Chu Linh Linh Không sợ trời không sợ đất huống hồ gì cô ta nghĩ ba người đang đứng trước mặt mình đây chỉ là một oan hồn, việc đối phó này cô ta cũng rất dành, đương nhiên nhà họ Chu cũng có học nhiều về bùa ngải.
- "Dương phu nhân"
- "Haha mấy người biết gọi ta như vậy là tốt.
Thế nào! muốn xin bao nhiêu vàng mã cứ nói"
Tiếng giày vang lên tiến gần lại Chu Linh Linh khiến cô ta cũng phải nghi ngờ.
Dương Tư Thần nắm cánh tay Chu Linh Linh mà bóp mạnh như thể không còn một lần nào hành hạ cô ta.
Chu Linh Linh bất ngờ nhìn những khuôn mặt đang tiến gần mình rõ mồn một, phía chân đi giày lịch lãm còn chạm đất vang lên tiếng động.
- "Mấy người...mấy người chưa chết! rõ ràng vụ nổ du thuyền đó mấy người đã mất mạng rồi"
- "Đáng tiếc cho kế hoạch của cô, tôi có hai cái mạng đấy!"
Dương Tư Thần nói nửa thật nửa đùa với cô ta.
- "Đại ca, lên xử lý cô ta thế nào? Nếu giết chết cô ta thì có phải là quá dễ dàng cho cho cô ta rồi không?"
- "Không cần giết chết mà ta muốn cô ta phải sống không bằng chết, những ngày ở trong tù mọt gông"
Chu Linh Linh trợn tròn mắt nhưng cũng nhanh dập tắt cơn sợ hãi.
- "Các người nghĩ đơn giản quá rồi, bây giờ ta là bà Dương phu nhân đó, tất cả tài sản của các người này đều nằm trong ta thì lo gì mà không mua chuộc được bọn người ham của đó chứ"
- "Ai nói nói cô là Dương phu nhân"
Dương Tư Thần đôi mắt như hố đen thâm sâu nhìn thẳng vào mặt Chu Linh Linh khiến cho một người như cô ta cũng phải hơi sợ sệt.
- "Không phải dương phu nhân? nhưng ta lại nắm giữ chữ tất cả tài sản cái nhà này đấy.
Làm sao bây giờ! các người cầu xin ta ta cũng không bao giờ giao lại cho các ngươi đâu"
Dương Tư Thần nói "Từ bao giờ tài sản của Dương gia lại rơi vào tay có một kẻ không có một chút quan hệ nào như cô ta vậy?"
- "Dương Tư Thần, tôi là do anh cưới về đương nhiên người cuối cùng hưởng lợi trong cái nhà này sau khi các người chết là tôi, vả lại cũng có thể báo thù cho cha tôi"
Nhắc đến Dương gia có kẻ thù thì Dương Tiêu Hồng cũng không thoát khỏi sự bất ngờ, từ trước đến nay gia đình họ chưa bao giờ gây thủ chuốc oán gì với ai mà lại có người muốn trả thù đến nỗi phải lấy mạng cả gia đình nhà họ.
- "Có phải cô đắc ý quá rồi không? Hình như chúng ta chưa hề kết hôn và cũng không hề có giấy đăng ký kết hôn"
- "Haha.
Anh đang lừa con nít tuổi sao?"
- "Hừ, có vẻ cô còn chưa biết một điều của Dương gia chúng tôi đó là hôn lễ tổ chức xong thì cho tới tháng sau mới được đăng ký kết hôn!"
Chu Linh Linh nghĩ đến đây cũng chỉ biết giật mình.
Cô ta đưa tờ giấy có đóng dấu chuyển nhượng tài sản vào tên cô ta ra cùng giấy đăng ký kết hôn.
- "Cho mấy người đọc thật kỹ"
Dương Tư Thần cầm lấy vừa nói vừa xé đi.
- "Cô Chu, những tờ giấy này đều là giả hết, cô biết giấy đăng ký kết hôn nhà chúng tôi thật sự là phải có con dấu riêng của Dương gia không? tờ giấy này căn bản là không có hiệu lực"
- "Anh..."
Chu Linh Linh quay lại liếc nhìn thống đốc Dương Tiêu Hồng -"Rồi ông cũng phải chết dưới tay ba của tôi"
Dương Tư Thần bóp miệng Chu Linh Linh tới nỗi méo sếch mà in nên những vằn đỏ dần dần chuyển sang màu tím.
- "Cô sẽ phải sống không bằng chết"
Chu Linh Linh biết được tình thế bất lợi và những tờ giấy kia không còn giá trị thì liền đổi giọng..
- "Anh Dương Tư Thần, là do em ngu dốt"
Dương Tư Thần bóp miệng cô ta xong liền đẩy cô ta ngã xuống đất.
Rất nhanh công an đã đến.
Bọn họ tiến lại thẳng tay lấy còng xích tay Chu Linh Linh lại.
- "Mấy người làm gì vậy? thả ta ra, thả ta ra nếu không mấy người sẽ phải hối hận"
- "Cô Chu, cô đã phạm pháp về tội cố ý gây ra vụ cháy để giết người và lập giấy tờ giả nhằm chiếm đoạt tài sản của ủa nhà người khác"
Không cần giải thích gì thêm bọn họ liền bắt Chu Linh Linh đi.
- "Tthả ta ra bọn ngu xuẩn mấy người.
Mau thả ra, rồi cha ta sẽ quay lại để giết chết mấy người thôi haha"
Chu Linh Linh bị tống vào ngục tù, như lờ Dương Tư Thần đã nói cô ta sẽ bị hành hạ sống không bằng chết cho những những gì đã gây ra với anh.
Từ đầu Dương Tư Thần anh cũng đã nghĩ cô ta không phải là người con gái mà anh yêu mà là một người khác không phải một người rắn độc như cô ta
Họ đã quay về về kịp thời để lấy lại Dương gia và trừ khử đi một con rắn độc như Chu Linh Linh.
Mọi người hầu trong nhà biết được tin này thì vui mừng không ngớt.
- "Đại ca, đã giải quyết xong kẻ thù.
Có phải chúng ta nên tổ chức ăn mừng không?"
Phi Vũ đi lại chỗ anh đứng nói.
Dương Tư Thần lạnh lùng trả lời "Sẽ không đơn giản như chúng ta nghĩ l".