Hỷ Na lắc đầu
- Không đại ca à, huynh ấy có người thê tử rất đẹp, rất tốt
- Muội cũng đẹp mà
Hỷ Na nhìn vào mắt của đại huynh mình cách cực kì nghiêm túc
- Quan trọng người họ yêu nhau, những năm qua muội cứ nghĩ từ từ Hàn ca sẽ yêu muội nhưng không phải vậy, huynh ấy coi muội như em gái mình thì mãi mãi vẫn vậy, không duyên nợ không nên cưỡng cầu.
Đại hoàng tử vỗ vỗ vai rồi kéo Hỷ Na đi
- Ta hiểu rồi, mà muội đừng buồn, ta sẽ tìm cho muội người thật xứng đáng
- Huynh còn chưa yêu ai đó
- Là..là vì ta quá tốt, với lại thấy muội ế nên ta ế chung cho muội đỡ buồn đó
- Huynh.... xạo quá à
Cả đoạn đường là những tiếng cười thúc thích, vui vẻ của anh em nhà họ. Tử Hiên đang đi thì thấy Mạnh Tứ đã về, nhìn trước nhìn sau không thấy Tiêu Hàn
- Mạnh Tứ, hồi nảy vương gia đi chung với cậu mà, vậy vương gia đâu
Mạnh Tứ lắc đầu không biết, Tử Hiên thấy có gì đó không ổn liền chạy ngược chạy xuôi tìm Tiêu Hàn. Đột nhiên có nơi vừa lóe sáng trong đầu Tử Hiên, cô đi ra vườn hoa thì thấy xa xa Tiêu hàn ngồi trên chiếc võng, cô nhẹ nhàng đi lại rồi ngồi kế bên, thấy Tiêu Hàn trầm ngâm im lặng mãi, cô mở lời
- Chàng sao thế, có chuyện gì à?