-Đã là vợ chồng ko câu nệ hình thức thưa vương gia
- Đã bảo ko câu nệ mà kêu là vương gia, phải là phu quân
- Phu..quân
TỬ HIÊN khó khăn lắm mới thốt ra được từ, TIÊU HÀN liếc nhẹ trên tay TỬ HIÊN đang cầm chiếc khăn tay của mình, chàng cười thích thú, nghiêm giọng hỏi
- Sao nàng lại cầm chiếc khăn tay đó vậy
-À,là của người bạn tặng
- Xem ra, người đó quan trọng với nàng lắm
- Gặp nhau ko nhiều, ko thể coi là quan trọng
TIÊU HÀN xụ mặt
- Ta tháo khăn che mặt xuống đó
Chiếc khăn từ từ buông xuống, khuôn mặt xinh đẹp từ từ hiện ra khiến TIÊU HÀN đơ hết mấy giây
- Nàng ngẩng mặt lên đi
Từ lúc tháo khăn, TỬ HIÊN luôn cuối đầu giờ ngẩng lên thì ngạc nhiên vô cùng, là vị công tử đó,sao có chuyện như vậy được, nhưng nhìn kĩ hôm nay chàng anh tú, điển trai vô cùng. Đột nhiên TIÊU HÀN cất tiếng
- Bộ ta xấu... lắm hả
- Ơ..ơ ko có
Cô ngượng ngùng quay chỗ khác
- Sao..sao lại là công tử
TIÊU HÀN giữ lấy vai cô rồi xoay người cô lại nhìn thẳng vào chàng
- Có lẽ,lần đầu ta gặp nàng đã là định mệnh, và lúc đó ta cảm nhận người ta muốn yêu thương, chăm sóc và bảo vệ chính là nàng
Nghe TIÊU HÀN thốt ra những câu nói đó, người cô mềm nhũn ra, trái tim đập liên hồi nhưng có một vài mảnh kí ức đêm cô cùng ở với LÂM CÁT lại xuất hiện,tâm trạng cô trùng xuống.