Rất nhanh chiếc xe Lamborghini đã đỗ ở biệt thự riêng của Dương Tư Thần.
- "Anh đưa tôi đến đây để làm gì"
- "Chúng ta...Hẹn hò đi"
Lục Kiều Hân bắt đầu thay đổi sắc thái "Buồn cười.
Anh bắt tôi đến đây chỉ để nói những lời vớ vẩn này thôi à?"
- "Không vớ vẩn"
- "Dương thiếu gia, thật ra tôi không có chấp nhặn mấy chuyện như hiểu nhầm trước đó đâu.
Điều quan trọng là tôi không thích anh, tôi không hề thích anh đó anh có hiểu không? Phải nói làm sao cho anh hiểu".
Dừng lại một hồi thì Lục Kiều Hân nói tiếp.
- "Chuyện trước kia tôi cũng không muốn nhớ, nếu không bị mất trí nhớ thì tôi chắc chắn không có chuyện đó sảy ra đâu"
Nói đến đây thì hai ánh mắt khựng lại nhìn nhau.
- "Ok.
Cứ coi như chúng ta chưa quen biết và lần này là lần đầu gặp mặt.
Vậy cũng có thể bắt đầu lại để làm quen em được chứ"
- "Xin lỗi, tôi không thích làm quen với người lạ"
Lục Kiều Hân vội đưa tay đến cánh cửa để mở ra thì nhanh chóng Dương Tư Thần đã nhấn nút khoá xe luôn.
- "Anh..."
- "Em ghét tôi đến thế sao?"
Lục Kiều Hân nhìn anh.
Dương Tư Thần nhếch miệng cười.
- "Hay là vậy đi.
Chúng ta chơi một trò chơi, nếu em thắng thì sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng"
Có trò chơi gì mà cô không thắng, nghĩ đến đây cô đồng ý.
- "Trò chơi gì?".
Truyện Trinh Thám
- "Chúng ta yêu thử một tuần đi, nếu sau một tuần đó em mà có tình cảm với tôi thì chúng ta sẽ yêu nhau, còn nếu không..."
Dương Tư Thần đang nói thì lục kiểu Hân vội cướp lời.
Cô tự tin nói.
- "Nếu không thì Tôi...Và Anh chưa hề quen nhau"
- "Được.
Lục Kiều Hân...Vậy hôm mai chúng ta bắt đầu yêu"
- "Cũng chỉ là là trò chơi thôi mà"
- "Để tôi đưa em về, tối rồi một mình đi không tiện"
Anh đã đưa cô đến đây mà không đưa cô về thì cô tự về chắc.
Lục Kiều Hân không nói gì thêm thì Dương Tư Thần vội lái xe dời đi ngay.
Những khoảng khắc trên xe anh lâu lâu vẫn liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Đỗ xe ngay trước cổng biệt thự nhà cô thì cũng là lúc mặt trời đã tắt hẳn.
Anh mở cửa vòng qua sau xe để mở cửa cho cô.
Lục Kiều Hân Không chần chừ mà bước ra.
- "Tối ngủ ngon mơ đẹp nhé bạn gái tương lai của anh"
Cô đang đi thì khựng lại "Đồ thần kinh"
Đóng cửa cổng thật nhanh và dứt khoát cô liền bước vào trong nhà ngay.
- "Lục Kiều Hân, con ra mở cửa mà mất tăm luôn vậy làm mẹ lo quá"
Lục phu nhân thấy con gái mình quay về liền vui mừng khôn siết.
Bà tiến lại phía cô hết sờ tay rồi lại sợ mặt.
- "Mẹ con xin lỗi, hồi nãy bạn con đến gọi con đi gấp quá nên con quên chuyện nói với mẹ"
- "Bạn nào? sao mẹ không biết con có bạn vậy?"
- "Là bạn gái, con vừa mới quen được"
- "Vậy mà mẹ cứ tưởng sắp có con rể rồi chứ...Hazz"
Cô đánh trống lảng "Mẹ con mình đi chuẩn bị thức ăn thôi"
Hôm nay hai mẹ con đích thân lăn vào bếp để đãi Lục lão gia bữa hoành cháng.
Không là một ngày gì đặc biệt những cũng cần có một bữa ăn đúng ý nghĩa với gia đình người, đã lâu nhà họ không cùng ngồi ăn tối cùng nhau rồi.
Tối Đến
Biệt thự Dương gia
- "Bác Dương"
Dương Tiêu Hồng quay là thấy Phi Vũ liền cười nói.
- "Phi Vũ.
Con đến sao?"
- "Vâng.
Anh Dương Tư Thần đâu rồi bác"
- "Nó đang ở trong phòng.
Con vào với nó đi"
Phi Vũ nhìn theo hướng tay của Dương Tiêu Hồng là cửa phòng của ủa Dương Tư Thần.
Cậu liền bước lên từng bậc cầu thang đi đến đứng trước cửa phòng mà gõ cửa ba cái, không thấy hồi âm, cửa không khoá cậu đi vào trong.
Thân hình cao lớn đang đứng ở cửa sổ.
Phi Vũ thấy anh liền bước đến vả vai.
Như phản xạ có điều kiện Dương Tư Thần vội nắm lấy cánh tay Phi Vũ mà bẻ ngược lại phía sau.
- "Á á, là em"
Dương Tư Thần bất ngờ khi thấy đó là Phi Vũ.
Hai người đứng thẳng lại nhìn nhau, Phi Vũ thì đứng ôm cánh tay của mình khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó khổ sở lắm.
Từ trước đến nay Dương Tư Thần không quen lắm với cách chào hỏi không tiếng này, vì anh nghĩ có mối nguy hại nên mới phản ứng kịch liệt như vậy.
- "Là cậu, công việc của công ty thế nào rồi"
- "Việc công ti em đã sắp xếp ổn thoả cả rồi, không còn vấn đề gì nghiêm trọng.
Đại ca, em nghĩ lần này có thể kéo lại công ti mình như lúc trước"
Dương Tư Thần tỏ vẻ mặt hài lòng "Cậu về nước khi nào"
- "Em vừa xuống máy bay liền đến đây"
Dương Tư Thần nhìn bộ quần áo chỉnh tề của Phi Vũ.
- "Muộn rồi có muốn ở đây nghỉ ngơi luôn không?"
Như nhặt được vàng Phi Vũ liền đồng ý luôn.
Chưa có lần nào người như anh lại dám cho người khác ở cùng.
Dương Tư Thần chỉ vào bộ quần áo ngủ trên kệ.
- "Bộ đó tôi vừa mua, chưa mặc đến đâu"
Hiểu ý Phi Vũ liền đi tắm.
Tắm xong bước ra thấy Dương Tư Thần đang ngồi với vô số đồ ăn trên bàn.
- "Cậu lại ăn cùng luôn đi".