Tiếng kêu của cô rất lớn đủ để vang vọng khắp căn nhà nhưng không có lấy một tiếng đáp lại.
Lục Kiều Hân tim bắt đầu đập nhanh rồi chạy đi tìm hết các phòng của căn biệt thự nhưng vẫn không thấy ai, trong khi đó nhà vẫn còn không khóa cửa cô vội chạy ra sân sau đến gần chiếc xích đu thì thấy hai bóng người quen thuộc, có vẻ là ba mẹ cô liền đứng lại.
- "Bà bớt đau buồn đi, từ khi con bé mất tích bà cứ mãi ủ rũ như thế này thì sinh ra bệnh mất"
- "Ông thử nói xem con gái mất tích mấy tháng trời thì tôi lấy đâu ra tâm trạng mà vui nổi được chứ.
Ông không thương nó hay sao?"
- "Sao bà nói vậy, con bà cũng là con tôi, không thương sao được"
Lục Kiều Hân đi gần lại chỗ ba mẹ mình, bà giờ hơi gầy khi mặc trên người những bộ váy sang trọng khuôn mặt vẫn còn sắc hương nhưng không giấu nổi sự tiều tụy.
Lâm lão gia đứng kế bên an ủi bà đang ngồi ở chiếc xích đu màu trắng nhạt...!
Dần dần cô đi tiến sát lại chỗ hai người đứng ngay trước mặt nhưng cũng không thấy hai người họ phản ứng gì, tại sao...? Rõ giảng hai người đang rất nhớ cô nhưng sau khi cô đứng trước mặt mình lại có thể vô tâm mà lờ đi như vậy?
Hai người quay lại nhìn cô nhưng không có chút ngạc nhiên.
Lâm phu nhân khẽ nói.
- "Có phải lại là áo giác nữa phải không ông?"
Câu nói ấy khiến cô bất ngờ nhìn hai người mà chảy nước mắt, cô vội chạy đến ôm hai người và nói.
- "Sẽ không có ảo giác nào nữa con đã về rồi"
Lâm phu nhân cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô mà dần dần tin, hai người không thể ngờ được giây phút như thế này đến quá đột ngột khiến họ không thể tin vào mắt mình nữa.
- "Lục Kiều Hân là con thật sao?"
Lâm phu nhân hỏi lại lần nữa khi thấy Lục Kiều Hân gật đầu thì bà vội đứng lên ôm chặt lấy con gái mình, mọi sự mệt mỏi của bà như đều tan biến, bây giờ bà có thể thản nhiên buông những lời trách mắng.
- " Lục Kiều Hân.
Tại sao bây giờ con mới chịu về.
Con hư quá làm cho ba mẹ mẹ phải buồn lắm biết không?"
Lục phu nhân vỗ mạnh vào lưng cô mấy cái rồi nhìn cô.
- "Mẹ"
- "Con gái của mẹ"
Bà sờ nhẹ lên mặt cô rồi lại vuốt mái tóc xơ rối, nhìn bộ dạng của cô lúc này mà bà không thể không đau lòng.
Lâm lão ra đứng bên nhìn con gái mình cũng vui mừng, ông mỉm cười một nụ cười hạnh phúc.
- "Chúng ta đi vào nhà rồi nói chuyện sau"
Nói đến đây thì Lục Kiều Hân đột nhiên hỏi.
- " Ba.
Sao hồi nãy con vào nhà không thấy ai hết thế thế, còn tưởng..."
- "Chiều mát ba đưa mẹ đi hóng mát một chút cho khuây khỏa nhưng rồi bà vẫn cứ buồn rầu, mọi người làm cũng ra sân sau để làm việc dọn dẹp"
Nói đến đây thì lục Kiều Hân mới nhìn lại phía xa thấy một đám người hầu đang đi đi lại lại để làm việc, ba người cùng đi vào nhà ngồi lại ghế sofa lớn ở phòng khách cô bắt đầu kể mọi chuyện lại cho ba mẹ cô nghe.
Sau khi nghe xong hai người lại thấy thương con gái mình hơn, trải qua bao sự việc nguy hiểm như vậy
- "Lục Kiều Hân còn về là mừng rồi, lên nhà tắm rửa đi con.
Vết thương vừa lành nên con cẩn thận"
Lâm phu nhân khuyên nhìn con gái mình bây giờ mọi sự buồn bã của bà thật sự đã tan biến hết, mọi người cũng vui mừng.
Ở một nơi khác sau mấy ngày khi cuộc phẫu thuật kết thúc thì dương tư thần vẫn còn hôn mê.
Ba anh Thống đốc Dương Tiêu Hồng và nhiều đàn em của anh cũng không thể bớt lo lắng, họ thay nhau chăm sóc anh.
- "Bác Dương.
Bác cứ yên tâm về nghỉ đi anh Dương Tư Thần để đây cháu lo cho"
Phi Vũ nhìn Dương Tiêu Hồng vừa nói vừa lo cho công việc của ông dở dang.
- "Phi Vũ bác tin vào sự trung thành với đại ca mình của con, có một đàn em như con ở bên cạnh chăm sóc thì bác cũng yên tâm cho Dương Tư Thần hơn.
Phi Vũ tiễn ông một đoạn ra ngoài rồi ông được hai tên cận vệ đi theo đưa về.
Phi Vũ ngồi ở cạnh giường nơi Dương Tư Thần nằm có vẻ vài vết thương sơ xước nhẹ cũng đã lành lại, đôi chút thể lực của anh rất tốt nên việc hồi phục sẽ không mất nhiều thời gian, gương mặt cao lãnh của anh giờ chỉ bất động mà không có một chút phản ứng.
Sau khi Dương Tư Thần trải qua ra đại phẫu thuật lớn Phi Vũ cũng đã đi điều tra về nguyên nhân vụ cháy nổ ở bệnh viện, nguyên nhân thu thập được chỉ là một sự cố ở phòng chứa gas, tử trước đến nay bệnh viện đó đều được bảo vệ nghiêm ngặt qua bao năm chưa bao giờ xảy ra bất cứ chuyện gì vậy mà sự việc này xảy đến.
Có thể là do sự cố thì sắc xuất xảy ra chưa đến % hoặc là có người đã từng đứng sau làm ra chuyện này.
- ------------------
Mọi người cùng ủng hộ truyện cho TG nhé.
Từng lượt like là một niềm vui đối với TG đấy ạ????????.