Lúc Kevin bước chân ra khỏi công ty đã là giờ hơn, buổi tối hắn bận bịu quên cả ăn cơm, giờ mới thấy đói bụng.
Đi ăn bữa khuya rồi hãy về vậy. Nghĩ như thế, hắn đi vào một quán rượu ở gần công ty mà hắn vẫn hay đến.
Chủ quán là một người đàn ông hơn tuổi tay xăm hình, trông thì thô kệch nhưng làm đồ ăn lại rất ngon.
Tay xăm hình thấy hắn bước vào liền gật đầu chào: "Tan tầm rồi sao? Vẫn như cũ chứ?" Hiển nhiên đã rất quen thuộc.
Kevin mệt mỏi tháo hai cúc áo sơ mi: "Ừ, như cũ."
Tay xăm hình vừa rót rượu vừa quan sát hắn: "Cậu trông mệt mỏi quá, gần đây buôn bán tốt chứ?"
Lúc trước tay xăm hình và Kevin nói chuyện với nhau, Kevin từng nói mình là thợ làm đầu, bởi vì từ tên đến lời nói cử chỉ của hắn đều rất giống, tay xăm hình không hề nghi ngờ gì hắn. Nhưng sau đó có mấy lần Kevin uống say rồi cằn nhằn chuyện công việc với hắn, hắn lại có chút nghi ngờ.
Kevin một ngụm uống hết ly rượu lâu năm, vô cùng sầu thương nói: "Không bận, nhưng mệt, là mệt mỏi từ trong tim. Dưới tay tôi có một... thằng nhóc, rất biết làm người khác lo lắng, hắn thấy tên đầu bảng quán bên cạnh vừa lợi hại lại rất đẹp trai, ngày nào cũng nhớ nhung tìm cách muốn tiếp cận người ta, nhưng người ta sao có thể đáp lại được, có đáng xấu hổ không cơ chứ!"
Tay xăm hình: "... Đầu bảng?"
Kevin giật mình, nhớ tới nghề nghiệp mình bịa ra, ho khan một cái: "Chính là tên thợ cắt tóc tay nghề tốt nhất của quán bên cạnh!"
Tay xăm hình: "À... Có thể thằng nhóc kia muốn học hỏi một chút tay nghề của đầu bảng, dù sao thì tay nghề tốt thì kinh doanh mới thuận lợi mà."
Kevin lại cạn một chén, nghĩ linh tinh: "Hắn vốn cũng không cần học thêm tay nghề gì, hắn chính là dựa vào thanh xuân kiếm tiền, chỉ cần khuôn mặt đẹp trai cùng thân thể trẻ khỏe, dỗ dành giữ gìn khách hàng của chính mình là tốt rồi mà!"
Tay xăm hình: "..."
Hắn mặc dù bây giờ đầu đã hai thứ tóc, nhưng chưa bao giờ phải đi ra tiệm, trước có một sư phụ già cho hắn cái kéo, đã cắt được bao nhiêu năm rồi. Hắn biết những năm gần đây nghề cắt tóc cạnh tranh vô cùng kịch liệt, người nào có nghệ danh, nhà nào cũng làm thẻ Vip, nhưng không thể ngờ được đã cạnh tranh kịch liệt đến mức này!
Kevin: "Tôi khổ quá mà! Thanh niên bây giờ quá khó bảo! Nếu như để khách hàng của hắn biết hắn đã làm ra những chuyện kia, giá trị bản thân rớt xuống, lúc đấy có khóc cũng không kịp, thằng nhóc thối còn không nghe lời khuyên bảo của tôi!"
Tay xăm hình rán cho hắn một đĩa sủi cảo, lại rót cho hắn thêm chút rượu.
"Khách hàng còn để ý hắn yêu thích ai sao?"
Kevin buồn bực không biết đã uống bao nhiêu chén: "Khách hàng người ta vẫn thích ảo tượng mà!"
Ảo tưởng cái gì chứ? Chả lẽ hắn còn có thể làm cho tóc mình bay lên sao?
Chủ quán đối với thân phận thợ cắt tóc của Kevin tràn đầy nghi ngờ.
Mà hạt giống nghi ngờ này một khi đã gieo xuống, liền sẽ như cỏ dại lan tràn, không có điểm dừng.