫn Phục Long phản phệ, hủy Kim Đan của tiểu công gia, đoạn tuyện tiên lộ của hắn, thật sự đáng giận, đáng giận, đáng giận!”
Thanh âm kia khiến Lâm Tử Sơ nheo mắt lại.
Hắn cảm nhận được một cổ linh lực cường đại khó có thể tả phát ra từ ngực Thiên Tình.
Giọng nữ điên cuồng rống giận quanh quẩn bên tai Lâm Tử Sơ.
Một vệt hồng quang hiện lên, có hư ảnh của hồng bào nữ tu đưa lưng về phía Lâm Tử Sơ, đứng ở trước mặt Thiên Tình.
Hồng bào nữ tu vung tay lên, linh lực cuồn cuộn trào ra, không chỉ cắt đứt Tụ Linh Trận của Lâm Tử Sơ đồng thời còn giúp Thiên Tình có thêm linh lực ngưng tụ thành Kim Đan.
Cánh Lâm Tử Sơ không còn đổ máu, trong lòng y rất vui, y sớm biết sư môn Thiên Tình sẽ không mặc kệ hắn một mình đi vào hiểm cảnh, nữ tử này nhất định là hậu thuẫn của Thiên Tình.
Lâm Tử Sơ đứng lên muốn đến gần Thiên Tình, vội vàng mà nói: “Ngươi……”
“Không được lại đây.” Hồng y nữ tu nói: “Phục Long xao động, tu vi ngươi không đủ, tùy tiện tới gần sẽ bị thương.”
“Tiền bối,” Thanh âm Lâm Tử Sơ khàn khàn nói: “Tại hạ chỉ muốn biết, A Tình sẽ không sao chứ?”
Hồng y nữ tu tựa hồ sửng sốt một chút, nàng quay đầu, rất có hảo cảm mà nhìn Lâm Tử Sơ.
Sau một lúc lâu, ôn nhu nói: “Tiểu công gia không sao, chỉ đang ngủ thôi.
Ngươi nhìn xem.”
Hồng bào nữ tu đưa lưng về phía Lâm Tử Sơ ngồi xuống, đôi tay ôm lấy phần lưng cùng với chân Thiên Tình, ôm hắn vào trong lòng.
Có một viên ngọc mượt mà lớn bằng trứng chim ngưng tụ thành Kim Đan ở đan điền Thiên Tình nó, phun ra nuốt vào linh lực, tản ra khí tức sâu không lường được.
Khuôn mặt hồng bào nữ tu nghiêm nghị, nàng nâng ngón trỏ lên, cách giữa trán Thiên Tình khoảng ba tấc.
Thân ảnh Phục Long giãy giụa kịch liệt, lại như là bị kim châm dài bảy tấc, khí tức cuồng bạo không tình nguyện nhanh chóng bị áp chế, thần thú một lần nữa lâm vào giấc ngủ say.
Đến lúc này, hồng y nữ tu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhìn Thiên Tình còn hôn mê trong trong, lại nhìn Lâm Tử Sơ, mỉm cười nói: “Ngươi là Lâm gia Thiếu trang chủ, Lâm Tử Sơ.
A Mao đã nói cho ta biết rất nhiều có chuyện liên quan đến ngươi……”
Lâm Tử Sơ tiến lên hai bước, ngồi đối diện với hồng bào nữ tu.
Đôi mắt y một mực nhìn Thiên Tình, nâng tay lau vết máu khô bên môi hắn, Lâm Tử Sơ nói:
“Vị tiền bối này, nếu tại hạ không nhầm, người hẳn là toạ thú của Đông Côn Tiên, Uyển Tiên ——”
Hồng bào nữ tu ngắt lời nói: “Uyển nương.”
“……” Lâm Tử Sơ không biết phải làm sao.
Nàng nói: “Ngươi giống như tiểu công gia, cứ gọi ta là Uyển nương.
Hài tử, nâng tay lên, ta giúp ngươi trị thương.”
Lâm Tử Sơ khó xử, dừng một chút, nâng hai tay lên.
Uyển Tiên nhìn cánh tay đầy vết thương của Lâm Tử Sơ, trong ánh mắt như có ánh châu đong đưa, nàng khẽ thở dài, đặt Thiên Tình vào lòng ngực Lâm Tử Sơ, chính mình nắm lấy cánh tay Lâm Tử Sơ.
Lâm Tử Sơ chỉ cảm thấy cơn đau đớn ở cánh tay bỗng nhiên ngừng lại, y vừa muốn nói lời cảm tạ lại nghe Uyển Tiên giành trước: “Hài tử ngoan, vết thương cũ của Uyển nương phát tác, ngày thường ẩn nấu trong ngực tiểu công gia, không thể dễ dàng bước ra.”
Lâm Tử Sơ không khỏi ngẩn người, theo bản năng nhìn đến vết thương dữ tợn vắt ngang qua ngực hồng bào nữ tu.
Uyển Tiên mỉm cười nói: “Có ngươi ở bên cạnh tiểu công gia, cuối cùng ta cũng có thể an tâm rồi.
Nhưng không biết lần sau gặp mặt là khi nào?”
Vừa nói xong, hư ảnh Uyển Tiên càng trở nên mơ hồ gần như trong suốt.
Trong lòng bàn tay Lâm Tử Sơ bỗng nhiên có vật gì đó, y cúi đầu nhìn liền thấy trong tay mình có nhiều thêm một bình sứ miệng tròn.
“Uyển…… Uyển nương tiền bối,” Lâm Tử Sơ nói: “Đây là?”
Khuôn mẫu tươi cười của hồng bào nữ tu hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một âm thanh nữ thật rõ ràng.
“Đây là vật trợ hứng cho nam tử, ngươi hãy dùng cho thật tốt.”
Lâm Tử Sơ khó xử nói: “Chúng ta……”
Nhưng uyển nương sớm đã trở lại trái tim Thiên Tình, âm thàm bảo hộ, chờ khi Thiên Tình gặp phải nguy hiểm mới có thể xuất hiện, rồi lại biến mất.
Lâm Tử Sơ trầm mặc, tay phải nắm chặt bình sứ miệng tròn, thân thể cứng đờ một hồi lâu mới thu bình sứ vào trong tay áo.
Tác giả có lời muốn nói:
“Vấn đạo là gì? Thật ra chính là tự hiểu rõ tâm mình.”
Nguyên câu trong《 Đại Nhật kinh 》: “Bồ đề là gì? Thật ra chính là tự hiểu rõ tâm mình.” OTL, không được đánh ta.
chữ! A quỷ cuối cùng cũng đột phá chữ.
Vốn là muốn viết áng văn này tận chữ nhưng xem ra còn chưa đủ khả năng.
Không biết lúc《 Dù tương phùng 》 kết thúc được bao nhiêu chữ nha?
Nhưng đây chắc chắn đây là truyện mà ta đã viết nhiều từ nhất, tuy rằng viết không đủ xuất sắc, nhưng vẫn là hy vọng các vị có thể cổ vũ, giúp ta viết xong quyển sách này ^ ^.