Lộc cộc lộc cộc! tôi kéo chiếc vali xuống kí túc xá.
Trước mặt tôi là căn nhà to, tôi ngỡ ngàng quay sang hỏi hắn:
" ơ sao lại..."
" đây là căn nhà riêng hai chúng ta yên tâm đi "
Hai chúng ta? ý hắn nói là đây cũng chẳng phải dành cho nam hay nữ cả mà nó dành cho tôi và hắn ư.
Không được! ai biết bên trong có bao nhiêu cái bẫy chứ.
Thấy tôi trần trừ thấy vậy hắn kéo tay tôi đi mặc cho la hét.
Vào bên trong tôi ngỡ ngàng họa tiết bố trí đơn giản nhưng lại mang cảm giác an tâm, mát mẻ của sự hiện đại hắn nắm tay tôi đi lên lầu hai.
" ồ đây là phòng tao à "
" vâng "
Tôi giật mình thế còn phòng nó đâu, tôi liếc hắn
" phòng em cạnh phòng chị nên không phải đề phòng quá như vậy đâu "
Tôi thở phào nhẹ nhõm chỗ ở giải quyết xong.
thế từ giờ yên tâm được rồi
Mấy tuần sau thì tôi cũng nhập học ở ngôi trường mới, điều kinh khủng là...lớp...hắn ngay bên lớp tôi! Bực thật sự.
Đã chung rồi cần chi phải sát như vậy nữa đâu.
Tôi nói:
" mày mà gây phiền phức cho tao là đừng trách "
Hắn bĩu môi, tôi cóc quan tâm hắn nữa mà đi vào lớp.
Ngày đầu tiên học cũng chả khác gì mấy hồi ở trung học phổ thông cả.
Tôi chỉ cần chăm chú nghe giảng là xong.
Đang viết bài trên mục giảng giữa chừng thì hết phấn, cô giáo quay sang nói với tôi:
" em sang lớp kế bên lấy cho cô cục phấn nhé "
" vâng "
Tôi rén rén bước ra khỏi lớp, đi xin phấn là một cực hình đối với học sinh cũng như sinh viên.
Lấy hết một hơi tôi thả lỏng người đi đến trước cửa lớp kế bên nói:
" em thưa cô, cô cho em xin cục phấn ạ "
Đúng như tôi dự đoán hàng chục ánh mắt sắc lạnh như những con zombie liếc nhìn tôi muốn nói rằng " về đi không có đâu mà cho ".
Tôi toát mồ hôi quyết không đi về tay trắng tôi mặt dày lì ở lại
Hắn chống cằm có vẻ thích làm khó tôi thì phải, đờ mờ em với chả em.
Tôi cau có cố kìm cảm xúc mà ngửa tay ra, có vẻ cô cũng cảm nhận được gian khổ nên cho tôi vài viên.
Cẩm được nó trong tay mà tôi mừng rớt nước mắt ai mà trong tình huống này mới hiểu được nó quý đến mức nào.
Tôi quay sang không quên lè lưỡi khiêu khích bọn kia và tức nhiên rồi bọn nó xồ máu lên trừ hắn vỡn mặt lạnh.
Tôi thề lần sau sẽ không bao giờ đi nữa quá đủ rồi
xin chào cô gái tôi là Dương Vong Cơ "
Anh nở một nụ cười hiền, tôi không quan tâm lắm tự nhiên lại bắt chuyện ta có chung lớp gì đâu.
Theo suy nghĩ nối của tôi tên này giống như lừa đảo hay sao ý
Tôi chầm ngâm hồi lâu cũng lịch sự nói lại
" Tôi là Lưu Hà Trang nếu không có gì thì tôi xin phép "
Tôi cúi chào dời đi không thèm nói thêm gì nữa, anh nhìn theo bóng lưng mà nụ cười dần dần tắt.
Hai tay siết chặt lại đã rất lâu rồi mới nhìn lại thấy gương mặt đấy nhưng hoàn cảnh bây giờ đang đối lập nhau.
Anh quay người dời đi...cảm xúc hỗn độn trái tim đạp loạn hơn bao giờ hết
Nửa tiếng trước
" alo bước tiếp theo là gì "
Tên đấy giọng khàn khàn:
" đừng nôn nóng! mọi việc còn đâu có đó "
Cô ta gắt ngỏng, việc trước suýt nữa thì giết chết Nhật rồi nếu như vậy thì chả khác nào giết chết mục đích đó cả.Anh chậm dãi đi từng bước từng bước rồi tựa đầu vào đằng sau tường mà nhếch mép cười kinh đối với hắn cô ta chỉ là con cờ mà thôi.
Anh cúp máy nhìn qua hung cửa sổ thấy cô đang bực bội,Vong Cơ rời đi bắt đầu đếm ngược trò chơi của riêng mình.