Tiêu Hàn ôm chầm lấy Tử Hiên, giọng nghẹn lại
- Ta..tưởng nàng sẽ không tới
Tử Hiên siết chặt Tiêu Hàn rồi buông chàng ra
- Thiếp chợt nhớ ra gần nhà mình có ngôi chùa rất linh thiêng nên sáng sớm đi đến đó thắp hương để còn về kịp tiễn chàng, à thiếp có cái này..
Vừa nói Tử Hiên rút trong tay áo lấy ra cặp vòng dây đeo tay màu nâu nhạt, đeo cái lên tay Tiêu hàn còn cái đeo vào tay cô
- Vị trụ trì ở chùa gặp thiếp vào sáng nay, nghe thiếp kể là chàng sắp đi, ông ấy nói coi như có duyên nên đã tặng vòng tay này, nó giữ bình an cũng như sự chung thủy của chúng ta.
- Ta hiểu rồi, ta sẽ không tháo nó ra đâu
Tiêu Hàn hôn nhẹ lên trán Tử Hiên rồi quay người đi, Tử Hiên đứng nhìn đoàn quân đi thật xa đến khi không còn thấy bóng người nữa mới quay về phủ.
Những ngày này không có Tiêu Hàn bên cạnh, lòng cô trống vắng vô cùng, mỗi bữa cơm cô ăn ít lại, đến đêm không sao ngon giấc.
Lúc tưới củ cải đỏ cô lại nghĩ" bao giờ chàng mới về chăm sóc luống củ cải này cùng thiếp"
Lúc uống trà,cô lại thẫn thờ" chàng nói dối thiếp, giờ thiếp đang dùng tâm cảm nhận nhưng vị trà có ngọt đâu, nhạt nhẽo vô cùng" rồi cô gục đầu xuống bàn nằm thẫn thờ.
Lúc ngoài vườn hoa, cô ngồi trên võng, gió nhè nhẹ nhưng sao cô thấy buốt lạnh trong tâm quá, cô ước giờ hãy có chàng bên cạnh.