Cha Đường Huy năm trước ra biển đánh cá liền không trở về, đây là chuyện thường xảy ra, mẹ hắn – Lý A Quế dẫn theo hắn ba tuổi đến cạnh biển bái tế một phen, liền bắt đầu tính toán việc tái giá.
A Quế mới khoảng hai mươi tuổi đầu, diện mạo lớn lên cũng dễ nhìn, không làm mất mặt mũi gia đình. Hai vợ chồng có một đứa con nhỏ, sau khi chồng mất đi để lại cho cô một căn nhà ngói ba gian cùng với một ít vốn liếng tiền riêng bên người. Cô quyết tâm sẽ không lại gả cho người đánh cá, liền sai người hướng trên trấn tìm.
Vội vã bị thím Lâm kéo xuyên qua dòng người đi xem mắt, trong tay Huệ Tường còn cầm kẹo mạch nha mua cho đứa trẻ câm. Hắn vừa vào nhà liền bắt gặp ánh mắt của A Quế.
Huệ Tường có chút động tâm, cô nàng này rất dễ thương, mặt tròn phúc hậu.
A Quế cũng rất hài lòng, người nam nhân kia trong tay còn cầm trò chơi của hài tử, chắc tâm cũng không xấu đến nỗi nào.
Thím Lâm lập tức nhìn ra hai bên có ý tứ, vài lần tác hợp liền thành chuyện tốt.
Hai nhà hợp thành một, huống hồ mùa màng cũng không được tốt, cũng không đãi tiệc cưới hỏi, Lý A Quế liền chọn ngày tháng tốt dẫn Đường Huy đến Huệ gia ở trấn Tây.
“A Huy, sau này con không mang họ Đường, đổi họ Huệ biết không?”
Đường Huy mới hơn ba tuổi đầu có chút sững sờ, không hiểu rõ chỉ một mực gật đầu.
“Đi vào phải chào hỏi, nhìn thấy người lớn liền gọi là cha, thấy người nhỏ liền gọi là anh. Rõ hay chưa?”
Đường Huy vẫn là gật đầu.
A Quế thở dài, đứa con trai này của cô cũng không biết giống ai. Bé đã được ba tuổi, mái tóc dài ra đen mun như than, lại ít nói. Người ngoài không biết còn tưởng rằng nó là người câm!
Cô hít một hơi thật sâu, nhấc tay gõ cửa nhà Huệ gia, khó tránh khỏi trong lòng thấp thỏm.
Thím Lâm luôn nhắc nhở rằng Huệ tường thương đứa con bị câm của mình như sinh mạng, muốn thành phu nhân của Huệ gia đầu tiên nhất định phải lấy lòng người câm kia, A Vinh.
Huệ Vinh đã sắp được sáu tuổi, gương mặt cậu rất giống người mẹ quá cố, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng cùng với nước da trắng nõn nà, đôi mắt to vội vã chuyển động linh hoạt vô cùng.
Cha đã nói cho cậu ngày hôm nay mẹ kế cùng đứa nhỏ muốn chuyển vào nhà.
Cậu sắp xếp đủ tư thế, ưỡn ngực ngồi ở đệm lót màu đỏ trên băng ghế, khuỷu tay có thể miễn cưỡng chống được trên bàn ăn, chân ở dưới bàn lắc lư nhưng không chạm đất.
Cậu mở to hai mắt tuyệt nhiên không chớp nhìn ra cửa chính, quyết định rằng nếu người vào tới là một mụ la sát, có chết cũng phải đem bà ta đuổi ra ngoài!
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, A Quế dẫn Huệ Huy đi vào, trên mặt cười vẫn mang theo chút sợ hãi.
Huệ Vinh đối với vợ kế A Quế của cha có ấn tượng rất tốt. Cô ta rất giống nữ thần Tống Tử trong miếu Quan Âm nương nương.
Huệ Tường cười nói: “Hai người cuối cùng cũng đến rồi, A Vinh đã chờ mong rất lâu, anh vừa từ trong cửa hàng lấy một ít thức ăn, đến đến, ngồi xuống đi đừng gò bó quá, đều là người nhà cả mà”.
A Quế đem Huệ Huy đẩy lên trước mặt: ” Đây là A Huy, mau gọi cha đi con”
Huệ Huy chỉ cao một chút xíu, ngửa đầu nhìn Huệ Tường hiền hoà, giọng nói giòn giã: “Cha!” Âm thanh khá vang dội, A Quế trong lòng buông lỏng. Con trai ngốc của cô cũng coi như không chịu thua kém.
Huệ Tường sao có thể không cao hứng, lần đầu tiên nghe người ta gọi mình là cha cơ mà.
“Được được được, đến đây đến đây, đây là anh trai của con, A Vinh.”
A Vinh tinh mắt thấy cha mình phản ứng khi Huệ Huy mở miệng gọi “Cha”, có điều đứa em trai nhỏ có mái tóc đen mun này thật giống Tiểu Hắc nuôi trong nhà, này cũng khá thú vị đi.
Cậu đã bình tĩnh lại, nhịn không được nhảy xuống từ trên băng ghế.
A Quế nhìn đứa bé câm ngồi trên ghế, đôi môi mỏng khép lại như một tiểu đại nhân, càng nhìn càng thấy xinh đẹp như nữ búp bê, trong lòng không khỏi yêu thích, dẫn A Huy đi tới: “Gọi anh trai a!” Nói xong liền đưa tay xoa xoa đầu A Vinh.
Huệ Vinh được bàn tay ấm áp của A Quế xoa đầu, không có né tránh chỉ cảm thấy không quen. Khi cậu buông xuống con mắt liền nhìn thấy đôi chân của Huệ Huy mang một đôi giày vải, phía trên thêu đại lão hổ.
Rất uy phong a!
Đôi giày mới của mình cũng không có đại lão hổ nha!
Bên này Huệ Huy ức đến hai gò má đỏ ửng, cũng còn may da vốn ngăm đen nên nhìn không ra. Nó chưa từng kêu lên hai chữ “Anh trai” này, bây giờ cho dù muốn gọi cũng gọi không ra.
Hơn nữa, chị gái trước mặt đẹp như búp bê sứ chẳng lẽ lại là anh trai hay sao?
A Quế gấp gáp thúc giục: “Gọi đi, gọi anh trai a!”
A Huy đôi mắt ngấn nước ngẩng đầu nhìn mẹ mình, Huệ Tường không đành lòng: “Quên đi, sau này lại gọi!” Ngược lại gọi thì con trai cũng không nghe được…
Ai biết được lúc này A Vinh đột nhiên nắm lấy tay Huệ Huy, chỉ vào giày của nó mang trên chân, sau đó khoa tay lên.
Mới được ba tuổi Huệ Huy không quá quen trả lời mọi người vậy mà ngốc ngốc theo A Vinh đồng thời khoa tay.
Con hổ thật uy phong! — A Vinh giả thành con cọp hung mãnh.
Đây là giày mẹ em thêu — Huệ Huy chỉ chỉ mẹ mình, khuôn mặt ngăm đen có chút đắc ý.
Lợi hại như vậy a! — A Vinh ước ao cảm thán.
Em giúp anh làm.
Huệ Vinh lén lút nhìn mẹ kế, thầm nghĩ có mẹ kế như vậy cũng rất tốt.
….
Huệ Tường cùng Lý A Quế nhìn nhau, tâm trạng đều trở nên nhẹ nhõm, hết thảy đều rất thuận lợi!
Bọn nhỏ làm quen với nhau xong, vừa tạo thành một gia đình mới người một nhà liền ngồi xuống ăn bữa cơm đầu tiên.
Lý A Quế là một người lanh lợi, thấy thức ăn trên bàn đều nguội liền bưng đi hâm nóng, vào phòng bếp cũng không xa lạ, một lúc liền tìm đến dầu muối nước tương giấm nồi muỗng… làm việc càng là nhanh nhẹn, giống như chỉ trong chớp mắt cơm nước nóng hổi một lần nữa được bưng lên bàn.
Cô nàng đặt tâm tư vào từng món, mỗi món ăn trải qua tay cô đều có một ít thay đổi, thả vào trong thịt một chút đường, thêm trứng vào canh còn xào thêm một đĩa rau xanh phủ lên đĩa mỳ.
Huệ Tường không nhiều lời, nhìn thấy người vợ mới bận rộn, trên mặt mang theo ý cười.
A Huy chưa nhìn thấy nhiều thịt cá trong món chính như vậy, cẩn thận từng li từng tí gắp rau xào, Huệ Tường cũng thay hắn gắp, chén nhỏ dần tích tụ đến tràn đầy.
Huệ Vinh từ nhỏ rất kén ăn, rất nhiều món không ăn, có điều những món A Quế nấu rất được cậu yêu thích, không dầu mỡ, món ăn thơm phưng phức. Trứng gà trong đĩa mỳ nộn nộn, lòng đỏ bên trong lòng trắng trứng màu hồng phấn mê người, khi chiếc đũa chạm vào liền có lòng đỏ trứng thấm ra, cậu nhìn mà thèm nhỏ dãi, khò khè khò khè mà ăn lên.
Cuối cùng A Quế hết bận ngồi xuống, nhìn một bàn bốn người hốc mắt trào ra bọt nước.
Huệ Tường lần đầu tiên thử nắm chặt tay vợ mình…
Nhiều năm sau, A Vinh đều nhớ đến từng chi tiết nhỏ trong một đêm này.
Hắn có mẹ, có em trai, có người quan trọng nhất trong cuộc đời này.
Cơm nước xong, Huệ Tường nói với A Quế: “Hai đứa bé đã là anh em liền ở cùng phòng với nhau đi.” Tuy rằng phòng rộng nhưng A Vinh từ nhỏ cô đơn, có thêm em trai cho vui vẻ.
A Quế vội vàng gật đầu đồng ý.
Huệ Huy đi theo A Vinh trở về phòng ngủ, đây là lần đầu tiên nó ở nhà lầu, rất hiếm khi có cơ hội leo cầu thang, bước từng bước trên thang lầu bằng gỗ lại có chút hưng phấn, hai chân ngắn cố gắng hướng về phía trước leo, A Quế sợ con ngã liền ở phía sau che chở.
A Vinh tuy rằng chỉ lớn hơn Huệ Huy ba tuổi nhưng cao hơn nửa cái đầu, leo cầu thang cũng thông thạo hơn, đưa tay kéo hắn theo.
Huệ Huy được cậu lôi kéo, dùng ít sức hơn không ít, ngửa đầu hướng A Vinh nở nụ cười.
A Vinh cảm thấy cái tiểu than mun này càng giống cún con trong nhà.
Cậu vốn không thích có người lạ ngủ lại trên giường chính mình, có điều tiểu than mun liền không qua trọng lắm.
Trước khi vào phòng A Quế lại dặn con trai: “Phải nghe lời anh trai nha.”
Huệ Huy nghe lời gật đầu, đi theo A Vinh vào trong phòng.
Trong phòng có hai chiếc giường nhỏ, một bàn vuông nhỏ, hai chiếc ghế gỗ và một chiếc đèn dầu trên bàn.
Khi đó đèn dầu ở trấn nhỏ rất hiếm thấy, thường gọi là đèn mỹ phu có thuỷ tỉnh bao bọc bên ngoài, so với ngọn đèn bình thường sáng hơn nhiều, cũng an toàn hơn. Do Huệ Tường sợ nến dễ cháy mà đứa con câm của ông lại không kêu được mới cố ý mua.
Huệ Huy có chút ngạc nhiên, xem xét nhiều một chút.
A Vinh biết hắn nhìn cái gì, tay khoa lên: Cái đèn kia không tính cái gì, còn có một loại sáng hơn nữa lại không có lửa.
Tuy nhiên thế tay của hắn không quá đúng cách, Huệ Huy càng là chưa từng thấy đèn điện, hắn khoa tay cả nửa ngày, Huệ Huy cũng không hiểu.
Lúc này, Huệ Tường đẩy cửa đi vào, thúc giục bọn họ lên giường ngủ: “Nhanh lên giường ngủ đi, cha sẽ tắt đèn”.
A Vinh lập tức lôi kéo tay của cha, liên tiếp khoa tay còn chỉ chỉ Huệ Huy, Huệ Tường đương nhiên hiểu ý của cậu, đối với Huệ Huy nói: “Anh trai con muốn nói cho con, công sở ở trấn còn có đèn điện, bật công tắt, đèn rất sáng, hiểu không?”
Huệ Huy chưa từng thấy đèn điện, không hiểu nên lắc đầu một cái.
A Vinh thấy hắn lắc đầu lại khoa tay lên: Ngày mai anh dẫn em đi xem.
Lần này Huệ Huy tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng nhìn con mắt của A Vinh sáng lấp lánh, rất sảng khoái mà gật đầu đáp ứng. Lại nhếch miệng cười toe toét.
A Vinh nhìn đôi má ngăm đen phình phình của hắn liền đưa tay đi nắm, một tay không đủ liền đồng thời hai tay cùng nắm.
Tiểu hài tử không biết nặng nhẹ, Huệ Huy bị nắm đến có chút đau, nhưng không sinh khí, còn lớn gan đưa tay nắm lại mặtA Vinh, hai người đồng thời trêu chọc nhau, cuối cùng đều thở hồng hộc ngã lên giường.
Huệ Tường lắc đầu một cái, lại thúc giục để bọn họ ngủ, hai đứa trẻ cởi quần áo, A Vinh nhất định muốn cùng Huệ Huy ngủ cùng một cái giường. Huệ Tường mừng rỡ khi thấy hai anh em thân thiết như thế, giúp hai đứa đắp chăn liền tắt đèn.
A Vinh lại đột nhiên kéo quần áo của hắn.
Không được!
Tắt đèn rồi, tiểu than mun liền không thấy mình thủ thế, không hiểu ý của chính mình.
Điều này Huệ Tường không thể đồng ý, một là dầu hoả cực kỳ quý, hai là buổi tối đốt đèn rất nguy hiểm.
A Vinh phồng má lên, đầu chôn trong chăn, không lộ ra ngoài.
Huệ Tường thở dài, hướng về Huệ Huy đầu óc mơ hồ nói: “Bé ngoan ngủ đi, nó không có chuyện gì!”
Huệ Huy gật đầu, Huệ tường đột nhiên nói: “A Huy nói chuyệnnhiều với anh trai, học thêm một ít dấu tay, sau này…” Nói xong lại cảm giác mình rất buồn cười, cùng một đứa nhóc ba tuổi nói những chuyện này làm gì.
Ai biết ngốc ngốc Huệ Huy kia thế nhưng hiếm thấy mở miệng: “Được rồi, cha.” Tuy rằng gọi cha vẫn cứ rụt rè nhưng làm Huệ Tường cực kỳ hài lòng, A Quế không biết đứng ở cửa từ lúc nào càng ngày càng cao hứng.
Chờ người lớn rời đi, trong phòng một vùng tối đen, dù sao cũng là một nơi xa lạ, Huệ Huy làm sao cũng không ngủ được, hơn nữa trong lòng vẫn mong nhớ anh trai mới, A vinh.
Hắn nhẹ nhàng chạm chạm A Vinh còn chôn ở trong chăn sinh hờn dỗi, đối phương lại không có bất kỳ động tĩnh nào.
Khi hắn chạm vào lần nữa, đột nhiên A Vinh vươn mình ra. Cho dù xung quanh tối đen, A Huy vẫn ngờ ngợ nhìn thấy ca ca mới tức giận nhìn mình chằm chằm.
Có chuyện gì, ngủ rồi!
“Em… anh…” đừng tức giận. Huệ Huy miệng ngốc ngốc căn bản không nói ra được hết câu.
A Vinh khoa tay, trong bóng tối ai có thể thấy rõ, hắn càng ủ rũ, ngửa mặt lên trời nằm ở trên giường.
Nếu như là buổi tối, không nghe được, không thấy rõ, không nói được, nếu như còn ngủ không được liền rất khó chịu, A Vinh quấn chăn và quay vào phía trong.
Huệ Huy chỉ đành nằm xuống ngủ, chỉ trong chốc lát liền tiến vào mộng đẹp.
Trái lại một bên A Vinh càng là không ngủ được, trong lòng vẫn tức giận cha không thắp đèn, không thắp đèn sao có thể cùng tiểu than mun tán gẫu, hẹp hòi! Cưới vợ mới cũng vẫn là hẹp hòi!
Huệ Tường cho dù cưới vợ, tháng ngày vẫn như thường lệ trôi qua, chỉ là quán rượu nhỏ có thêm bà chủ, đứa nhỏ câm A Vinh có thêm mẹ kế, trong nhà chỉ thêm một tiểu ngốc ngốc A Huy.
Huệ gia có nguồn gốc từ Mãn tộc, đã từng được phong quan, bây giờ tuy rằng suy tàn, nhưng cũng hiểu được đọc sách trọng yếu. Đáng tiếc A Vinh là người câm, cho dù có thông minh thì cũng không có lớp học nào đồng ý thu nhận cậu. Hơn nữa, ngoại trừ những thủ thế thường dùng cũng không có thông dụng ngôn ngữ người câm, A Vinh chỉ có thể cùng số ít người thân cận giao lưu, đến bên ngoài liền cực kỳ khó khăn.
Năm trước A Vinh bị trường tiểu học trên trấn từ chối đã khó chịu một trận, nhưng dù sao cũng là tính tình trẻ con, không được học thì ở nhà quậy ngược lại cũng tự tại.
Hiện tại có thêm một em trai mới, A Vinh càng thêm vui vẻ.
Trong vòng một tháng, cậu mang A Huy đi công sở trên trấn xem đèn điện, đi trong ruộng ngoài trấn đánh chim nhỏ, còn giới thiệu chú chó tiểu Hắc cho A Huy nhận thức, chơi thoải mái đến cực điểm.
A Huy vốn là người chất phác, trước kia thân thích, hài tử nhà hàng xóm đều không muốn chơi cùng hắn, bây giờ gặp A Vinh không nói chuyện, nhưng không chê chính mình một điểm gì còn thân với hắn cực kỳ. Trong lòng hắn cảm thấy thực sự hài lòng, cái gì cũng đều đồng ý cùng A Vinh nói.
Đương nhiên, hai đứa trẻ cũng chỉ đơn giản khoa tay, cụ thể đối phương cũng chưa chắc thật rõ ràng đang nói cái gì, thế nhưng cũng chính vì tuổi nhỏ, sau một quãng thời gian dần dần, tâm tư lẫn nhau chỉ cần một ánh mắt là có thể truyền đạt.
Cứ như thế mấy tháng trôi qua vù vù, A Vinh và em trai mới liền cùng đứa nhỏ nhà láng giềng cách vách gặp mặt.
A Huy có chút sợ người lạ, trốn ở phía sau Huệ Vinh không dám thò đầu ra, ngược lại A Vinh đem em trai đẩy về phía trước, tay chỉ chính mình lại chỉ A Huy: Đây là em trai của tôi!
“Em trai cái gì a, mẹ ta kể nó chính là con riêng, cha ruột là người đánh cá đã chết sớm.”
“Không chơi với bọn hắn, người câm cũng không nghe được.”
Mấy đứa trẻ đều đặc biệt nhỏ giọng nói chuyện, khi nói còn che che dấu dấu, trong đó vóc dáng cao nhất chính là Thạch Triển Lãm Hồng – con trai của ông chủ Thạch ở tiệm thuốc, hướng A Vinh nhìn một cái, khoa tay mấy lần nói: “Không chơi, về đọc sách.” Nói xong rồi đi.
A Vinh trái lại cũng đã quen rồi, những người này từ khi đến trường xong có bài tập liền giống như rất bận, không nghĩ cùng mình chơi. Có điều chơi với tiểu than đen so với bọn họ tốt hơn nhiều, nghĩ nghĩ liền muốn kéo A Huy rời đi. Nhưng vừa nhìn thấy A Huy mặt than đen hiện lên tia tức giận lập tức phản ứng lại, những tên khốn kia nhất định là nói xấu.
Hắn bận rộn khoa tay lên: Bọn họ nói cái gì?
A Huy mím môi lắc đầu một cái, mẹ đã nói với hắn chớ đi chọc con nhà người khác.
A Vinh càng gấp, em trai mình làm sao có thể để cho người khác bắt nạt đây?
Hắn thả tay A Huy ra, quay đầu liền đuổi theo đám người Thạch Triển Lãm Hồng, A Huy cũng gấp gáp, ở phía sau liều mạng bước động đôi chân ngắn, nhưng làm sao cũng không đuổi kịp người anh trai phía trước.
Đừng xem A Vinh lớn lên trắng nõn giống con gái, chạy đi như gió bay không bao nhiêu thời gian liền đuổi kịp đám người phía trước, cậu bắt được Thạch Triển Lãm Hồng, trợn trừng mắt nhìn hắn, vì không nói được liền chỉ vào phía sau A Huy đang chậm rãi đuổi theo, biểu hiện vẫn rất hung ác.
Mấy đứa bé dường như sợ hãi A Vinh, nhát gan nhất trong số đó cũng bắt đầu cười phụ hoạ.
Thạch Triển Lam Hồng gần đây cao lên rất nhiều, bây giờ đã cao hơn so với A Vinh, lúc này ngược lại có dũng khí, lớn tiếng nói: “Không muốn cùng chơi với mày, người câm!”
Phía sau hắn mấy đứa trẻ nghe được hai chữ “Người câm” đều không nhịn được lui về sau mấy bước.
A Vinh từ nhỏ thông minh, tuy rằng không học hết được, thế nhưng khẩu hình “Người câm” đã nhớ và hiểu, nếu như ai mở miệng gọi hắn là “Người câm”, hắn có thể nhận thấy. Vì lẽ đó, phía trước hài tử nói hắn là người câm thì đều muốn che che giấu giấu.
A Huy thở hồng hộc chạy tới, tuổi còn nhỏ lại hướng nội thành thật, nhìn anh trai bị nhiều người vây quanhnhư vậy, sợ đến đòi mạng!
A Vinh xưa nay chưa từng sinh khí như vậy, nhìn cậu tức giận đến đến đôi má đỏ ửng, nắm chặt bên người hai quả đấm nhỏ. A Huy chưa kịp phản ứng lại, mấy đứa nhỏ đã bắt đầu đánh nhau.
A Huy há to miệng —
A Vinh ca ca thật là lợi hại!
Đúng, đứa nhỏ trên trấn đều biết, đứa bé câm nhà Huệ gia có sức mạnh lớn, đánh nhau với cậu đồng nghĩa với việc không muốn sống nữa, không đánh lại liền không nên chọc giận cậu.
Thế nhưng chơi với người câm này cũng rất vui, bắn cung thật hay, có thể bắn hạ chim nhỏ, hơn nữa rất khéo tay, làm cung rắn chắc dùng ít sức, chỉ cần không nói xấu hắn, hắn cùng người ngoài như bạn chí cốt.
Thạch Triển Lãm Hồng tuy rằng cao hơn nhưng còn không phải là đối thủ, bị đánh ngã, A vinh đạp một cước ở trên lưng hắn lại nhìn về phía một đứa bé khác, lại gọi A Huy lại bắt chuyện.
A Huy có chút hưng phấn lại có chút sợ hãi, có điều hưng phấn rõ ràng chiếm phần lớn, vui vẻ chạy tới, nhếch miệng hướng về A Vinh cười.
A Vinh đắc ý cực kì, cậu bắt lấy tay A Huy kéo ra ngoài, bàn tay kia hướng lên trên lại ra hiệu mấy đứa trẻ khác.
Đám con nít tự có phương thức kết giao giữa bọn họ, mấy đứa bé đều đưa tay vỗ tay nhỏ A Huy, xem như không đánh nhau thì không quen biết, sau này là bạn bè với nhau.
A Vinh lúc này mới để Thạch Triển Lãm Hồng đang nằm trên đất đứng lên, khinh bỉ hướng về hắn đưa ra thủ thế, ngón út duỗi về phía dưới chỉ tay: Vô dụng, đồ nhát gan!
Thạch Triển Lãm Hồng tức giận đến đỏ cả mặt, nhưng lại đánh không lại A Vinh, nhặt sách dưới đất lên xoay người bỏ đi.
A Vinh, A Huy cùng những đứa trẻ khác chơi cảnh sát bắt cướp đến trời tối mới về nhà, A Huy đi theo phía sau anh trai, cực kì vui vẻ. Hắn lần đầu tiên làm cảnh sát nha, bắt được giặc cướp so với hắn còn lớn hơn. Đương nhiên là có sự hỗ trợ của A Vinh.
Khi hai đứa trẻ về đến nhà liền nhìn thấy vợ của chủ tiệm hiệu thuốc— mẹ của Thạch Triển Lãm Hồng đang đứng ở cửa nhà khóc lớn gọi: “Cái người câm đáng chết của các người, các người xem nó đem tiểu Hồng nhà ta đánh thành dạng gì rồi”. Nhìn dáng vẻ có chút khuếch đại.
Huệ Tường còn ở trong cửa hàng, A Quế đứng ở cửa xoa tay.
Trái lại, Thạch Triển Lãm Hồng bị mẹ ruột đẩy ra phía trước vẻ mặt lúng túng, nhìn chung quanh cảm thấy thật mất mặt.
A Quế nhìn thấyA Vinh cùng A Huy xa xa đi tới, nhìn hai đứa bé đầu đầy mồ hôi, cả người đầy vết bẩn, trong lòng càng căng thẳng, chẳng lẽ A Vinh thật sự đánh người khác?
“Ôi chao, cái người câm xấu xí này còn dám vác mặt trở về, mày—” mẹ của Thạch Triển Lãm Hồng nhìn thấy A Vinh lập tức nhào tới.
A Vinh nhìn khẩu hình bà ta mắng người, trong mắt đều sắp bốc hoả lên rồi.
Bà già xấu xí!
A Quế thấy con trai bộ mặt biểu tình hung ác, trong lòng cả kinh có điều phản ứng cũng nhanh, bận rộn che chắn ở phía trước ngăn cản vợ ông chủ Thạch: “Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ, đều là con nít a!”
“Con nít thì sao, người câm thì có thể tùy tiện đánh người a!”
A Vinh khí lực quá lớn, lại muốn xông ra ngoài, A Quế căn bản kéo không được hắn, chính vào lúc này Huệ Tường chạy về, đem con trai đang phẫn nộ ôm vào lòng, hắn đau lòng nhất người con trai bị câm, đối với người đàn bà đang chửi rủa cực kì phản cảm, khẩu khí cũng không được tốt: “Chị Thạch, đều là hàng xóm láng giềng, mấy đứa nhỏ đánh nhau là chuyện bình thường, nếu đả thương chúng ta sẽ bồi thường, nhưng A Vinh chúng tôi không biết nói chuyện lại còn là một đứa trẻ tốt, tôi thấy là người khác bắt nạt nó cũng không biết chừng a”.
“Cậu nói cái gì, Lãm Hồng chúng tôi là một đứa trẻ tốt, có thể với các người…”
Lúc này, tiểu than đen A Huy ở một bên không lên tiếng đột nhiên nói chuyện: “Là bọn họ mắng anh trai con, mắng con, anh trai con mới đánh bọn họ, bọn con đã thắng. Hắn là người đánh không lại anh trai”. Nói xong chỉ về phía Thạch Triển Lãm Hồng, một tay bắt chước A Vinh thủ thế “Đồ nhát gan.”
A Quế đều kinh ngạc đến ngây người, con trai ngốc của mình từ khi nào đã trở nên lớn gan như thế a? Tuy rằng mồm miệng còn không rõ ràng lắm, thế nhưng giải thích sự thật cũng rõ ràng nha. Trong lòng không khỏi mừng thầm. Hơn nữa A Vinh tuy rằng câm nhưng có thể rất lợi hại a.
Vợ của ông chủ Thạch còn muốn cãi, thế nhưng con trai của bà ta đã sớm sợ hãi đến tránh ra xa khỏi tay bà, nhanh chân chạy, bà ở phía sau gọi: “Mày đúng là không có tiền đồ, chạy làm cái gì a!” Không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.
Mẹ con Thạch gia đi rồi, một nhà Huệ Tường đều bước vào trong nhà, A Vinh vẫn còn tức giận, hướng cha khoa tay: Bà già xấu xí kia phải nói xin lỗi a! Mắng con thì phải nói xin lỗi!
Huệ Tường đối với đứa con này cũng hết cách rồi, thế nhưng vợ của ông chủ Thạch có tiếng là người phụ nữ chanh chua, không cần cùng họ tính toán. Không thể làm gì khác hơn là lấy ra chân gà A Vinh thích ăn nhất dỗ hắn.
A Quế thì lại lôi kéo con trai đến, nghiêm túc dặn dò: “Tiểu tử thúi, sau này không thể cùng người khác đánh nhau, nhìn vết bẩn trên người con đi”. Cô là người khôn khéo, nghĩ thầm tuy rằng con trai ngốc trở nên thông minh một chút, tuy nhiên không thể nuông chiều hắn được.
A Huy có chút oan ức, A Vinh nhìn thấy lập tức thoát khỏi cha, đứng ở phía trước em trai, đối với A Quế khoa tay: Không cho mắng em trai con. Em trai con rất ngoan!
A Quế không còn cách nào, bị Huệ Tường kéo vào nhà bếp nấu cơm.
Có điều chuyện này còn lâu mới kết thúc được.
———— Hết Chương —————