Thì ra trước khi Hỷ Na bắn tên thì mấy tên phản quân đã bắn , mũi tên định giết Tử Hiên ai ngờ Lâm Cát ôm đỡ cho cô, cô vội vã đỡ Lâm Cát lên, hắn khó nhọc nói từng chữ
- Ta..lúc trước..luôn làm nàng..đau khổ...giờ ta đã bảo vệ cho nàng, chết đi cũng không tiếc..hãy sống..hạnh..phúc..ta..yêu..nàng
Nói đến đây Lâm Cát dừng hơi thở, Tử Hiên giờ không biết phải làm gì, hận hắn hay tha thứ.
- Ta sẽ tha thứ cho ngươi Lâm Cát, kiếp sau hãy làm người thật tốt
Bỏ Lâm Cát ra, Tử Hiên vội chạy tới Tiêu Hàn, mọi người trở về lều, trong lúc đại phu đang khám cho Tiêu Hàn, Hỷ Na cằn nhằn Tử Hiên
- Tẩu đó, nguy hiểm vậy mà dám đi
- Ta hết cách rồi, mà sao muội tìm được ta vậy
- Thì lúc nãy,có người báo tẩu mất tích, muội đoán tẩu sẽ vào thành liền đi ngay
Tử Hiên cầm tay Hỷ Na
- Cám ơn muội đã đến
Tháng sau
Vết thương của Tiêu Hàn đã lành hẳn, giờ người đang nằm cùng nhau trên chiếc võng, tận hưởng gió trời mát mẻ, Tiêu Hàn thắc mắc
- Nói ta biết, nàng ước gì trong đèn hoa đăng đi
- Ta ước chàng mãi bên ta vì Tiêu Hàn là hạnh phúc của Hà Tử Hiên
Tiêu Hàn mỉm cười siết nhẹ vòng tay ôm cô, dịu dàng nói
-Hà Tử Hiên ta yêu nàng
- Tiêu Hàn,ta yêu chàng
Cả cùng cười rồi trao nhau nụ hôn thật ngọt ngào dịu nhẹ. Dù năm tháng sau này cả không sinh được con nhưng vẫn hạnh phúc đến khi nhắm mắt xuôi tay.
[Hết]