_Chị....chị...Châu? Sao chị lại ở đây?
Hỉ Ái vừa bị doạ một phen thót tim, chưa kiệp định thần chuyện gì đang xảy ra thì một người quen nữa lại xuất hiện.
Hạ Minh Châu, sinh viên xuất sắc đạt hạng 1 trong lễ trao giải vừa rồi.
_Đáng lẽ ra chị hỏi em mới đúng, sao em lại ở đây? Không lẽ...em là nhân viên mới mà mọi người đồn đại sao.
truyện xuyên nhanh
_Đúng...đúng thật em là nhân viên mới nhưng...mọi người đồn đại gì cơ...em không biết gì cả?
_Từ sáng sớm, mọi người đã truyền tai nhau về một cô thư kí mới của tổng giám đốc được tuyển thẳng vào đây, đa số là bọn người ghen tị nói xấu nên em cũng chẳng cần để ý làm gì.
_À...vậy hả, mà chị cũng xin việc ở đây sao?
_Không có, chị làm ở đây được 1 năm rồi, vừa học vừa làm thêm mấy việc vặt kiếm thêm thu nhập thôi.
_Việc...!việc vặt? Chị nói làm ở đây là việc vặt á.
Đúng là đẳng cấp quá chênh lệch rồi.
Hỉ Ái nghe người trước mắt nói chuyện mà tim như muốn thắt lại.
Đúng là một người tàu giỏi thì làm việc gì cũng thuận lợi mà "trải hoa"
_Xin lỗi em về việc vừa nãy nha.
Chị chỉ định chạm nhẹ vào vai em thôi.
Ai ngờ lại làm em ngã như vậy.
_Em không sao mà, chị đừng lo lắng.
_Hiện giờ em là thư kí riêng của tổng giám đốc đúng không.
_Dạ phải....
_Công việc thế nào? Có bị ai làm khó làm dễ không
_Dạ..không không có mọi thứ vẫn tốt đẹp ạ
_Được vậy thì tốt.
Nếu có chuyện gì cứ đến tìm chị, trưởng phòng marketing sẽ luôn chào đón em.
Thôi trễ rồi, chị quay về phòng làm việc đi.
_Em cảm ơn chị!
Đôi chân thon dài bước đi thật nhanh khiến bóng dáng Minh Châu liền biến mất.
Hỉ Ái ở lại tâm trí rối bời.
Trong lòng không ngừng cảm thán đàn chị của mình sao lại giỏi gian đến thế.
Một năm ngắn ngủi mà lên được chức trưởng phòng ở một công ty có quy mô lớn như thế nào cũng thật là tài giỏi.
_Thôi chết! Nãy giờ lo nói chuyện với chị Châu mà mình quên mất giờ làm.
Phải nhanh chóng chạy về thôi.
Hỉ Ái nhanh chóng chạy về phòng làm việc của mình.
Nội tâm run rẩy vì sợ Tuấn Hạo la rầy chuyện mình nghỉ trưa lố giờ....Thật may mắn vì vẫn còn ba phút nữa mới đến giờ làm....
***********
Cuối cùng một ngày làm việc cũng trôi qua.
Hỉ Ái bị chôn vùi trong một mớ tài liệu thì liền vực dậy.
Cô đứng lên vươn vai một cái, sau đó soạn hết đống giấy tờ xếp gọn gàng lại.
Cũng may hôm nay Tuấn Hạo được về nhà sớm, nếu không Hỉ Ái cũng phải ở đâu thâu đêm với anh rồi.
Hỉ Ái xong việc thì liền qua chỗ Tuấn Hạo phụ anh xếp lại đồ đạc.
Thấy cô đến gần anh liền động thủ lao đến ôm cô vào lòng.
_Hỉ Ái
_Nào nào....bỏ em ra...có người thấy bây giờ....Tuấn Hạo....
_Ai lại vào đây lúc này, giờ em phải cho anh ôm một chút chứ.
_Thôi mà~ về nhà rồi mình tha hồ ôm....
Thấy cô cứ năn nỉ mãi anh mới chịu buôn ra.
Hỉ Ái đứng đờ ra một chút, chợt nhớ ra điều gì đó, liền xoay sang hỏi anh.
_Anh nè....có thể cho em hỏi một chút được không.
_Chuyện gì?
_À...thật ra...trong lòng em đang rất thắc mắc về mối quan hệ của anh và bác sĩ Dạ.
Anh có thể kể cho em nghe một chút được không.
_Hazzzz, tên đó rất phiền phức.
_Phiền phức...?
_Bọn anh quen nhau từ đầu năm lớp 10, ban đầu anh chẳng để ý gì đến tên đó đâu nhưng hà cớ sao mà hắn ta cứ sáp lại gần anh rồi liên tục bắt chuyện.
_Ở trong lớp thì hắn ta được yêu thích lắm.
Mấy em gái quay quanh suốt ngày lại được tài dẻo miệng nên lại càng nổi tiếng hơn.
Một ngày nhận được hàng chục bức thư tỏ tình là chuyện bình thường.
_Học lực thì cũng rất tốt.
Hầu như trong kì thi nào anh và tên đó cũng tranh đấu với nhau.
Riết rồi cũng không hiểu sao có thể chơi thân đến tận bây giờ.
Chắc là do tên bác sĩ đó chai mặt quá nên anh cũng chẳng chấp nhất làm gì.
_Thật ra em thấy bác sĩ Dạ là một người rất nhí nhảnh và yêu Hỉ Ái liền nói.
_Đừng nhìn tên bác sĩ đó bằng ánh mắt đơn giản như vậy.
Hắn ta từng....
_Từng là gì cơ....?
_Tốt nhất em không nên biết làm gì.
Thôi không bàn luận nữa, chúng ta về thôi.
Hỉ Ái đang hăn hái nghe kể chuyện thì bị cắt ngang.
Như vậy có tàn ác quá không chứ? Làm trỗi dậy tính tò mò của người ta xong thì liền không kể nữa, Hỉ Ái hậm hực lắm.
Hai má đỏ rồi phồng lên thể hiện sự phản đối vô hiệu của mình.
Chắc chắn cô sẽ không để yên chuyện này, kiểu gì cũng phải tìm cách dụ dỗ anh kể ra hết cho mình nghe.
*************
Sau một hồi nói chuyện thì cả hai cũng chịu về nhà.
Có vẻ ngày đầu tiên đi làm của Hỉ Ái không được suôn sẻ cho lắm.
Vì mớ công việc khổng lồ ấy mà đã trực tiếp đẩy Hỉ Ái vào trong tình trạng vô cùng mệt mỏi.
Ban nãy nhìn cô còn tỉnh táo chứ bây giờ thì lại trái ngược hoàn toàn.
Bản thân cô cũng không nấu ăn cho anh nổi nên liền nhờ người giúp việc làm giùm bữa tối, cô ăn uống nhanh chóng rồi đi thẳng lên phòng nghỉ ngơi chẳng chịu nói với anh tiếng nào.
Tuấn Hạo thấy cô mệt mỏi như vậy cũng vô cùng xót xa, nhưng sau đó lại rất hài lòng vì biểu hiện chăm chỉ của cô.
Anh mong rằng một thời gian sao cô sẽ làm quen và phát triển công việc của mình thật tốt.
***********
Một tuần cứ thế trôi qua, thời gian học việc của Hỉ Ái ngày càng trở nên thuận lợi và dễ dàng hơn.
Giờ đây cô đã quen với công việc của mình, cơ thể cũng nhanh nhẹn hoạt bát hơn, đầu óc cũng lưu loát và tính toán cho những thứ khác nhiều hơn.
Tuấn Hạo thấy cô có tiềm năng như vậy thì vô cùng vui mừng, biết đâu được sau này Hỉ Ái sẽ trở thành trợ lý đắt lực của anh, mặc dù hiện giờ khó khăn cô đối mặt là không ít, đôi lúc làm sai việc nhưng như vậy là quá giỏi cho một cô sinh viên năm nhất chẳng có kinh nghiệm gì như cô rồi.
Hôm nay vì tính chất công việc còn làm đang dang dở của mình.
Hỉ Ái đã đến công ty sớm hơn cả Tuấn Hạo, tâm tư cô bây giờ thoải mái, tâm trạng vui vẻ vô cùng.
Nếu Hỉ Ái chứng minh được bản thân với mọi người thì chẳng ai có thể tìm lý do mà bác bỏ cô nữa.
Vừa bước vào phòng làm việc của mình, chưa kịp ngồi xuống thì chuông điện thoại của Hỉ Ái liền vang lên.
_Dạ...cho hỏi ai v....
_Hỉ Ái! Cha con nguy kịch rồi!.