-Ôi, chàng làm thiếp nỗi da gà nữa nè
Vừa nói cô vừa ôm má đỏ lự rồi chạy đi, Tiêu Hàn thì đứng phía sau cười "mình nói sự thật mà". Buổi tối Tiêu Hàn vào phòng khi đi qua giá treo đồ thì thấy bộ quần áo Tử Hiên hồi sáng thay ra bị rớt xuống đất, liền nhặt lên thì thấy phía khủy tay áo bị rách mấy lỗ có cả vài giọt máu đã khô lại thẫm màu. Chàng lắc đầu, Tử Hiên tắm xong vào phòng thấy Tiêu hàn đứng bên giá treo đồ
-Chàng làm gì đứng đó vậy?
Tiêu Hàn đi tới cái tủ đựng thuốc, lấy ra hủ rồi nắm tay Tử Hiên qua ghế ngồi, lật tay áo cô lên
-Ta đoán không sai mà, lại bị thương
- À..à tại sáng thiếp thấy Tử Tuấn đến thay đồ nhanh rồi ra cũng không để ý
Nhìn Tiêu Hàn bôi thuốc mà lòng cô ấm hẳn, tim lại đập rung ring.Bôi thuốc xong Tiêu Hàn nghiêm mặt nhìn cô
-Từ nay về sau..
Chưa nói hết câu thì Tử Hiên đã khóa miệng chàng lại bằng nụ hôn, Tiêu Hàn đang ngạc nhiên thì giờ mỉm cười nhẹ rồi ôm eo cô siết nhẹ, nụ hôn thật ngọt, thật nồng cháy. Vậy là đêm nay là đêm động phòng chính thức đầu tiên của người.
Ngày thành hôn của Tử Tuấn và tiểu Giao cũng đã đến, Tử Hiên đang chuẩn bị qua phủ Hà gia thì Tiêu Hàn đi tới
- Nàng xem, đây là đôi ngọc bội bằng đá thạch trắng trăm năm, điêu khắc tinh xảo, tỉ mỉ, thế nào quà mừng ổn chớ