Dư_vị_tình_yêu_phía_cuối_ngọt_ngào
Xe dừng trước cửa một khách sạn xa hoa, Bạch An Nhiên ngồi trong xe ngó nghiêng, không có ý định xuống. Dư Mộ Phàm bước xuống xe, đã vậy còn tỏ ra ga lăng vòng qua mở cửa xe cho cô, cô e dè nhìn, máu lạnh mà cũng biết quan tâm sao. Dư Mộ Phàm không còn kiên nhẫn, cúi xuống vòng tay qua ôm lấy eo vô, kéo người Bạch An Nhiên sát lại người anh, cả hai cơ thể như bị dính lấy nhau, cách duy nhất Bạch An Nhiên làm để tạo khoảng cách chính là đặt bàn tay mảnh khảnh lên vòm ngực của anh. Cả hai cứ đứng vậy cả phút trời, khi Ngô Đàm cùng Hướng Ân và cô gái xinh đẹp tên Dược Na bước đến, Bạch An Nhiên mới đỏ mặt đẩy anh ra.
Cả năm người cùng nhau bước vào bữa tiệc, Bạch An Nhiên vẫn không khỏi ngượng ngùng, hai tay nắm không biết đặt vào đâu, túm chặt lấy áo lông. Vừa mới đặt chân vào bữa tiệc, Lâm Tường đã mang theo vẻ đào hoa bước tới, còn đặc biệt cầm sẵn trên tay một ly rượu mạnh bước về phía anh và cô.
"Nhiên của tôi, em thật đẹp!"_Anh ta đưa tay định chạm vào khuôn mặt của cô.
Bạch An Nhiên sợ sệt cảm thấy kinh tởm người trước mặt, Dư Mộ Phàn nãy giờ im lặng đã lên tiếng:
"Lâm tổng quá khen! Người phụ nữ của tôi lúc nào cũng xinh đẹp!"_Anh cười trìu mến nhìn cô. Bạch An Nhiên như bị điện giật, sợ hãi tan biến trước mắt dường như chỉ tồn tại nụ cười của anh. Cô nhìn chằm chằm nụ cười ấy. "Dư Mộ Phàm đang cười! Trời ạ, anh ta đang cười với cô!"_Bạch An Nhiên thầm nghĩ.
Xàm giác hơi ngứa ngáy trên má khiến cô tỉnh táo, nhìn lại phát hiện ra tay anh đang ở trước mặt mọi người vuốt ve má của cô, Bạch An Nhiên trong lòng muốn chạy thật nhanh nhưng lại không thể, chỉ biết trân trân nhìn bàn tay di chuyển qua môi, sống mũi rồi lại dừng ở má.
Lâm Tường cũng cảm thấy có chút khó chịu. Người con gái trước mặt hắn quả thực rất xinh đẹp khiến cho ngay cả hắn cũng cảm thấy như bị say, say bởi vẻ đẹp, nét dịu dàng cả sự sợ hãi trong mắt cô khiến đám đàn ông như muốn đổ rạp xuống.
Ngô Đàm và Hướng Ân ở bên cạnh quan sát tình hình, nhìn bên ngoài thì là nói chuyện bình thường nhưng thực chất là đang muốn chém giết nhau lắm rồi, không dập nhanh đám này e rằng tiệc vừa bắt đầu thì cũng có máu đổ mất.
"Lâm tổng, tôi mời anh một ly"_Ngô Đàm lại gần cầm lấy một ly rượu trên tay Lâm Tường, cười ôn hòa nói.
Bạch An Nhiên tranh thủ lúc này thở phào nhẹ nhõm, bàn tay không biết từ lúc nào đã năm lấy tay anh, cô đỏ mặt rút lại cũng không xong, tiếp tục năm thù ngượng chín mặt.
Cô gái tên Dược Na luôn đi sát bên cạnh canh trừng Hướng Ân lúc này vui vẻ đi tới, hiểu ý đưa cô ra một chỗ ít sự chú ý của mọi người, gọi cho cô một ly hoa quả.
"Em có thể gọi chị là chị không?"_Dược Na cười.
Bạch An Nhiên trước ánh nhìn lấp lánh của Dược Na, nhận lấy ly nước:
"Chị là Bạch An Nhiên, gọi chị là chị An Nhiên!". Người con gái trước mặt khiến cho Bạch An Nhiên cảm giác thật vui vẻ, cách nói chuyện và nụ cười tinh nghịch ấy kéo hai người gần lại với nhau.
Cả hai nói chuyện khá hợp, cảm giác như dù có ngồi nói chuyện cả ngày cũng không chán.
-------
"Nhiên của tôi, tôi có thể mời em một ly chứ?"_Lâm Tường đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, làm gián đoạn cuộc nói chuyện như không có hồi kết của cô bà Dược Na.
Bạch An Nhiên nhìn ly rượu lại cúi xuống nhìn cốc nước hoa quả, cô mỉm cười tỏ vẻ lịch sự, từ chối khéo:
"Thật ngại quá, tôi lại không biết uống rượu. E rằng không mời anh đây một ly được!"
Lâm Tường xem như không nghe thấy câu nói ấy, cầm lấy cốc nước hoa quả trên tay cô đặt trên tay cô một ly rượu mạnh. Bạch An Nhiên phản ứng không kịp, chỉ biết nhìn trân trân vào ly rượu mạnh trên tay kia.
"Lâm Tường, tôi thay mặt chị kính anh một ly!"_Dược Na nói xen vào, giằng lấy ly rượu.
"Không được! Nhiên của tôi em nể mặt tôi chút đi. Chưa từng ai dám từ chối tôi, em dám sao?"_Lâm Tường nói, tay phải vẫn cầm ly nước hoa quả, tay trái vẫn túm lấy bàn tay đang cầm ly rượu của cô.
Bạch An Nhiên kinh hãi, thật muốn tránh xa cái tên đang đứng trước mặt, hắn ngang nhiên dám gọi tên của cô, cái gì mà "Nhiên của tôi" cô là của hắn bao giờ, cô không phải đồ vật mà ai muốn có thì có.
"Cô ấy là người của tôi, không phải của anh!"_Dư Mộ Phàm mất tích suốt cả nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng xuất hiện. Anh bước lại gần phía cô, khách mời nhanh chóng dồn sự chú ý về phía người đàn ông đó khi chính tai nghe anh công khai mối quan hệ.
"Vậy sao?"_Lâm Tường quay ra cười cợt nói với anh, lại quay ra nhìn cô, mê hoặc hỏi:
"Nhiên của tôi, em chọn ai?"
Sự tức giận của anh dường như đạt tới đỉnh điếm, anh đã nói thứ gì thuộc về anh thì nhất định sẽ là của anh, Lâm Tường - kẻ thù duy nhất này, lại dám ngang nhiên không coi lời anh nói ra gì. Trước mặt mọi người thách thức sự kiên nhẫn của anh.
Dư Mộ Phàm tiến lại, một lần cố định Bạch An Nhiên đang sợ hãi vào trong lòng, cúi xuống môi chạm môi.
Bạch An Nhiên giờ phút trước là kinh sợ, hiện tại là tủi thân, cô không phải là đồ chơi. Họ xem cô là trò cười, ở trước mặt người khác coi cô là món đồ chơi. Muốn cười phải cười muốn vào tay ai thì vào. Cô không phải con rối.
------
Môi lưỡi dây dưa, sự tiếp xúc giữa môi với môi khiến anh không thể kiềm chế được. Ban đầu chỉ xác định là môi chạm môi khiến Lâm Tường cảm thấy nhụt chí từ bỏ, sau lại là không thấy thỏa mãn mà muốn nhiều hơn, tiến sâu hơn nữa và rồi không thể ngừng lại.
Bạch An Nhiên ở trong lòng anh ra sức dãy dụa, muốn thoát khỏi. Tiếp nữa lại là thứ nước mặn đắng chảy xuống, Dư Mộ Phàm lúc này mới thức thời buông cô ra. Nhìn người con gái bật khóc, anh hơi đau nhói nhưng chỉ ngay giây sau sự lạnh lẽo của anh lại khôi phục.
Bạch An Nhiên tức giận, mặc kệ bao nhiêu ánh nhìn, mặc kệ có bị làm sao, cô thẳng tay giáng xuống khuôn mặt anh một cái tát. Không gian im lặng, ngay cả tiếng động nhỏ nhất cũng nghe thấy. Cái tát càng khiến cho con người ta cảm thấy ghê rợn.
Mọi người ở xung quanh thì ngỡ ngàng, lại có người cả gan dám tát Dư lão đại nổi tiếng là khát máu, ngay cả ai chỉ cần khiến hắn không vừa lòng sẽ lập tức cảm thấy địa ngục trước mắt. Ngô Đàm Hướng Ân, Dược Na và cả kẻ thù không đội trời chung của anh cũng cảm thấy bàng hoàng.
Đáy mắt Dư Mộ Phàm vằn lên tia máu, cảnh báo điều không hay sẽ xảy ra. Bạch An Nhiên thì không thèm liếc qua anh, cố gắng nén khóc bỏ chạy ra ngoài.
Lâm Tường nhìn thấy vậy, đảo mắt quanh một lượt thấy không khí căng thẳng đến khó thở. Anh ta cười lớn, thu hút sự chú ý của mọi người:
"Các vị, thành thật xin lỗi đã để mọi người chứng kiến cảnh không hay này! Nào mọi người tôi kính mỗi người một ly!"
Dư Mộ Phàm lửa giận đùng đùng, lạnh lẽo bao trùm đi ra ngoài. Ba người còn lại cũng đi theo sau. Họ không biết chuyện gì sẽ xảy ra, họ chỉ biết Dư Mộ Phàm hiện tại là không ai có thể cản lại được, Bạch An Nhiên có lẽ cô cần đến lời chúc của bọn họ "Tai qua nạn khỏi".
-----
Chương đăng ngày //
Facebook: Visu Lee - Lee Visu