Dư_vị_tình_yêu_phía_cuối_ngọt_ngào
Bạch An Nhiên lục lọi trong túi xách tìm chiếc điện thoại, cô nhanh chóng bấm dãy số quen thuộc gọi điện cho chị Tâm:
"Vâng, chị Tâm, hôm nay...em có chút việc. Hiện tại vẫn chưa đến quán được!"
Đầu dây bên kia, chị Tâm nở nụ cười vui vẻ:
"Không sao! Có việc thì cứ làm đi! Chị trông quán được".
"Vâng, em đang trên đường về nhà. Có lẽ hai tiếng nữa mới đến được. Gặp chị sau!"_Bạch An Nhiên nói vào điện thoại rồi cúp máy.
Ôn Vân ở trong lòng mẹ đưa tay nghịch ngợm lọn tóc xoăn đang rũ xuống trên vai cô, thích thú giật giật nó. Cô cười đưa tay chọc chọc vào má con bé cười. Cứ vậy một lớn một nhỏ ở trong xe bật tiếng cười vui vẻ, thời gian cũng dường như trôi qua nhanh hơn. Chiếc xe đen sang trọng nhanh chóng dừng trước cửa nhà cô. Xung quanh là cả nhóm người đang vây quanh căn nhà lên tiếng chỉ chỏ.
Bạch An Nhiên vội vàng xuống xe, vừa hay nhìn thấy hai chiếc xe đen ở phía sau cũng dừng lại, cảm giác giống như đang là tù nhân đi đâu cũng bị giám sát vậy. Bạch An Nhiên trước tiên lại gần đám đông, cô cẩn thận bảo vệ bé con len lỏi vào trong, hai mắt trợn tròn vì bất ngờ, nhìn đống đổ nát trước mắt lại nhìn sang phía bà chủ nhà đắc ý cười lớn trên tay là xấp tiền mặt.
"Chị La, tại sao nhà của tôi..."
Còn chưa nói hết câu, bà chủ nhà đã lớn tiếng:
"An Nhiên, không phải là tôi không muốn giúp cô. Chỉ là...ngày hôm qua, có một vị khách quý đến đây. Nói giao căn nhà cho anh ta, tôi muốn bao nhiêu tiền cũng được. Tôi thấy dù sao hợp đồng cũng sắp hết rồi, tôi đưa cô số tiền còn lại coi như tiền bù vậy là được rồi!"_Vừa nói bà ta vừa chép miệng lẩm bẩm đếm tiền, tính toán trả cô số tiền còn lại.
Bạch An Nhiên tức giận, cô rõ ràng là đến trước tiền thuê nhà hợp đồng cũng đã kí, bà ta lại không giữ lời hứa mà bán lại căn nhà của cô, đã vậy đồ đạc của cô tất cả đều ở trong đó:
"Chị La, hợp đồng đã kí rồi chị như vậy chính là vi phạm hợp đồng, tôi có thể kiện chị!"_Nói xong giọng nói của cô đã có chút run rẩy, hai mắt đã hơi đỏ. Ôn Vân ngơ ngác nhìn bà chủ nhà đang lớn tiếng với cô, hai mắt nhìn chằm chằm.
"Tôi cũng đã nói như vậy, cô biết người đó nói gì không, cô sẽ không có khả năng đó, vì vậy tôi có thể yên tâm giao nhà. An Nhiên, tôi đưa cô số tiền này cô có thể kiếm một chỗ ở khác. Có khi còn tốt hơn chỗ này!"
Bạch An Nhiên lúc này không giữ được bình tĩnh, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt:
"Mẹ...mẹ!"_Tiếng nói non nớt gọi cô, Bạch An Nhiên cúi đầu nhìn bé con.
"Mẹ", câu nói này...
Bạch An Nhiên vội đưa Ôn Vân cho một người phụ nữ đứng bên cạnh, mức nở chạy lại đống đổ nát. Nhóm vệ sĩ được phải đi theo để bảo vệ cô, lúc này không ai ra hiệu cũng đồng thời chạy lại phía căn nhà, giữ lấy cô.
"Mấy anh là ai, buông tôi ra. Tôi nói là buông tôi ra, mấy người có nghe không hả!"_Bạch An Nhiên giãy giụa, nước mắt không ngừng chảy xuống, căn nhà đó hiện tại không quan trọng, quan trọng chính là chiếc hộp đó, chiếc hộp của "mẹ" cô, bà là người tốt bụng, tốt đến nỗi chỉ vì nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô, mặc dù khi ấy cuộc sống khó khăn nhưng đã hi sinh dùng số tiền vô cùng lớn, để đưa cô ra khỏi cô nhi viện, dùng tình thương của một người mẹ. Nhân hậu chăm sóc nuôi lớn cô. Cô không cần tiền bồi thường, không cần đồ đạc hay mẫu thiết kế tâm huyết, trong căn nhà ấy cô chỉ cần chiếc hộp đó.
-------
Ngay lúc Bạch An Nhiên đang la hét thì đằng xa, một cuộc điện thoại cũng được kết nối:
"Chủ tịch, cô Bạch vừa về đến nhà. Hiện tại...cô ấy...đang muốn chạy vào đống đổ nát ấy. Chúng tôi đang giữ cô ấy lại, muốn xin ý kiến của ngài!"
Tên vệ sĩ cung kính nói.
"Giữ cô ấy lại, nếu như cô ấy bị một vết thương nào mấy người nhất định phải trả giá!"
"Vâng, thuộc hạ hiểu!"
"Tôi sẽ tới!"_Dư Mộ Phàm nói qua điện thoại. Liếc nhìn vị trưởng phòng đang báo cáo doanh thu, anh phất tay ra hiệu rồi cầm lấy áo khoác bước ra khỏi phòng.
Đây là lần thứ hai chỉ trong vòng chưa đầy tiếng, anh vì một người phụ nữ mà hủy bỏ lịch làm việc, mang theo lo lắng mà lao đến chỗ cô.
Cùng thời điểm, Dư Mộ Phàm ngồi sau tay lái của tên vệ sĩ tên Đạt, thì chị Dư cũng vừa hay đến nhà của cô. Chứng kiến đám người không ngừng bàn tán, lại thấy Bạch An Nhiên đang khóc đến nấc lên ở trước đống đổ nát, chị chạy lại gạt tay đám vệ sĩ của anh, vội vàng lau đi nước mắt:
"Nhiên, sao vậy? Đừng khóc, nói chị nghe!"
"Chị Tâm, đồ của mẹ em. Họ...họ không cho em...vào đó. Đồ...đồ...của mẹ em!"Bạch An Nhiên ngẩng khuôn mặt đẫm lệ nức nở nói, hai tay gắt gao túm lấy tay của người đối diện.
"Được rồi. Đừng khóc, nhìn xem, Ôn Vân cũng khóc theo rồi kìa!"
Ôn Vân quả thực đang khóc đến khó có thể ngừng lại, bà chủ nhà khổ sở dỗ dành, con bé chỉ là không dừng lại mà còn khóc to hơn.
Chưa bao giờ chị thấy Bạch An Nhiên khóc thảm thiết đến vậy, nhìn cô khóc mà lòng cũng nhói theo. Chưa kịp phản ứng thì người bên cạnh bỗng ngã xụi vào người chị, Bạch An Nhiên vì quá kích động mà bất ngờ ngất xỉu trước đám đông.
Nhóm vệ sĩ tiến lại, đưa đẩy nhau. Lúc nãy vì quá cấp bách họ không suy nghĩ mà tùy tiện chạm vào cô. Bây giờ có cho họ ăn gan hùm họ cũng không dám động vào người phụ nữ của Dư Mộ Phàm. Gì chứ, cô là người đầu tiên có được sự bảo vệ của anh, bây giờ sơ suất một chút cũng khiến họ mất mạng. Hiện tại cứ để cô cho người phụ nữ kia đưa đi cũng không phải cách. Cả đám người nhìn nhau e ngại, đám đông có người tiến tới cũng định giúp chị Tâm bế cô đưa vào bệnh viện, lúc này bị đám người từ phía sau không rõ là ai nhanh chóng chặn lại.
Dư Mộ Phàm nhìn cô cả người ngã vào lòng chị Tâm, bên cạnh là chị Tâm đang khó khăn giữ thăng bằng, hai tay đút túi quần rút ra, lãnh đạm sải bước đi về phía cô, không nói hai lời nhấc bổng cô tiến về chiếc xe sang trọng.
Chiếc xe nhanh chóng phóng đi, chị Tâm bế Ôn Vân từ tay bà chủ nhà cũng yên ổn ngồi vào trong xe, trước khi đi còn lườm bà chủ nhà một cái.
//)