Dư_vị_tình_yêu_phía_cuối_ngọt_ngào
năm trước, lúc mà Bạch An Nhiên còn đang vui vẻ sống một cuộc sống tuy không giàu có nhưng hạnh phúc luôn bên cạnh, thì Dư Mộ Phàm khi ấy đã phải lăn lộn tập cách cầm dao, công ty theo đà phá sản, người cha mà anh chán ghét đem theo số tiền còn lại bỏ trốn, bỏ lại công ty cho một người mới học hết cấp ba như anh gánh vác. Dư Mộ Phàm theo chân một nhóm người, cùng họ ngày ngày cầm dao đe dọa kiếm sống, ban đầu thì là sợ hãi, anh dần trở nên ít nói, máu me sau dần cũng trở nên lạnh lùng đối với nó.
Cứ vậy kéo dài đến một năm, công ty được một người chú gắng gượng chống trụ cũng khó lòng giữ vững, Dư Mộ Phàm khi ấy học được cách không chế người khác, leo lên làm người cánh tay phải của Tần Kiêm - người được coi là bá vương trong thế giới ngầm, nhắc đến cũng phải e dè.
Nhờ vào thế lực ngầm của ông, Dư Mộ Phàm bắt tay vào việc xây dựng lại cơ nghiệp từ đầu, chưa đến năm đem công ty ngày càng trở nên lớn mạnh, Lâm Tường chính là cánh tay trái của Tần Kiêm, ngày ông qua đời vì một cuộc tranh giành giữa các thế lực ngầm, những người bên dưới chia thành hai phía đi theo anh và Lâm Tường, tranh giành kéo dài cho đến bây giờ.
Quay trở lại hiện tại, Dư Mộ Phàm tuy không nhúng tay vào quá nhiều vào hắc đạo, đa phần là dành thời gian cho công ty nhưng không có nghĩ anh quyết định rời khỏi nó, anh không nói nhưng không phải anh không biết. Lâm Tường cư nhiên dám xen vào hợp đồng sắp tới của anh, còn ra vẻ ta đây tự đắc đe dọa người của anh. Càng nghĩ, Dư Mộ Phàm càng trở nên lạnh lùng, Ngô Đàm đứng phía đối diện cũng cảm thấy không ổn.
"Lão đại!"
"Chủ tịch, đừng để cô ấy nghe được!"_Dư Mộ Phàm tức giận nói, từ khi anh xác định muốn níu giữ cô ở bên cạnh, ngay cả ở ngoài công ty anh cũng cấm họ sử dụng đến hai từ "lão đại".
Chỉ sợ một ngày cô phát hiện ra sẽ chán ghét anh mà tình nguyện vứt bỏ cái tên gọi bao người mong muốn.
"Đàm, chúng ta có nên cùng hắn ăn một bữa?"
Ngô Đàm còn đang lo để ý tới thái độ của anh, bỗng dưng nghe thấy đề xuất này thì hơi ngạc nhiên.
"Dư Mộ Phàm, cậu điên sao? Hai người bây giờ đang đối đầu nhau còn có thể ăn một bữa à?"
"Người của tôi không thể cứ vậy mà cho qua! Nợ mạng thì trả mạng!"_Dư Mộ Phàm tuyệt tình nói.
"Tôi biết! Nhưng cậu biết không, tôi đã nghĩ sau khi cậu gặp cô ấy sẽ không còn tham gia mấy chuyện này nữa! Cậu vẫn muốn ngồi lên vị trí đó?"
"Phải!"
Ngô Đàm không nói gì, bởi hắn biết Dư Mộ Phàm không thuộc kiểu người dễ dàng thay đổi ý nghĩ, lời anh nói nhất định sẽ làm được.
"Đạt, cậu ra ngoài đi!"
"Vâng, chủ tịch!"_A Đạt nhanh chóng rời khỏi. Căn phòng chỉ còn lại hai người. Dư Mộ Phàm thoải mái tựa lưng vào ghế lớn trầm ngâm chờ đối phương lên tiếng.
---------
"Cậu có vẻ rất vui?"
"Cậu thấy sao?"
"Rất tốt, tôi không nghĩ sẽ có ngày Dư Mộ Phàm nổi tiếng máu lạnh, đi siêu xe lại có thể vì một cô gái mà đi xe công cộng, cùng cô ấy giằng co mất hình tượng giữa đường mà không hề cáu gắt. Hơn nữa, còn tùy ý để người khác chạm vào người..."
Còn chưa nói xong, Dư Mộ Phàm đã ngắt lời hắn:
"Cậu có ý gì?"
"Phàm, cậu rất thích cô ấy!"_Ngô Đàm đưa ra lời khẳng định. Dư Mộ Phàm nhíu mày, để ý đến từ "thích" trong câu nói của hắn. "Thích" sao?
"Là hứng thú!"_Anh phủ nhận.
"Phải rồi, hứng thú, là hứng thú, tôi chờ xem hứng thú của cậu kéo dài được đến khi nào?"_Hắn cười lớn, giải thích chính là thừ nhận.
---------
Một tiếng sau Dư Mộ Phàm mới từ trên tầng đi xuống, Ngô Đàm đi theo phía sau khuôn mặt vui vẻ, cầm theo một tập hồ sơ xuống gặp cô. Bạch An Nhiên mỉm cười, bế Ôn Vân đang nghịch ngợm ở trong lòng mỉm cười chào anh.
Một nụ cười tươi tắn, không có một chút gì là sợ sệt, u buông giống như cô cười với anh. Dư Mộ Phàm khuôn mặt đen lại đi thẳng vào phòng ăn.
"Ngô tổng, chào buổi sáng!"_Cô nói.
"Chào buổi sáng An Nhiên, bảo bối lại đây nào!"_Ngô Đàm liếc nhìn khuôn mặt đang cố tỏ vẻ không quan tâm của anh, hắn một câu, cô một câu thi thoảng lại liếc nhìn ai đó.
"Bạch An Nhiên em không đi làm sao?"_Dư Mộ Phàm nổi cáu thực sự, mặc kệ có người ngoài trong nhà, hệt như ông chồng đang quản lí cô vợ nhỏ.
"Này anh, hôm nay là chủ nhật, là chủ nhật đó!"_ai đó không chịu nhường nhịn quát lại.
"Chủ nhật là không phải đi làm?"
Một câu hỏi to đùng bị ném về phía cô.
"Còn anh, sao không đi làm đi!"
"Tôi là chủ tịch?"
"Chủ tịch cái con khỉ, chủ tịch là không phải đi làm à?"_Bạch An Nhiên không biết đối phương đang tức giận đến nhường nào, ngang nhiên lớm tiếng hét lên.
Ngô Đàm ở bên cạnh hòa hoãn không khí, khó khăn lắm mới lôi được thùng giấm chua ra khỏi nhà, tránh việc chiến tranh tiếp tục nổ ra.
--------
Facebook: Lee Visu
Zalo:
Instagram: lephuongkv
Wattpad: leevisu