Làn da trắng toát như tuyết, đôi môi đỏ mọng như anh đào. Cô nằm trên giường khẽ dụi mắt tỉnh giấc. Dụi dụi mắt, cô nhìn thấy Trị ca đang đứng nhìn cô.“dậy rồi hả”“vâng” trên tay cô vẫn dữ khư khư quyển sách.
“xuống ăn cơm thôi” anh bước ra khỏi phòng. Cô ngồi dậy, khẽ chạm chân xuống đất rồi lại rụt lại.
-Có cần tôi phải bế xuống không?- anh bật cười nhìn thái độ của cô.
-Bế sao?- cô thắc mắc hỏi lại anh.
-Ừ! Giống vừa nãy tôi bế em.
-Vậy thôi, Tiểu Tuyết có thể tự đi được.- nói rồi cô bước xuống giường. Đôi chân lại tiếp xúc với nền nhà làm chân của cô khẽ run nhẹ. Anh lại gần cô, nhấc bổng cô lên.
“Anh…” cô bất ngờ về hành động của anh.
“ta xuống nhà thôi” anh bồng cô xuống tới nhà. Đặt cô xuống bàn ăn, anh cũng trở về với cái ghế quen thuộc của mình. Chung quanh bàn ăn là những món cô chưa ăn bao giờ, dĩa và muỗng dao cắt nữa chẳng biết phải làm gì. Cô lóng ngóng, anh vừa ngồi xuống thấy hành động của cô lại chạy lại cái ghế kế bên, chỉ cho cô cách cầm dĩa.Anh hướng dẫn cho cô, cô thì cứ ngồi đó chăm chú từ đầu đến cuối.Cuối cùng thì họ cũng ăn xong bữa ăn đó. Thức ăn mà ông quản gia nấu rất ngon. Không khí trong nhà cũng có phần thay đổi khi cô vào, ấm áp hơn hẳn, như một bữa ăn gia đình. Cho nên anh quyết định sẽ giữ cô lại và cho cô một mái ấm.
“Tí nữa anh đưa em tới một nơi” anh và cô đang ngồi xem tivi.
“Đi chơi sao?” mắt cô long lanh nhìn anh.
“Cũng có thể là như vậy”“vâng” cô lại chăm chú nhìn vào màn hình tivi, chăm chú học hỏi những gì mà cô được chỉ bảo.
---------Chiều đến------- Ngọc Viên------
“Trị ca nhanh nên” cô đứng ngoài cửa vọng vào trong nhà.
“từ từ thôi” anh từ trong nhà đi ra, mặc vets như hàng ngày. “ta đi thôi” cô kéo tay anh ra đến gara xe. Anh mở xe rồi cả hai cùng ngồi vào.
Chiếc xe BMW chạy từ từ ra khỏi sân biệt thự, rồi lao trên đường với một tốc độ bàn thờ. Chiếc xe từ từ đỗ lại tại một trung tâm mua sắm.Anh mở cửa xe, rồi chạy lại mở cửa cho cô. Phải nói anh là rất lịch lãm.
“ta xuống thôi” anh đón tay cô rồi cầm tay cô khoác vào tay mình tiến thẳng vào trung tâm.Mấy cô nhân viên nhìn thấy ông chủ của mình hôm nay đi cùng với một cô bé rất xinh. Mặt lúc nào cũng mỉm cười tỏa nắng. Ông chủ của họ hôm nay thì rất ôn nhu, không như ngày thường.
Anh cầm tay cô đi vào gian hàng quần áo, anh chọn cho cô những bộ đầm đẹp nhất.
“em mặc cái này đi” anh cầm cái đầm màu xanh nhạt đưa cho cô.
“vâng” Tuyết Nhi cầm chiếc váy đi tới phòng thay đồ.
------- phút sau-----
“Trị ca, Tiểu Tuyết mặc có đẹp không?” cô từ phòng thay đồ đi ra. Anh ngẩn người nhìn cô bé phía trước. Mái tóc trắng, làn da trắng hồng, bận thêm chiếc váy màu xanh vào trông rất đẹp. Anh ngẩn người nhìn cô“Trị…..ca….” tiếng nói của cô đánh thức tiềm tàng của anh.
“ừ, rất đẹp”Hai người họ lại tới quầy dày dép. Bên trong toàn những guốc cao gót những loại mà cô chưa bao giờ đi đến. Anh chạy lại, lấy một đôi màu xanh nhạt. Tay anh tì nhẹ lên vai cô khẽ kéo cô lại chiếc ghế, rồi tháo giày ra đi đôi guốc mà anh chọn.Tên người cô, xanh và trắng làm chủ đạo. Mái tóc trắng được cộn lên để cho vài cái tóc lơ phơ rơi nhẹ xuống vành tai. Chiếc váy đơn giản làm toát lên vẻ đẹp thơ ngây của Tuyết Nhi.
Sau khi mua xong mọi thứ, anh lại dẫn cô tới một nhà hàng để ăn tối luôn. Hai người họ đầm ấm, như cặp vợ chồng mới cưới làm cho bao nhiêu cặp đôi đi qua phải nhìn vào.
--------------------------------
Chap này mắc nhạt, tại cạn í tưởng rồi cho nên tg chỉ viết được thế thôi ha. Sorry đọc giả nhiều nhiều