Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Em không đồng ý.”
Không cần biết nguyên nhân tồn tại của thế giới kì lạ này là gì: để giải phóng những kí ức đau khổ của anh ta, hay để tôi luyện cho họ thành tình yêu đích thực của nhau, Vương Kết Hương đều có tư cách để đường đường chính chính nói: Ở đời, cô không coi Ân Hiển như người qua đường…… Cho nên, cô mới đứng ở đây, đứng trước mặt anh.
Cảm xúc trong mắt Ân Hiển lạnh nhạt, dường như anh cũng chẳng có mấy hứng thú với việc chứng minh lời mình là đúng.
“Nhóc bị ngã giờ còn đau không?”
Vương Kết Hương không ngờ anh ta lại hỏi vậy vào lúc này.
“Đột nhiên quan tâm em, tốt tính vậy cơ à? Chắc hẳn anh có nhiều câu hỏi lắm, anh cứ hỏi trước đi.”
Ân Hiển nhướng mày: “Ví dụ hỏi gì cơ?”
“Chẳng hạn: Nhóc là ai? Lén lút xuất hiện ở ký túc xá công nhân để tìm ai? Làm sao nhóc biết thông tin về anh? Nhóc dựa vào đâu mà kể chuyện riêng tư của anh cho người khác khi không có sự đồng ý của anh, chia rẽ tình cảm của anh và bạn gái?”
Cô thao thao bất tuyệt, liệt kê cả đống lý do hợp lý để nghi ngờ chính mình.
Anh đồng ý với cô: “Đúng vậy, anh có thể hỏi rất nhiều điều.”
Vương Kết Hương quả thật tự đào hố để chôn mình, cô hỏi nhiều quá đâm ra nghiện, chưa kịp nghĩ mình sẽ bịa lí do kiểu gì.
Thấy ánh mắt lẩn tránh của cô, một thoáng hoang mang lướt qua đáy mắt Ân Hiển.
“Lạ thật. Anh không quen biết nhóc, nhóc rất khả nghi, nhưng anh lại không muốn hoài nghi nhóc tẹo nào.”
“Trực giác của anh cảm thấy em không đáng nghi à?” Vương Kết Hương hăm hở hỏi.
Chơi mấy ván game rồi, tới đây cô mới biết: Cửa game sẽ tự động reset, sau đấy mình còn được thêm “hiệu ứng người quen”, tự động giảm độ nghi ngờ của Ân Hiển?
Thời còn bé Ân Hiển sợ người lạ, cô có thể làm thân với anh ta mà không tốn sức gì, chẳng lẽ không phải vì biểu hiện xuất sắc và khả năng tương tác trời sinh của cô ư?
“Trực giác à? Chắc thế,” anh nói: “Có thể là vì trông nhóc đần đần.”
“Anh mới đần ấy!”
Mặt cô đầy vẻ tức giận, anh giơ tay vò loạn tóc cô.
“Ngã đau không?”
“Hết đau lâu rồi.”
“Ừ,” anh nhìn đồng hồ: “Không đau thì anh đi đây, hôm nay anh còn nhiều việc phải làm.”
Vương Kết Hương nhảy nhót đuổi theo anh: “Em biết anh đang đi ăn cơm! Em cũng muốn đi.”
“Nhóc biết cả chuyện này cơ à?”
Ân Hiển vốn đang bình tĩnh, lại thấy kinh ngạc ở chỗ chẳng có gì đáng để kinh ngạc.
“Anh hiểu rồi, thân phận thật sự của nhóc là bà cốt.”
“???”
“Có một đôi mắt quỷ có thể nhìn rõ lòng người, bề ngoài là cơ thể trẻ con, trong lòng là bà già hai trăm tuổi. Mỗi ngày đều tìm bừa một người, nói với họ là mình biết người quen của họ, bắt người đó mời mình ăn cơm.”
“…… Anh bịa giỏi thật đấy.”
“Vậy phiên bản của nhóc đâu, có bịa được không?”
“Để em ngẫm lại đã, ăn cơm trước rồi tính.”
Vừa đúng giờ cơm, nhà ăn xếp hàng dài.
Vương Kết Hương hưng phấn nhìn Đông nhìn Tây. Đây là lần đầu tiên cô thấy nhiều người như vậy ở thế giới lạ lùng này.
Đám công nhân đều mặc bộ quần áo lao động màu xanh biển của xưởng sửa chữa ô tô, diện mạo chiều cao xêm xêm nhau. Nhìn hết một vòng, cô chẳng có ấn tượng sâu đậm với ai cả.
“Nhóc muốn ăn suất gì?”
Tới phiên họ, Ân Hiển cho cô chọn trước.
Vương Kết Hương ngắm nghía thực đơn trên tường, gọi: “Em muốn ăn cơm thịt lợn nướng cay.”
Ân Hiển đưa thẻ cơm cho dì nhân viên: “Hai suất cơm thịt nướng.”
Tuy rằng việc qua cửa game ở thế giới này khúc khuỷu hơn các thế giới khác một chút, nhưng cũng hời ghê. Vương Kết Hương bưng suất cơm của cô, nuốt nước miếng ừng ực.
Đang giờ đông người đi ăn, nhà ăn chật ních không có chỗ ngồi, họ đợi mấy phút mới có chỗ dành cho người ở chiếc bàn dài trong góc.
Một đám nhân viên tạp vụ ngồi trên bàn dài đang nói cười với nhau. Ân Hiển đi tới, có người thấy anh, bèn đưa mắt ra hiệu với hội bạn.
Anh vừa ngồi lên ghế, một câu thâm nho đã vọng lại từ đằng ấy.
“Làm thì không làm, ăn cơm thì đúng giờ gớm.”
Đám công nhân ngồi cùng bàn cười vang.
“Người ta còn biết tán gái cơ.”
“Dào, xấu như mày đếch ai thèm, nói cái đíu gì được? Hâm mộ chứ gì, mày tưởng thằng nào cũng làm bám váy được chắc?”
Họ không chỉ tên nói họ, nhưng lại nói to đến mức đám người xung quanh đều nghe được.
Ân Hiển không nhìn họ, cầm đũa ăn suất cơm của mình.
Nhân viên tạp vụ ngồi gần anh bật cười sằng sặc, nước rau phun ra mặt bàn. Một tên bạn mắng gã.
“Cẩn thận chút. Người mày bẩn thỉu, nhưng quần áo của người ta mới tinh đấy.”
Vương Kết Hương nghe đến đây thì mới hiểu ra, đám người kia nói bóng nói gió hồi lâu, hóa ra là đang kháy Ân Hiển.
Bộ quần áo lao động của anh bóng bẩy mới coóng, gương mặt trẻ trung, đôi tay đẹp đẽ, sạch tinh tươm.
Đám công nhân ngồi chung bàn có bàn tay còn chưa rửa sạch, dầu máy dính giữa những kẽ ngón tay, quần áo đều bẩn thỉu dơ dáy.
Vương Kết Hương nhớ ra……
“Bộ quần áo này là người khác đưa cho anh trước khi ra khỏi ký túc đúng không?” Cô nhỏ giọng nói với anh.
Ân Hiển bảo cô tập trung ăn cơm.
Đám công nhân nhanh chóng chuyển sang đề tài khác, quay lưng về phía họ, bàn luận rôm rả.
Khi Vương Kết Hương ăn lửng dạ, chiếc bàn dài rốt cuộc cũng yên ắng, đám người kia đã bỏ đi.
Cô buông đũa, thở dài.
“Có phải anh bị xa lánh trong xưởng xe hơi không?”
Ân Hiển không thèm ngẩng đầu lên: “Không phải nhóc biết đoán mệnh ư, tính thử xem.”
“Anh đừng để bụng chuyện này.” Vương Kết Hương tìm câu từ để động viên anh: “Anh là kỹ sư, công việc của anh khác công việc của họ. Chưa kể, quần áo bẩn hay không, không thể phán đoán được cường độ lao động. Dù nhất quyết phải đề cập đến quần áo, đồ lao động của anh cũng không cần dính nhiều dầu mỡ như đồ của họ.”
Anh đẩy ghế ra, đứng dậy.
“Anh ăn xong rồi.”
“Anh ăn lẹ ghê, đợi em với.” Vương Kết Hương chuyển qua dùng thìa, nhét từng miếng vào miệng.
“Ăn từ từ, đừng để nghẹn.” Hình như Ân Hiển định bỏ cô lại.
“Vậy em không ăn nữa.” Cô đứng dậy, má phồng đầy thức ăn.
Ân Hiện ra hiệu để cô đừng quá lo lắng.
“Anh đi mua thuốc lá, nhóc ăn tiếp cho xong đi.”
“Thôi được rồi,” cô đành phải nói: “Em ăn xong rồi tìm anh ngay.”
Vương Kết Hương ợ một cái, ra khỏi nhà ăn, nhớ lại vị trí của tiệm tạp hóa.
Ở vòng chơi trước, cô từng thấy nó lúc chơi nhồi bóng, nó ở ngay gần phòng trực.
Cô chạy chậm tới đó, từ xa đã thấy người đứng trong bốt điện thoại.
Đó là Ân Hiển, cô nhìn bóng dáng là nhận ra ngay.
Bây giờ có vẻ là cùng một lúc với lần cô chơi đập bóng ở bãi đất trống. Lòng cô bỗng nao nao, Vương Kết Hương lập tức an ủi bản thân: Không đâu, lần này Hà Thiện chia tay với Ân Hiển rồi, mình đã ra tay thay đổi thế giới này.
“Khụ khụ.”
Không phải chứ?
Cô vội phất tay quạt gió để xua tan mùi lạ bay tới.
Vương Kết Hương từ chối reset!
Qua ván khó quá, có nút exit không!
“Mình không ngửi thấy, mình không ngửi thấy.”
Mùi lạ chưa lui, màn sương xám lượn lờ đã theo sau.
Vương Kết Hương giậm chân, chạy về hướng ngược lại.
Tiếng người ồn ào, giọng hát cất lên trong TV, tiếng xào bài mạt chược, tất cả đuổi theo cô, ập về phía cô.
Màn sương xám che đậy tầm mắt, Vương Kết Hương càng chạy nhanh hơn, hòng phá tan nó.
Hi vọng ở ngay dưới chân, thành công không xa trước mặt! Cô càng chạy, tầm nhìn càng rõ nét, thứ đập vào mặt cô…… đúng là, ký túc xá công nhân . chướng khí mù mịt.
Mọi người chơi bài, đánh mạt chược, ồn ào nhốn nháo.
Ân Hiển vẫn là Ân Hiển đó, vẫn ngồi ở vị trí ấy, vẫn ngậm thuốc lá.
“Cô nhóc à.”
Người đằng sau đụng phải cô, đỡ bả vai cô.
“Cháu chắn trước cửa làm gì?”
Vương Kết Hương thật sự chỉ muốn bật mic nói với ông chú này.
“Có khoa học không hở chú gì ơi? Tôi đang chạy giữa đồng không mông quạnh mà chú còn va phải tôi? Chắc chắn chú cố ý chạy tới để va tôi rồi!”
[HẾT CHƯƠNG ]