Sáng sớm tỉnh dậy, Bạch An Nhiên tỉnh dậy, Dư Mộ Phàm nằm bên cạnh vẫn nằm ngủ, cô không động đậy, chỉ im lặng nhìn anh. Cô không biết đêm qua, người bên cạnh đã lo lắng như nào. Dư Mộ Phàm đêm qua ôm cô nằm lại không tài nào ngủ, lo lắng cô gặp ác mộng, nên chỉ nằm trực sợ cô sẽ mơ thấy, đến gần sáng mới mơ màng đi ngủ. Bạch An Nhiên tỉnh giấc, Dư Mộ Phàm thấy động cũng tỉnh. Anh không biết đối mặt với cô bằng thái độ nào? Dịu dàng anh làm không được, bày ra vẻ hờ hững lại sợ cô sẽ lảng tránh anh.
Bạch An Nhiên khẽ nắm lấy cổ tay anh, dịch người một chút, nhẹ nhàng đặt cánh tay xuống. Thở phào lấy một hơi, Bạch An Nhiên xuống giường, nhìn thấy dép trong nhà đặt dưới chân nghĩ một chút, đi chân trần vào phòng tắm. Một hồi lâu, mới đi ra. Nhìn thấy Dư Mộ Phàm vẫn giữ nguyên tư thế, cô nhìn đến tủ nhỏ bên giường. Hơi run rẩy đưa tay mở lấy ngăn kéo nhỏ, nhìn khẩu súng nhỏ đặt đơn độc bên trong, hai tay run run cầm lấy nó.
Không quá nặng, cũng không lạnh tại sao cô lại thấy lạnh đến run sợ như vậy. Toàn bộ tâm trí dồn hết vào khẩu súng nằm trên tay, Bạch An Nhiên hoàn toàn quên mất đối diện bức tường đen là tấm kính lớn. Dư Mộ Phàm căn bản chỉ cần mơ mắt là có thể biết hết việc cô làm.
Nghĩ đến khẩu súng nằm trên tay, Bạch An Nhiên lưỡng lự rồi cẩm lấy chiếc áo khoác ngủ mặc lên người, cẩn thận đút vào túi áo, đi trân trần ra đến cửa.
"Đem đi đâu?"
"Đi...đ...đi...dạo!"
"Quay lại đây!"
Bạch An Nhiên nhìn anh muốn bước lại phía mình sợ hãi mà nói:
"Anh làm gì? Đừng lại gần tôi!"
"Em lấy quyền gì?"
Dư Mộ Phàm nói, bước lại phía cô. Bạch An Nhiên hai tay lạnh ngắt lùi lại phía góc tường, vội lấy khẩu súng trong túi áo ra uy hiếp.
"Anh thả tôi ra...!"
"Không thì sao?"
"Tôi...tôi...sẽ bắn anh....anh....dừng lại..."_Cô nhìn bước chân Dư Mộ Phàn vẫn không ngừng bước về phía mình. Càng sợ nắm chặt lấy khẩu súng trên tay nhưng lại không dám bóp cói.
Anh nhìn cô, cầm lấy khẩu lên đạn lại đặt lại vào lòng bàn tay cô.
"Hoặc là giết tôi hoặc là suốt đời chỉ có thể ở lại đây"
Khuôn mặt cô giàn giục nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy, anh muốn ép cô. Muốn cô cứ như vậy mà giết người, muốn coi trở nên máu lạnh như anh, cô...cô làm không được. Ngước nhìn anh, đáy mắt anh hiện lên tia kì lạ. Bạch An Nhiên không rõ, tâm tư của anh cô đoán không được.
Biệt thư im ắng, vang lên tiếng súng, toàn bộ vệ sĩ ở dưới nhà một khen ngẩn người. Đồng loạt chạy lên căn phòng tầng hai, Dư Mộ Phàm một tay ôm lấy bụng, tay kia vứt khẩu súng qua một bên, kéo cô lại.
"Nhiên!"
Bạch An Nhiên lo sợ, hai tay run rẩy đặt lên bụng anh, muốn cầm máu lại nhìn máu không ngừng chảy xuống ướt đẫm bàn tay mà khóc thét lên:
"Anh....anh...anh có phải bị điên không?"
Cô khóc lóc muốn chạy đi gọi người. Dư Mộ Phàm lại ôm lấy cô, đóng sập cánh cửa lại. Điên cuồng hôn, Bạch An Nhiên muốn đẩy ra lại chạm đúng vết thương của anh. Dư Mộ Phàm khẽ kêu lên một tiếng, rời khỏi môi cô. (thở dài haizzzz....hoàn cảnh này còn điên cuồng hôn, điên cuồng yêu thương. Mẹ nó, còn mấy cha kia lết từ tầng lên đây à, nhanh lên coi, sắp hết máu rồi. Mấy người cứ ở đấy mà anh anh em em đi!)
"Xin...lỗi...xin...lỗi...tôi...tôi...đưa...anh...đến...bệnh...viện!"
"Chủ tịch, ngài...tôi gọi bác sĩ đến!"_A Đạt đạp cửa xông vào, nhìn Dư Mộ Phàm đứng sừng sững trước mặt, tay trái ôm lấy vết thương vẫn còn rảnh rỗi hôn Bạch An Nhiên, rốt cuộc khó hiểu, không biết nên khóc hay nên cười.
"Ra ngoài!"_Dư Mộ Phàn liếc hắn, A Đạt cũng không dám trái lệnh nhìn vết thương rồi chần chừ ra ngoài.
"Nhiên!"_Anh nhìn cô: "Tha thứ cho anh, được không?"
Bạch An Nhiên muốn kéo anh ra ngoài, lại bị giữ lại.
"Trả lời rồi đi!"
"Anh điên sao? Mau đến bệnh viện đi!"
"Nói xong, anh sẽ đi!" (Éc, đổi xưng hô tung bông tung bông)
Bạch An Nhiên khóc thét lên, gật gật đầu, luôn miệng nói:
"Anh muốn gì cũng được làm ơn đến bệnh viên đi, được không?"_Cô nhìn anh mà khóc, khổ sở nói.
Dư Mộ Phàm hơi hơi nhếch khóe miệng, đi ra ngoài. Đạt đứng bên ngoài, vốn muốn gọi bác sĩ đến, lại bị anh nhìn. Bước vội xuống căn dặn lái xe đến bệnh viên.
Dư Mộ Phàn ban đầu còn chút tỉnh táo, lúc lên xe bắt đầu hơi chóng mặt, nguyên ngày hôm qua cô không ăn anh cũng không ăn, vết thương ở bụng vẫn đang rỉ máu, cả người Bạch An Nhiên cứng đờ nhìn anh nước mắt lưng chòng, thíc giục tài xế đến bệnh viện, A Đạt từ lúc nhìn thấy anh bị thương bắt đầu nhìn cô tỏ rõ thái độ.